Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Đôi khi,chúng ta cần một khoảng lặng
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="npteen" data-source="post: 155764" data-attributes="member: 254364"><p>Cuộc sống là một chân trời đa màu sắc.Những cảm xúc lẫn lộn luôn tồn tại giữa bộn bề cuộc sống như không có điểm dừng.Đa màu,đa sắc là thế,con người chúng ta liệu mấy ai quan tâm đến cái cục diện đó.Người ta chỉ nghỉ hôm nay có đủ ăn hay không?công việc đã làm xong chưa.Dường như,công việc,tiền bạc luôn là vấn đề hàng đầu mà mọi người nghĩ đến.Bản thân tôi tự hỏi:"Liệu ta đã đi đúng hướng chưa?"</p><p></p><p>Khái niệm vội vàng luôn tồn tại trong đầu của mọi người trong thời thế hiện nay,họ bị lôi cuốn vào dòng vộ vãn đó lúc nào không hay,đến khi chợt nhận ra mình đi quá xa cho việc đó thi bao hối tiếc cũng đã muộn màng.Họ quên mất ý nghĩa của cuộc sống,họ làm,làm như không có ngày nghỉ.Thời gian dành cho gia đình,bạn bè,người thân giảm sút.Tôi nghĩ"Họ có thấy mệt không nhỉ?Có bao giờ họ dừng chân lại nghĩ rồi tự mình hỏi mình:"Như thế đã đủ chưa?""</p><p></p><p>Danh vọng,tiền tài,địa vị,những thứ đó con người ai mà chẳng khao khát có được.Nhưng giới hạn nào cho tham vọng đó?Nhiều khi,bon chen vì nó ta bất chấp tất cả,nào là giết hại đồng loại của mình,lạnh lùng khước từ người thân trong nhà.Tôi cười và nghĩ:Chà đạp lên nhau để sống,hạnh phúc gì chứ?"Người ta thường nói rằng:"Đừng để đồng tiền làm chủ bản thân mình.Nói là một chuyện nhưng làm lại là một chuyện khác.Tôi biết tiền bạc là thứ không thể thiếu,giờ cái gì cũng phải cần tiền,nhưng đừng tham lam quá,dục vọng quá mà làm nô lệ của đồng tiền lúc nào không hay để rồi khi ngoảnh mặt lại tất cả chỉ còn là sự nuối tiếc.Xã hội ngày càng đi lên và phát triển theo lối công nghiệp hoá,hiện đại hoá,nhu cầu con người cũng vì thế càng ngày càng cao.Ồn ào,náo nhiệt,xa hoa là những thứ không thể thiếu ở một tỉnh thành phát triển.Tôi không biết mọi người như thế nào,riêng bản thân tôi,tôi nghĩ,khi sống quá ồn ào,náo nhiệt,tôi lại muốn trở về không gian yên tĩnh,vắng lặng hơn.Tôi yêu thích cái nắng,gió nhè nhẹ ở miền quê,cái cảnh đó,sao hữu tình,đẹp như một bức tranh và khiến ta thật thanh thản.Không xô bồ,không còn tồn tại hình ảnh các xe đua nhau chen lấn,không ồn ào.Thả diều,nhảy dây,chơi với đám trẻ cùng lứa ở xóm,quay lai những kí ức tuổi thơ,cái thời tụ tạp nhau chơi ma lon,nấu cơm,chơi banh xỉu,mềm cứng trái cây.Nhớ lại sao vui thế!</p><p>[ATTACH]13730[/ATTACH]</p><p></p><p>Mùa đông thì tụ tạp về quê,anh chị em ngồi lại ở bếp lửa rồi cùng nhau nói chuyện,tám nhau cả buổi vẫn không thấy chán.Đối với đám trẻ con nông thôn,trong đầu óc nó,bếp chưa bao giờ là một nơi đẹp đẽ.Có gì mà đẹp cơ chứ,nhà nghèo,bếp thường chỉ là một cái chòi nhỏ được dựng lên sau nhà,nền đất,vách đất,làm bằng đất sét,trong như một ụ mối.Phía trên bếp thường được treo những xâu hành,tỏi,bên cạnh là xoong chảo...Nhắc tới đây tôi lại chợt nhớ đến bài thơ Bếp Lữa của Bằng Việt.Chao ôi,sao cảm xúc cứ đến và trào dâng mãi không thôi thế này.Tôi đoán nếu bạn nào đọc bài của tôi chắc cũng cảm nhận được ít nhiều cái cảm xúc trầm bổng đó,nó nhẹ nhang,thanh thoát,không bị pha tạp,một thứ cảm xúc thật khiến người ta dễ chịu...</p><p>[ATTACH]13731[/ATTACH]</p><p>Đôi khi,sống trong cuộc sống hối hả này,con người chúng ta cũng cần có 1 khoảng lặng cho riêng minh,có thể chỉ là ngồi hóng mát sau hiên nhà,chơi đùa với gia đình,về quê hay đơn giản chỉ là nằm xuống,nhắm mắt,hồi tưởng lại về một thời ấu thơ,ta vui đùa,rong chơi như thế nào chỉ để đơn giản để tìm cho mình một cái gì gọi là:bình yên và hạnh phúc trong tâm hồn..,....</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="npteen, post: 155764, member: 254364"] Cuộc sống là một chân trời đa màu sắc.Những cảm xúc lẫn lộn luôn tồn tại giữa bộn bề cuộc sống như không có điểm dừng.Đa màu,đa sắc là thế,con người chúng ta liệu mấy ai quan tâm đến cái cục diện đó.Người ta chỉ nghỉ hôm nay có đủ ăn hay không?công việc đã làm xong chưa.Dường như,công việc,tiền bạc luôn là vấn đề hàng đầu mà mọi người nghĩ đến.Bản thân tôi tự hỏi:"Liệu ta đã đi đúng hướng chưa?" Khái niệm vội vàng luôn tồn tại trong đầu của mọi người trong thời thế hiện nay,họ bị lôi cuốn vào dòng vộ vãn đó lúc nào không hay,đến khi chợt nhận ra mình đi quá xa cho việc đó thi bao hối tiếc cũng đã muộn màng.Họ quên mất ý nghĩa của cuộc sống,họ làm,làm như không có ngày nghỉ.Thời gian dành cho gia đình,bạn bè,người thân giảm sút.Tôi nghĩ"Họ có thấy mệt không nhỉ?Có bao giờ họ dừng chân lại nghĩ rồi tự mình hỏi mình:"Như thế đã đủ chưa?"" Danh vọng,tiền tài,địa vị,những thứ đó con người ai mà chẳng khao khát có được.Nhưng giới hạn nào cho tham vọng đó?Nhiều khi,bon chen vì nó ta bất chấp tất cả,nào là giết hại đồng loại của mình,lạnh lùng khước từ người thân trong nhà.Tôi cười và nghĩ:Chà đạp lên nhau để sống,hạnh phúc gì chứ?"Người ta thường nói rằng:"Đừng để đồng tiền làm chủ bản thân mình.Nói là một chuyện nhưng làm lại là một chuyện khác.Tôi biết tiền bạc là thứ không thể thiếu,giờ cái gì cũng phải cần tiền,nhưng đừng tham lam quá,dục vọng quá mà làm nô lệ của đồng tiền lúc nào không hay để rồi khi ngoảnh mặt lại tất cả chỉ còn là sự nuối tiếc.Xã hội ngày càng đi lên và phát triển theo lối công nghiệp hoá,hiện đại hoá,nhu cầu con người cũng vì thế càng ngày càng cao.Ồn ào,náo nhiệt,xa hoa là những thứ không thể thiếu ở một tỉnh thành phát triển.Tôi không biết mọi người như thế nào,riêng bản thân tôi,tôi nghĩ,khi sống quá ồn ào,náo nhiệt,tôi lại muốn trở về không gian yên tĩnh,vắng lặng hơn.Tôi yêu thích cái nắng,gió nhè nhẹ ở miền quê,cái cảnh đó,sao hữu tình,đẹp như một bức tranh và khiến ta thật thanh thản.Không xô bồ,không còn tồn tại hình ảnh các xe đua nhau chen lấn,không ồn ào.Thả diều,nhảy dây,chơi với đám trẻ cùng lứa ở xóm,quay lai những kí ức tuổi thơ,cái thời tụ tạp nhau chơi ma lon,nấu cơm,chơi banh xỉu,mềm cứng trái cây.Nhớ lại sao vui thế! [ATTACH=CONFIG]13730[/ATTACH] Mùa đông thì tụ tạp về quê,anh chị em ngồi lại ở bếp lửa rồi cùng nhau nói chuyện,tám nhau cả buổi vẫn không thấy chán.Đối với đám trẻ con nông thôn,trong đầu óc nó,bếp chưa bao giờ là một nơi đẹp đẽ.Có gì mà đẹp cơ chứ,nhà nghèo,bếp thường chỉ là một cái chòi nhỏ được dựng lên sau nhà,nền đất,vách đất,làm bằng đất sét,trong như một ụ mối.Phía trên bếp thường được treo những xâu hành,tỏi,bên cạnh là xoong chảo...Nhắc tới đây tôi lại chợt nhớ đến bài thơ Bếp Lữa của Bằng Việt.Chao ôi,sao cảm xúc cứ đến và trào dâng mãi không thôi thế này.Tôi đoán nếu bạn nào đọc bài của tôi chắc cũng cảm nhận được ít nhiều cái cảm xúc trầm bổng đó,nó nhẹ nhang,thanh thoát,không bị pha tạp,một thứ cảm xúc thật khiến người ta dễ chịu... [ATTACH=CONFIG]13731[/ATTACH] Đôi khi,sống trong cuộc sống hối hả này,con người chúng ta cũng cần có 1 khoảng lặng cho riêng minh,có thể chỉ là ngồi hóng mát sau hiên nhà,chơi đùa với gia đình,về quê hay đơn giản chỉ là nằm xuống,nhắm mắt,hồi tưởng lại về một thời ấu thơ,ta vui đùa,rong chơi như thế nào chỉ để đơn giản để tìm cho mình một cái gì gọi là:bình yên và hạnh phúc trong tâm hồn..,.... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Đôi khi,chúng ta cần một khoảng lặng
Top