Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Đội bạn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="shinichinuvuong" data-source="post: 43647" data-attributes="member: 41259"><p>Có những chuyện dù ta không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Trong một lần Linh lên thành phố để khám tổng quát sức khỏe. Một kếtquả mà không ai có thể ngờ tới: Linh đã mắc chứng bệnh ung thư máu. Và Linh phải ngừng việc học để vào bệnh viện điều trị. Hóa ra xự xanh xao gấy yếu của Linh là do chứng bệnh này. Một căn bệnh chỉ cầm cự nhờ tiền. Lan trong phòng thăm bạn. Linh đang nằm trên giường, mặc bộ đồ màu trắng, khuôn mặc hốc hác và xanh xao. Lan nhìn bạn mà chẳng nói được lời nào. Lan ngẹn ngào và khóc. Linh nắm tay bạn, một cái nắm tay rất yếu. Rồi Lan không khóc nữa và nói với Linh:</p><p>-Mày không được chết nha Linh! Nếu mày chết là tao giận mày luôn đó! Mày phải sống bằng mọi giá, hiểu không? Mày còn có tao. Ba mẹ mày dù bạn mấy cũng bỏ công ăn việc làm ở bên mày...</p><p>Linh cười buồn, vẫn là nụ cười của Linh nhưng bây giờ trông càng buồn thảm. Linh bảo:</p><p>-Tất cả đã quá muộn rồi! Khi tao nhận thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều thứ để mình sống thì tao chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tao thật ngu ngốc phải không Lan? Tao đã không sớm nhận ra điều mà mày nói nói tao bao lần. Tao ngu ngốc ước gì mình có thể biến mất khỏi thế gian.</p><p>Linh khóc. Những giọt nước mắt đau đớn và ân hận muộn màng. Lan bảo:</p><p>-Mày đừng nói vậy! Mày phải cố sống để trở thành con người mới chứ. Tao tin mày sẽ vượt qua khỏi được nổi đau nay mà.</p><p>Rồi Lan xin phép gia đình về quê. Nhưng khi buồn Linh vẫn giữ thói quen đếm sao và ngắm mây của mình. Sao ở đâu không đẹp như ở quê ngoại Linh, bởi những đèn sáng lóa của đô thị.</p><p>"Mai là chủ nhật rồi, ước gì mình có thể về quê ngoại nhỉ" - Linh thầm nghĩ.</p><p>Cuộc sống Linh bình thường vốn đã bình lặng giờ lại càng bình lặng hơn. Nhưng Linh cảm thấy hạnh phúc khi có mẹ đút cơm cho ăn, có cha lo cho từng giấc ngủ. Linh thích gì là y rằng có cái đó. Linh thằm mong có thể giữ mãi những giây phút như thế này. Mẹ Linh nhìn đứa con gái ốm yếu duy nhất của mình và nói:</p><p>-Mẹ thật có lỗi với con quá! Giá như mẹ quan tâm tới con nhiều hơn thì con cũng không dến nỗi như thế này! Từ nay mẹ dành trọn đời thời gian cho con!</p><p>Linh dựa vào lòng mẹ. Ôi cảm giác của Linh lúc ấy vô cùng sung sướng. Bởi lẽ, tự nay Linh không còn cô đơn nữa. Đối với Linh không lúc nào hạnh phúc hơn lúc này cả.</p><p>Đó là nguồn động viên lớn nhất để giúp Linh vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Những khi bị rút tủy sống, Linh đau đớn lắm, Linh nhớ tới bạn bè, nhớ tới ba mẹ mà ráng vượt qua nỗi đau đó. Tiền bạc bỏ ra cho Linh nhiều không kể xiết. Nhưng nó không thể trị khỏi được mà chỉ cầm cự kéo dài sự sống mà thôi. Linh bắt đầu nhận thấy tình trạng sức khỏe của mình ngày càng tệ hơn. Hơn bao giờ Linh mong muốn mình sẽ được sống.</p><p>Bác sĩ lắc đầu sau nhiều tháng điều trị, nhìn Linh bây giờ không ai có thể nhận ra bởi sắc mặt vô cùng tiều tụy. Và cái gì tới nó sẽ tới, Linh đã ra đi. Một cái chết đau đớn. Mẹ Linh khóc không biết bao nhiêu là nước mắt bới đứa con duy nhất của họ đã ra đi vĩnh viển. Lan hay tin vội chạy tới ngay. Xác của Linh trên giường ấy, vẫn khuôn mặt buồn não nề ấy nhưng chỉ có điều không còn nụ cười buồn rất riêng của Linh nữa, không còn cách nói kì lạ mà ít khi Lan hiểu nổi nữa. Lan bàng hoàng và lặng người, không nói được câu gì, từ từ lại gần bạn mình.</p><p>-Mày giả vờ tao hả Linh? Tao không tin đâu! Tỉnh dậy đi mà nhìn tao đây nè! Linh! ...Linh!</p><p>Và nước mắt đã tuôn ra trên đôi má của Lan. Lan vẫn thường bảo Linh không được mềm yếu, dù buồn mà giờ phải vui vẻ. Nhưng có lẻ, giờ đây Lan không thể nào kiềm được lòng mình nữa. Có lẻ, những giọt nước mắt kia đẽ làm vơi đi phần nào nổi đau mất bạn của Lan chăng?</p><p>-Hu...hu...sao mày bỏ tao đi vậy? Rồi mai mốt ai cùng tao ngắm trăng trên trời, ai cùng tao tâm sự vui buồn nữa? Mày hứa với tao là sẽ ráng sống mà! tại sao mày lại không giữ lời hứa?</p><p>Mẹ Linh lúc hấp hối, Linh đã khóc và bảo:</p><p>"Con không muốn chết! Con còn có gia đình, bạn bè, thầy cô,..." Rồi mẹ Linh khóc, một người đàn ông cứng cỏi như ba Linh cũng không cầm được vài giọt nước mắt. Những tiếng khóc xé gan, xé ruột, xé nát con tim. Vậy là Lan cũng chẳng còn dịp để nói ra điều mà hai đứa đã ước ngắm sao lần ấy...</p><p>Lễ tang của Linh tổ chức đơn sơ bởi vì Linh còn quá nhỏ. Cha mẹ Linh lúc nào cũng thơ thẩn, chẳng nói được câu gì. Mẹ Linh thì khóc suốt.</p><p>Chủ nhật, chẳng còn Linh để cùng về quê chơi nữa. Lan đi vào trường, nơi mà hai đứa thường ngồi tâm sự vào giờ ra chơi. Mấy chùm hoa bằng lăng mới nở mấy hôm đã rụng cả sau vài trận mưa. Ừ, thôi, có gì là vĩnh cữu đâu? Lan buồn rồi ngày tháng cũng làm nguôi ngoai.</p><p>Mấy hôm sau nữa, Lan chợt thấy mấy nụ hoa bé xíu của hoa bằng lăng. Lòng chợt nghĩ;"Giá mà con người cũng như thế thì hay biết mấy!"</p><p>Lan cảm thấy tiếc cho Linh, đến khi Linh có được niềm hạnh phúc đơn sơ thì lại không còn sống được nữa, cũng giống như hoa bằng lăng vậy, chưa nỏ được bao lâu đã tàn. Chỉ có điều hoa rụng rồi lại mọc hoa khác nhưng con người một khi đã trở về với đất là vĩnh viễn.</p><p>Lan nhìn lên không trung, nơi có nhũng đma mấy kì dị, chẳng biết tự bao giờ Lan tập cho mình một thoái quên giống như Linh. Lan thầm nghĩ:" Có lẽ, giờ nay Linh đã thức hiện được ước mơ ngồi lên mây của mình rồi nhỉ?!". Đâu đó trong đám mây, ẩn hiện một nụ cười rất riêng của Linh.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="shinichinuvuong, post: 43647, member: 41259"] Có những chuyện dù ta không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Trong một lần Linh lên thành phố để khám tổng quát sức khỏe. Một kếtquả mà không ai có thể ngờ tới: Linh đã mắc chứng bệnh ung thư máu. Và Linh phải ngừng việc học để vào bệnh viện điều trị. Hóa ra xự xanh xao gấy yếu của Linh là do chứng bệnh này. Một căn bệnh chỉ cầm cự nhờ tiền. Lan trong phòng thăm bạn. Linh đang nằm trên giường, mặc bộ đồ màu trắng, khuôn mặc hốc hác và xanh xao. Lan nhìn bạn mà chẳng nói được lời nào. Lan ngẹn ngào và khóc. Linh nắm tay bạn, một cái nắm tay rất yếu. Rồi Lan không khóc nữa và nói với Linh: -Mày không được chết nha Linh! Nếu mày chết là tao giận mày luôn đó! Mày phải sống bằng mọi giá, hiểu không? Mày còn có tao. Ba mẹ mày dù bạn mấy cũng bỏ công ăn việc làm ở bên mày... Linh cười buồn, vẫn là nụ cười của Linh nhưng bây giờ trông càng buồn thảm. Linh bảo: -Tất cả đã quá muộn rồi! Khi tao nhận thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều thứ để mình sống thì tao chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tao thật ngu ngốc phải không Lan? Tao đã không sớm nhận ra điều mà mày nói nói tao bao lần. Tao ngu ngốc ước gì mình có thể biến mất khỏi thế gian. Linh khóc. Những giọt nước mắt đau đớn và ân hận muộn màng. Lan bảo: -Mày đừng nói vậy! Mày phải cố sống để trở thành con người mới chứ. Tao tin mày sẽ vượt qua khỏi được nổi đau nay mà. Rồi Lan xin phép gia đình về quê. Nhưng khi buồn Linh vẫn giữ thói quen đếm sao và ngắm mây của mình. Sao ở đâu không đẹp như ở quê ngoại Linh, bởi những đèn sáng lóa của đô thị. "Mai là chủ nhật rồi, ước gì mình có thể về quê ngoại nhỉ" - Linh thầm nghĩ. Cuộc sống Linh bình thường vốn đã bình lặng giờ lại càng bình lặng hơn. Nhưng Linh cảm thấy hạnh phúc khi có mẹ đút cơm cho ăn, có cha lo cho từng giấc ngủ. Linh thích gì là y rằng có cái đó. Linh thằm mong có thể giữ mãi những giây phút như thế này. Mẹ Linh nhìn đứa con gái ốm yếu duy nhất của mình và nói: -Mẹ thật có lỗi với con quá! Giá như mẹ quan tâm tới con nhiều hơn thì con cũng không dến nỗi như thế này! Từ nay mẹ dành trọn đời thời gian cho con! Linh dựa vào lòng mẹ. Ôi cảm giác của Linh lúc ấy vô cùng sung sướng. Bởi lẽ, tự nay Linh không còn cô đơn nữa. Đối với Linh không lúc nào hạnh phúc hơn lúc này cả. Đó là nguồn động viên lớn nhất để giúp Linh vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Những khi bị rút tủy sống, Linh đau đớn lắm, Linh nhớ tới bạn bè, nhớ tới ba mẹ mà ráng vượt qua nỗi đau đó. Tiền bạc bỏ ra cho Linh nhiều không kể xiết. Nhưng nó không thể trị khỏi được mà chỉ cầm cự kéo dài sự sống mà thôi. Linh bắt đầu nhận thấy tình trạng sức khỏe của mình ngày càng tệ hơn. Hơn bao giờ Linh mong muốn mình sẽ được sống. Bác sĩ lắc đầu sau nhiều tháng điều trị, nhìn Linh bây giờ không ai có thể nhận ra bởi sắc mặt vô cùng tiều tụy. Và cái gì tới nó sẽ tới, Linh đã ra đi. Một cái chết đau đớn. Mẹ Linh khóc không biết bao nhiêu là nước mắt bới đứa con duy nhất của họ đã ra đi vĩnh viển. Lan hay tin vội chạy tới ngay. Xác của Linh trên giường ấy, vẫn khuôn mặt buồn não nề ấy nhưng chỉ có điều không còn nụ cười buồn rất riêng của Linh nữa, không còn cách nói kì lạ mà ít khi Lan hiểu nổi nữa. Lan bàng hoàng và lặng người, không nói được câu gì, từ từ lại gần bạn mình. -Mày giả vờ tao hả Linh? Tao không tin đâu! Tỉnh dậy đi mà nhìn tao đây nè! Linh! ...Linh! Và nước mắt đã tuôn ra trên đôi má của Lan. Lan vẫn thường bảo Linh không được mềm yếu, dù buồn mà giờ phải vui vẻ. Nhưng có lẻ, giờ đây Lan không thể nào kiềm được lòng mình nữa. Có lẻ, những giọt nước mắt kia đẽ làm vơi đi phần nào nổi đau mất bạn của Lan chăng? -Hu...hu...sao mày bỏ tao đi vậy? Rồi mai mốt ai cùng tao ngắm trăng trên trời, ai cùng tao tâm sự vui buồn nữa? Mày hứa với tao là sẽ ráng sống mà! tại sao mày lại không giữ lời hứa? Mẹ Linh lúc hấp hối, Linh đã khóc và bảo: "Con không muốn chết! Con còn có gia đình, bạn bè, thầy cô,..." Rồi mẹ Linh khóc, một người đàn ông cứng cỏi như ba Linh cũng không cầm được vài giọt nước mắt. Những tiếng khóc xé gan, xé ruột, xé nát con tim. Vậy là Lan cũng chẳng còn dịp để nói ra điều mà hai đứa đã ước ngắm sao lần ấy... Lễ tang của Linh tổ chức đơn sơ bởi vì Linh còn quá nhỏ. Cha mẹ Linh lúc nào cũng thơ thẩn, chẳng nói được câu gì. Mẹ Linh thì khóc suốt. Chủ nhật, chẳng còn Linh để cùng về quê chơi nữa. Lan đi vào trường, nơi mà hai đứa thường ngồi tâm sự vào giờ ra chơi. Mấy chùm hoa bằng lăng mới nở mấy hôm đã rụng cả sau vài trận mưa. Ừ, thôi, có gì là vĩnh cữu đâu? Lan buồn rồi ngày tháng cũng làm nguôi ngoai. Mấy hôm sau nữa, Lan chợt thấy mấy nụ hoa bé xíu của hoa bằng lăng. Lòng chợt nghĩ;"Giá mà con người cũng như thế thì hay biết mấy!" Lan cảm thấy tiếc cho Linh, đến khi Linh có được niềm hạnh phúc đơn sơ thì lại không còn sống được nữa, cũng giống như hoa bằng lăng vậy, chưa nỏ được bao lâu đã tàn. Chỉ có điều hoa rụng rồi lại mọc hoa khác nhưng con người một khi đã trở về với đất là vĩnh viễn. Lan nhìn lên không trung, nơi có nhũng đma mấy kì dị, chẳng biết tự bao giờ Lan tập cho mình một thoái quên giống như Linh. Lan thầm nghĩ:" Có lẽ, giờ nay Linh đã thức hiện được ước mơ ngồi lên mây của mình rồi nhỉ?!". Đâu đó trong đám mây, ẩn hiện một nụ cười rất riêng của Linh. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Đội bạn
Top