Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Đôi mắt - Lê Đình Bích
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tuyền Nguyễn" data-source="post: 164348"><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Tàu chuyển bánh . Ba anh em chúng tôi trong khoang giường nằm bắt đầu không ngớt nhắc lại những kỷ niệm về anh . Những người lính 307 chúng tôi gọi anh là Hai Sáng vì hồi ấy anh em chúng tôi có mắt cũng như mù . Không ai biết chữ . Thư vợ, thư nhà đều nhờ anh đọc hộ . Có những chuyện thầm kín, riêng tư phải đè anh thọc léc hoặc cõng anh lên, anh mới chịu đọc cho .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Có lần đọc đến chỗ quan trọng nhất, hồi hộp nhất: "Cái thai vụng" của người yêu thằng Lễ, anh bắt nó phải quỳ và thề trọn dời chung thủy thì anh mới đọc tiếp cho nghe .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Những người lính Nam Bộ chúng tôi thương cái tánh anh: có chữ mà thật thà, chất phác . Ai cũng quý anh như người anh ruột . Có một điếu thuốc, một gói chuối xào dừa vợ gởi sang đều đem đến dúi vào túi của anh .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Hồi ấy chúng tôi đã hứa với nhau dù sống chế gì hòa bình cũng sẽ kéo về đông đủ ở nhà anh, công anh, thọc léc .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Tàu đến ga Đà Nẵng nửa đêm . Chúng tôi ra lộ ngồi chờ đến mờ sáng thì đón xe về Đại Lộc, quê anh . Đi bộ, đi đò, rồi đi quanh hết xóm này đến xóm khác hỏi nhà tới nửa buổi chiều vẫn không ai biết . May mà có một đứa trẻ chỉ dùm</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Mấy bác kiếm ai đó ?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Dạ, có phải nhà anh Hai Sáng đây không chị ?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Người đàn bà ngờ ngợ nhìn chúng tôi rồi đi thật lẹ vào nhà . Chúng tôi hồi hộp đứng chờ . Từ trong nhà một người đàn ông chống gậy dò dẫm bước ra .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Trời! Anh Hai!</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Anh Hai Sáng!</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Tụi em đây nè! Tư Tranh, Sáu Dĩnh, Hai Voi 307 đây anh .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Chúng tôi ôm chầm lấy anh òa khóc .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Tụi bay tới đây hồi nào hả ?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Dạ, hồi sáng sớm ...</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Phải tụi bay hỏi Hai Mù thì ai mà chẳng biết!</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Mà sao lại thế này anh Hai ?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Thì về cuốc đất, vỡ rẫy ... dẫm phải mìn ... Ông nội cha nó! Chiến tranh thì sáng, mà hòa bình lại tối . Bây giờ thì làm răng đọc dùm thơ cho tụi bay !</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Anh cười, mà chúng tôi lại khóc . Đứng giữa sân khóc như ba đứa trẻ . Những kỷ niệm cũ cứ dồn về . Bồng từ trong đôi mắt mù sâu thẳm của anh nước mắt long lanh nhỏ xuống .</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Còn thiếu thằng Lễ nữa! Tội nghiệp nó, nó chết mà tao chưa kịp viết dùm thư cho vợ nó .</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tuyền Nguyễn, post: 164348"] [SIZE=4][FONT=times new roman]Tàu chuyển bánh . Ba anh em chúng tôi trong khoang giường nằm bắt đầu không ngớt nhắc lại những kỷ niệm về anh . Những người lính 307 chúng tôi gọi anh là Hai Sáng vì hồi ấy anh em chúng tôi có mắt cũng như mù . Không ai biết chữ . Thư vợ, thư nhà đều nhờ anh đọc hộ . Có những chuyện thầm kín, riêng tư phải đè anh thọc léc hoặc cõng anh lên, anh mới chịu đọc cho . Có lần đọc đến chỗ quan trọng nhất, hồi hộp nhất: "Cái thai vụng" của người yêu thằng Lễ, anh bắt nó phải quỳ và thề trọn dời chung thủy thì anh mới đọc tiếp cho nghe . Những người lính Nam Bộ chúng tôi thương cái tánh anh: có chữ mà thật thà, chất phác . Ai cũng quý anh như người anh ruột . Có một điếu thuốc, một gói chuối xào dừa vợ gởi sang đều đem đến dúi vào túi của anh . Hồi ấy chúng tôi đã hứa với nhau dù sống chế gì hòa bình cũng sẽ kéo về đông đủ ở nhà anh, công anh, thọc léc . Tàu đến ga Đà Nẵng nửa đêm . Chúng tôi ra lộ ngồi chờ đến mờ sáng thì đón xe về Đại Lộc, quê anh . Đi bộ, đi đò, rồi đi quanh hết xóm này đến xóm khác hỏi nhà tới nửa buổi chiều vẫn không ai biết . May mà có một đứa trẻ chỉ dùm - Mấy bác kiếm ai đó ? - Dạ, có phải nhà anh Hai Sáng đây không chị ? Người đàn bà ngờ ngợ nhìn chúng tôi rồi đi thật lẹ vào nhà . Chúng tôi hồi hộp đứng chờ . Từ trong nhà một người đàn ông chống gậy dò dẫm bước ra . - Trời! Anh Hai! - Anh Hai Sáng! - Tụi em đây nè! Tư Tranh, Sáu Dĩnh, Hai Voi 307 đây anh . Chúng tôi ôm chầm lấy anh òa khóc . - Tụi bay tới đây hồi nào hả ? - Dạ, hồi sáng sớm ... - Phải tụi bay hỏi Hai Mù thì ai mà chẳng biết! - Mà sao lại thế này anh Hai ? - Thì về cuốc đất, vỡ rẫy ... dẫm phải mìn ... Ông nội cha nó! Chiến tranh thì sáng, mà hòa bình lại tối . Bây giờ thì làm răng đọc dùm thơ cho tụi bay ! Anh cười, mà chúng tôi lại khóc . Đứng giữa sân khóc như ba đứa trẻ . Những kỷ niệm cũ cứ dồn về . Bồng từ trong đôi mắt mù sâu thẳm của anh nước mắt long lanh nhỏ xuống . - Còn thiếu thằng Lễ nữa! Tội nghiệp nó, nó chết mà tao chưa kịp viết dùm thư cho vợ nó .[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Đôi mắt - Lê Đình Bích
Top