Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn 10
Chân Trời Sáng Tạo - Ngữ văn 10
Sống cùng kí ức cộng đồng (Sử thi)
Đóng vai Xi-Mông, tưởng tượng và kể chuyện " Bố của Xi-Mông".
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="benoinhieu_kg" data-source="post: 135626" data-attributes="member: 10518"><p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"> <span style="font-size: 15px"><strong>TƯỞNG TƯỢNG VÀ KỂ TRUYỆN " BỐ CỦA XI-MÔNG</strong></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"><span style="font-size: 15px"><strong></strong></span></span></p> <p style="text-align: center"><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Những năm tháng tuổi thơ của tôi thật nhiều buồn tủi, Nguồn cơn của những nổi buồn ấy là bởi vì tôi không có bố. Tuy được mẹ rất thương yêu hưng tôi vẫn thấy thiếu thốn tình cảm của một người cha. Tôi rất ngưỡng mộ khi thấy những đứa trẻ được cha đi họp phụ huynh cho. Ngày đó, điều làm cho tôi sợ nhất là những lời châm chọc của đám trẻ con trong khu và một vài đứa bạn ở trường.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Mặc dù mẹ đã dặn tôi là phải tránh xa chúng nó ra nhưng đã vài lần, tôi đánh nhau với chúng. Và rồi lần nào tôi cũng bị chúng đánh cho ra trò. Mỗi lần như vậy, tôi lại ấm ức trở về nhà và kể với mẹ. Mẹ ôm tôi vào lòng vuốt ve, an ủi, nhưng rốt cuộc thì cả hai mẹ con lại cùng khóc.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Một lần, sau khi bị đám trẻ chế giễu vì không có bố, tôi đã không kiềm chế được cơn tức giận và xông vào đánh chúng. Thế là lại bị chúng đánh cho một trận, tôi cảm thấy rất uất ức liền chạy ra bờ sông và khóc nức nở. Tôi thấy buồn tủi vô cùng. Lúc này tôi chợt có ý nghĩ là nhảy xuống bờ sông để quên hết những nổi buồn tủi này. Bỗng có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi và một giọng nói ồm ồm cất lên:”Có điều gì làm cháu phải buồn phiền đến thế, cháu ơi”. Tôi nhảnh lại nhìn, thì ra là bác thợ rèn Phi-líp ở đầu làng. Bác Phi-líp có mái tóc xoăn và bộ râu quai nón bao quanh gương mặt vuông vức. Đôi mắt xanh nheo nheo hóm hỉnh dưới hàng lông mày rậm. Thân hình bác to lớn hơn hẳn người thường. Chân bác đi đôi ủng đã cũ. Ngắm bác, tôi càng thèm có được một người <a href="https://diendankienthuc.net/diendan/van-hoc-pho-thong/65261-cong-cha-nhu-nui-thai-son-nghia-me-nhu-nuoc-trong-nguon-chay-ra-mot-long-tho-me-kinh-cha-cho-tron-chu-hieu-moi-la-dao-con.html" target="_blank">cha</a> như vậy.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Tôi òa khóc nức nở, nghẹn ngào:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Bác ơi! Chúng nó trêu chọc cháu, chửi cháu là đồ con hoang, đồ không có bố!</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Lúc này, hình như bác Phi-líp đã nhận ra tôi nên bác an ủi tôi, hứa sẽ cho tôi một ông bố và bác khuyên tôi về nhà kẻo mẹ lại mong. Vậy là tôi đành theo bác về nhà. Khi tôi về đến nhà thì thấy mệ đang có vẻ rất lo lắng. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ và lại nức nở khóc. Hình như mẹ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra nên cũng ôm tôi vào lòng, đối má đỏ bừng và hai dòng lệ tuôn rơi. Thế rồi tự nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý định, tôi chạt đến bên bác Phi-lip và nói:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Bác có muốn làm bố cháu không?</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Bác Phi-líp vẫn im lặng còn mẹ tôi thì có vẻ thẹn thùng. Một phút im lặng trôi qua, bác Phi-líp liền cười đáp:</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">-Có chứ, bác muốn chứ</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Tôi sung sướng ôm ghì lấy cổ bác Phi-lip, dụi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của bác.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Ngày hôm sau đi học, lũ bạn xúm lại trêu chọc tôi. Thay vì uất ức hay giận dữ, tôi kiueeu hành đáp:”Bố tớ là bác thợ rèn Phi-lip”. Lũ bạn nhao nhao:”Không đúng! Không đúng! Mày phải có một ông bố đoàng hoàng như chúng tao cơ!” . Tôi không hiểu thế nào là một ông bố đoàng hoàng nên đành nín nhịn, chờ tan buổi học.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Lúc đi ngang qua lò rèn, tôi rẽ vào gặp bác Phi-lip, kể mọi chuyện cho bác nghe. Tôi thấy vẻ mặt bác trầm ngâm hẳn. Bác lẩm bẩm:” Thôi được! Thôi đươc! Cháu hãy về nhà đi! Cháu sẽ có bố, Bác sẽ là ông bố thực sự, ông bố đoàng hoàng của cháu!”</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Mấy hôm sau, một điều bất ngờ ghê gớm đã xảy ra: Bác phi-lip đến gặp mẹ tôi và ngỏ lời cầu hôn mẹ với mẹ tôi. Bác bảo tôi cần có bố, cần có người bảo vệ. Bác đã đem lại cơ hội cho mẹ tôi được làm vợ một người tử tế. Khỏi phải nói tôi mừng đến chừng nào! Thế là từ nay, đố đứa nào dám ức hiếp tôi nữa. Bố Phi-lip mạnh mẽ và tốt bụng sẽ là chỗ dựa chắc chắn cho cuộc đời tôi. Mẹ tôi ngạc nhiên lắm, cứ hết nhìn tôi lại nhìn bố Phi-lip. Rồi mẹ lấy chiếc khăn choàng trên vai, lau nước mắt.</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p><span style="font-family: 'arial'">Bố Phi-lip đã dọn đến ở hẳn với hai mẹ con tôi. Mấy người thợ rèn khen hành động của bố là đúng, bố chỉ cười. Tôi rất thích được ngồi trên đôi vai rắn chắc của bố vào mỗi chiều để đi dạo dọc bờ sông. Những lúc như thế tôi lại nũng nịu gọi:”Bố Phi-lip của con! Con yêu bố lắm!”. Tôi thấy mình thật là hạnh phúc !</span></p><p><span style="font-family: 'arial'"></span></p><p> <span style="font-family: 'arial'"></span><p style="text-align: right"><span style="font-family: 'arial'"><em>Nguồn: 125 bài văn hay 10</em></span></p> <p style="text-align: right"></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="benoinhieu_kg, post: 135626, member: 10518"] [CENTER][FONT=arial] [SIZE=4][B]TƯỞNG TƯỢNG VÀ KỂ TRUYỆN " BỐ CỦA XI-MÔNG [/B][/SIZE] [/FONT][/CENTER] [FONT=arial]Những năm tháng tuổi thơ của tôi thật nhiều buồn tủi, Nguồn cơn của những nổi buồn ấy là bởi vì tôi không có bố. Tuy được mẹ rất thương yêu hưng tôi vẫn thấy thiếu thốn tình cảm của một người cha. Tôi rất ngưỡng mộ khi thấy những đứa trẻ được cha đi họp phụ huynh cho. Ngày đó, điều làm cho tôi sợ nhất là những lời châm chọc của đám trẻ con trong khu và một vài đứa bạn ở trường. Mặc dù mẹ đã dặn tôi là phải tránh xa chúng nó ra nhưng đã vài lần, tôi đánh nhau với chúng. Và rồi lần nào tôi cũng bị chúng đánh cho ra trò. Mỗi lần như vậy, tôi lại ấm ức trở về nhà và kể với mẹ. Mẹ ôm tôi vào lòng vuốt ve, an ủi, nhưng rốt cuộc thì cả hai mẹ con lại cùng khóc. Một lần, sau khi bị đám trẻ chế giễu vì không có bố, tôi đã không kiềm chế được cơn tức giận và xông vào đánh chúng. Thế là lại bị chúng đánh cho một trận, tôi cảm thấy rất uất ức liền chạy ra bờ sông và khóc nức nở. Tôi thấy buồn tủi vô cùng. Lúc này tôi chợt có ý nghĩ là nhảy xuống bờ sông để quên hết những nổi buồn tủi này. Bỗng có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi và một giọng nói ồm ồm cất lên:”Có điều gì làm cháu phải buồn phiền đến thế, cháu ơi”. Tôi nhảnh lại nhìn, thì ra là bác thợ rèn Phi-líp ở đầu làng. Bác Phi-líp có mái tóc xoăn và bộ râu quai nón bao quanh gương mặt vuông vức. Đôi mắt xanh nheo nheo hóm hỉnh dưới hàng lông mày rậm. Thân hình bác to lớn hơn hẳn người thường. Chân bác đi đôi ủng đã cũ. Ngắm bác, tôi càng thèm có được một người [URL="https://diendankienthuc.net/diendan/van-hoc-pho-thong/65261-cong-cha-nhu-nui-thai-son-nghia-me-nhu-nuoc-trong-nguon-chay-ra-mot-long-tho-me-kinh-cha-cho-tron-chu-hieu-moi-la-dao-con.html"]cha[/URL] như vậy. Tôi òa khóc nức nở, nghẹn ngào: -Bác ơi! Chúng nó trêu chọc cháu, chửi cháu là đồ con hoang, đồ không có bố! Lúc này, hình như bác Phi-líp đã nhận ra tôi nên bác an ủi tôi, hứa sẽ cho tôi một ông bố và bác khuyên tôi về nhà kẻo mẹ lại mong. Vậy là tôi đành theo bác về nhà. Khi tôi về đến nhà thì thấy mệ đang có vẻ rất lo lắng. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ và lại nức nở khóc. Hình như mẹ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra nên cũng ôm tôi vào lòng, đối má đỏ bừng và hai dòng lệ tuôn rơi. Thế rồi tự nhiên trong đầu tôi nảy ra một ý định, tôi chạt đến bên bác Phi-lip và nói: -Bác có muốn làm bố cháu không? Bác Phi-líp vẫn im lặng còn mẹ tôi thì có vẻ thẹn thùng. Một phút im lặng trôi qua, bác Phi-líp liền cười đáp: -Có chứ, bác muốn chứ Tôi sung sướng ôm ghì lấy cổ bác Phi-lip, dụi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của bác. Ngày hôm sau đi học, lũ bạn xúm lại trêu chọc tôi. Thay vì uất ức hay giận dữ, tôi kiueeu hành đáp:”Bố tớ là bác thợ rèn Phi-lip”. Lũ bạn nhao nhao:”Không đúng! Không đúng! Mày phải có một ông bố đoàng hoàng như chúng tao cơ!” . Tôi không hiểu thế nào là một ông bố đoàng hoàng nên đành nín nhịn, chờ tan buổi học. Lúc đi ngang qua lò rèn, tôi rẽ vào gặp bác Phi-lip, kể mọi chuyện cho bác nghe. Tôi thấy vẻ mặt bác trầm ngâm hẳn. Bác lẩm bẩm:” Thôi được! Thôi đươc! Cháu hãy về nhà đi! Cháu sẽ có bố, Bác sẽ là ông bố thực sự, ông bố đoàng hoàng của cháu!” Mấy hôm sau, một điều bất ngờ ghê gớm đã xảy ra: Bác phi-lip đến gặp mẹ tôi và ngỏ lời cầu hôn mẹ với mẹ tôi. Bác bảo tôi cần có bố, cần có người bảo vệ. Bác đã đem lại cơ hội cho mẹ tôi được làm vợ một người tử tế. Khỏi phải nói tôi mừng đến chừng nào! Thế là từ nay, đố đứa nào dám ức hiếp tôi nữa. Bố Phi-lip mạnh mẽ và tốt bụng sẽ là chỗ dựa chắc chắn cho cuộc đời tôi. Mẹ tôi ngạc nhiên lắm, cứ hết nhìn tôi lại nhìn bố Phi-lip. Rồi mẹ lấy chiếc khăn choàng trên vai, lau nước mắt. Bố Phi-lip đã dọn đến ở hẳn với hai mẹ con tôi. Mấy người thợ rèn khen hành động của bố là đúng, bố chỉ cười. Tôi rất thích được ngồi trên đôi vai rắn chắc của bố vào mỗi chiều để đi dạo dọc bờ sông. Những lúc như thế tôi lại nũng nịu gọi:”Bố Phi-lip của con! Con yêu bố lắm!”. Tôi thấy mình thật là hạnh phúc ! [/FONT][RIGHT][FONT=arial][I]Nguồn: 125 bài văn hay 10[/I][/FONT] [/RIGHT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Phổ Thông
Ngữ văn THPT
Văn 10
Chân Trời Sáng Tạo - Ngữ văn 10
Sống cùng kí ức cộng đồng (Sử thi)
Đóng vai Xi-Mông, tưởng tượng và kể chuyện " Bố của Xi-Mông".
Top