Có đôi lúc giật mình đứng lại....
Ngẩng mặt lên nhìn những cơn mưa.....
Và bất chợt thấm thía nỗi cô đơn đến lạ lùng.....
Tớ yêu những cơn mưa....
Nhưng tớ cũng không dám chắc...
Tớ yêu mưa đến mức nào....
...............
Cảm giác....
Ừ....
Chỉ là cảm giác thôi đấy nhé...
Mưa đến...
Và đi...
Để lại 1 vết thương trong trái tim của tớ...
Là lỗ hồng của thời gian tuổi thơ đã qua đi mà không thể nào lấy lại.....
Cố gắng níu kéo...
Cố gắng giơ tay đón nhận...để tìm lại....nhưng...rất xa xôi...
Cơn mưa....bất chợt đến...nhẹ nhàng đi....
Hay chính là quãng thời gian tớ muốn trân trọng nhất cũng dần rời xa cuộc đời của tớ....
Cứ ngỡ...lớn lên sẽ hạnh phúc...
Sẽ bận bịu với những lo toan của cuộc đời mà quên đi mọi đau khổ...mọi trái ngang...quên Đi cả niềm cô đơn...lạc lõng giữa những con người...
Nhưng...tất cả cũng chỉ là ý nghĩ....
Nhiều lúc...
Đã từng...đã từng suy tưởng 1 cách mơ hồ...lớn lên...tình yêu...tình bạn...gia đình....và học Tập sẽ cuốn phăng bản thân đi...
Chẳng còn thời gian để mà bận tâm...
Chẳng còn thời gian để mà lo nghĩ...
Thậm chí không có lúc nào rảnh rỗi để thấy cô đơn....
Vùi mình trong tình cảm....trong cuộc sống..
Cứ tưởng thế là xong...
Nhưng chợt giật mình nhận ra....
Có đôi khi....ko đau mà vẫn khóc....
Có đôi lúc...chỉ kịp dừng lại để ngắm bản thân trong 1 vài giây...
Thế mà vẫn hiểu rằng....có lẽ...mình đang ....gánh chịu nỗi cô đơn...
Cô đơn giữa bạn bè...cô đơn giữa người thân...cô đơn giữa cuộc sống...hay cũng chính là Niềm cô đơn giữa muôn loài....
Cảnh vật....
Dường như ko màu hồng sức sống...giống cơn mưa...u sầu...ảm đạm...lạnh lùng...
Mưa cứ như hòa tan vào hư vô....
Không tươi trẻ...
Không đẹp đẽ như tuổi thơ đã trải wa....
Có những hoài niệm...
Vui....
Và đọng lại cả những...kí ức buồn....
Quá khứ...hiện tại..và tương lai....thật sự rất mơ hồ....xa vắng
Lúc nào cũng mở miệng... cố gắng cười thật tươi...
Lúc nào cũng tỏ ra mình là người hạnh phúc....Nhưng.....!
Có những lúc...1 mìnk giữa bóng đêm...
Lạc lõng bước trên đường..thậm chí...chỉ là online...và ngồi nhìn cái máy...không 1 người Nói chuyện.....bất chợt bỗng nhận ra rằng...cuộc sống này không đẹp như mình tưởng....
Ngẩng mặt lên nhìn những cơn mưa.....
Và bất chợt thấm thía nỗi cô đơn đến lạ lùng.....
Mưa đẹp lắm...muôn đời chẳng bao giờ thay đổi....Nhưng cũng gợi những kỉ niệm Buồn...trọn kiếp chẳng mờ phai...
Tớ không phủ nhận....
Tớ yêu những cơn mưa....
Nhưng tớ cũng không dám chắc...
Tớ yêu mưa đến mức nào....
...............
Cảm giác....
Ừ....
Chỉ là cảm giác thôi đấy nhé...
Mưa đến...
Và đi...
Để lại 1 vết thương trong trái tim của tớ...
Là lỗ hồng của thời gian tuổi thơ đã qua đi mà không thể nào lấy lại.....
Cố gắng níu kéo...
Cố gắng giơ tay đón nhận...để tìm lại....nhưng...rất xa xôi...
Cơn mưa....bất chợt đến...nhẹ nhàng đi....
Hay chính là quãng thời gian tớ muốn trân trọng nhất cũng dần rời xa cuộc đời của tớ....
Cứ ngỡ...lớn lên sẽ hạnh phúc...
Sẽ bận bịu với những lo toan của cuộc đời mà quên đi mọi đau khổ...mọi trái ngang...quên Đi cả niềm cô đơn...lạc lõng giữa những con người...
Nhưng...tất cả cũng chỉ là ý nghĩ....
Nhiều lúc...
Đã từng...đã từng suy tưởng 1 cách mơ hồ...lớn lên...tình yêu...tình bạn...gia đình....và học Tập sẽ cuốn phăng bản thân đi...
Chẳng còn thời gian để mà bận tâm...
Chẳng còn thời gian để mà lo nghĩ...
Thậm chí không có lúc nào rảnh rỗi để thấy cô đơn....
Vùi mình trong tình cảm....trong cuộc sống..
Cứ tưởng thế là xong...
Nhưng chợt giật mình nhận ra....
Có đôi khi....ko đau mà vẫn khóc....
Có đôi lúc...chỉ kịp dừng lại để ngắm bản thân trong 1 vài giây...
Thế mà vẫn hiểu rằng....có lẽ...mình đang ....gánh chịu nỗi cô đơn...
Cô đơn giữa bạn bè...cô đơn giữa người thân...cô đơn giữa cuộc sống...hay cũng chính là Niềm cô đơn giữa muôn loài....
Cảnh vật....
Dường như ko màu hồng sức sống...giống cơn mưa...u sầu...ảm đạm...lạnh lùng...
Mưa cứ như hòa tan vào hư vô....
Không tươi trẻ...
Không đẹp đẽ như tuổi thơ đã trải wa....
Có những hoài niệm...
Vui....
Và đọng lại cả những...kí ức buồn....
Quá khứ...hiện tại..và tương lai....thật sự rất mơ hồ....xa vắng
Lúc nào cũng mở miệng... cố gắng cười thật tươi...
Lúc nào cũng tỏ ra mình là người hạnh phúc....Nhưng.....!
Có những lúc...1 mìnk giữa bóng đêm...
Lạc lõng bước trên đường..thậm chí...chỉ là online...và ngồi nhìn cái máy...không 1 người Nói chuyện.....bất chợt bỗng nhận ra rằng...cuộc sống này không đẹp như mình tưởng....
(Sưu tầm)