JoongLeeBaby
New member
- Xu
- 0
DÒNG ĐỜI BẤT TẬN
Tôi sống trên những ngọn đồi cao, và thể xác tôi đang ngày một già đi. Một ngày nọ, tôi ra vường nhổ cỏ và cảm thấy người rất mệt. Tôi bèn ngả lưng xuống thảm cỏ nghĩ ngợi như tôi vẫn thường làm khi còn bé.
Vài phút sau khi tỉnh dậy, tôi thấy một người hành xóm mà tôi chưa từng được gặp mặt đang cúi xuống nhìn tôi, ông ấy vừa thở hổn hển vừa hỏi tôi có khỏe không. Qua khung cửa sổ cách ngọn đồi nơi tôi đang ở cách tôi hai dãy nhà, ông nhìn thấy tôi đang nằm trên bãi cỏ, và tôi chắc là cảnh tượng đó trông tôi giống như đã bị đột quỵ hoặc lên cơn đau tim. Thế nên ông chạy một mạch lên đồi dốc để xem tôi có bị làm sao không.
Thật là ngượng hết sức nhưng cũng cảm động biết bao. Sau khi nghe tôi giải thích mọi chuyện, ông ấy đã thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống thảm cỏ, bên cạnh tôi. Chúng tôi cứ nằm lặng yên như thế một hồi lâu, rồi ông ấy nói: “Cảm ơn ông bạn đã quyết định nằm nghỉ trên thảm cỏ này, nơi tôi có thể trông thấy ông bạn mà chạy đến đây. Bầu trời đẹp biết bao, và tôi không thể nhớ được lần cuối cùng mình ngắm nhìn nó là khi nào nữa.”
Theo Random Acts Kidness.
“ Nhân danh Thượng Đế, hãy dừng lại trong chốc lát, hãy tạm ngừng công việc lại, hãy ngắm nhìn cuộc sống xung quanh.” – Leo Tolstoy.