Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Đọc và chân trọng cuộc sống hơn !
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="thu hoang" data-source="post: 99512" data-attributes="member: 82944"><p><strong><span style="color: Blue"><p style="text-align: center">KHI BẠN GỬI ĐI MỘT NỤ CƯỜI</p><p></span></strong></p><p> </p><p> Có 1 cô gái cười với một người lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta phấn chấn hơn.</p><p> </p><p>Anh nhớ tới sự tử tế của 1 người bạn cũ và viết cho người ấy 1 lá thư cảm ơn.</p><p> </p><p>Người bạn này vui sướng vì nhận dược thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa trưa anh ta boa một</p><p> </p><p>món tiền lớn cho chị hầu bàn.</p><p> </p><p>Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa wá lớn, đã wuyết định mang món tiền đi mua vé số. Và trúng số.</p><p> </p><p>Ngày hum sau chị đi nhận giải và cho 1 người ăn mày trên phố 1 ít tiền lẻ.</p><p> </p><p>Người ăn mày rất biết ơn vì đã 2 ngày nay anh ta chưa ăn gì.</p><p> </p><p>Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình.</p><p> </p><p>Trên đường về, anh ta thấy 1 chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về nhà để sưởi ấm cho nó.Chú chó con</p><p> </p><p>rất vui mừng vì được cứu thoát khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần.</p><p> </p><p>Đêm ấy, trong khi mọi người đang say ngủ, thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết.</p><p> </p><p>Chú sủa cho đến khi đánh thức mọi người dậyvà mọi người đã thoát chết.</p><p> </p><p>Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra 1 loại vắc-xin chữa khỏi 1 căn bệnh vô</p><p> </p><p>cùng nguy hiểm cho loài người.</p><p><span style="color: Blue"><strong><span style="color: black">Tất cả chỉ nhờ 1 nụ cười!</span></strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span></p><p><span style="color: Blue"><strong></strong></span><span style="color: black"><span style="font-size: 15px"><span style="color: blue"><strong>Ghi và xóa</strong></span></span></span></p><p><span style="color: black"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p>- Nhà tôi có một quán tạp hóa ở giữa làng, trước ủy ban xã, gần trường học, địa điểm thuận lợi nên khá đông khách.</p><p> </p><p>Quán tạp hóa của má tôi bán đủ thứ từ gạo cám, mắm muối đến sợi chỉ cây kim, thậm chí có cả những thứ thuốc thông thường như đau bụng, nhức đầu, và dầu khuynh diệp.</p><p> </p><p>Làng quê tôi thuở ấy nghèo lắm, đa số làm nghề nông nhưng đất đai khô cằn, mỗi năm chỉ trồng lúa, trồng đậu phộng được vào mùa mưa. Mùa nắng cây cỏ vàng cháy quắt queo, đồng không hoang hóa. Còn những người không có được thẻo đất cắm dùi thì làm mướn quanh năm, tay làm hàm nhai, không có việc làm một ngày là không có tiền đong gạo.</p><p> </p><p>Quán rất đắt khách, lẽ ra nhà tôi phải ngày càng giàu hơn mới phải, vậy mà có những hôm má tôi không đủ tiền đi chợ lấy hàng. Những lúc ấy má tôi hay nhìn lên vách ván thở dài. Trên tấm vách ván ngăn căn nhà thành hai nửa, phía trong để ở, phía ngoài bán hàng dày đăc những hàng chữ ghi nợ. Thím hai 1 lít gạo, bà Tư xị nước tương, ba cái hột vịt.., bác Năm 2 gói thuốc cảm...</p><p> </p><p>Tôi thuở ấy mới bảy tám tuổi đầu hay quẩn quanh bên má, mỗi lần thấy ai mua thiếu liền hăng hái lấy phấn viết lên vách ván, khi có ai đến trả tiền lại tích cực xóa đi. Nhưng thường những lần mua chịu nhiều hơn lần trả, những dòng chữ trên vách ngày một nhiều hơn. Có những dòng chữ mau mắn được xóa đi, nhưng có những dòng chữ cứ nằm hoài trên vách từ ngày này sang tháng khác.</p><p> </p><p>Có lần hụt tiền đi chợ, má đứng nhìn lên vách ván hồi lâu rồi không hiểu sao lại lấy giẻ lau đi vài dòng chữ. Tôi ngạc nhiên: "Ủa má ơi, mấy người này chưa trả tiền mà sao má xóa đi?". Má từ tốn: "Bác Hai (hay cô Ba, bà Năm gì đó…) nghèo lắm, mình ghi nợ hoài bác cũng không có tiền trả đâu, má xóa đi, quên là người ta đang nợ thì mình sẽ thấy vui hơn con à".</p><p></p><p></p><p></p><p></p><p> <span style="font-size: 15px"><strong><span style="color: Blue">SỰ YÊU THƯƠNG KHÔNG MỆT MỎI</span></strong></span></p><p> </p><p>Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản. Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà của mình, nên đã phá các bức tường nhà đi.</p><p> </p><p>Mà những ngôi nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng giữa những bức tường gỗ.</p><p> </p><p>Khi phá những bức tường xuống, người Nhật đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt, vì có chiếc đinh từ phía ngoài đã đóng</p><p> </p><p>vào một chân nó.</p><p> </p><p>Người Nhật nhìn thấy thế, rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò, vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh ta thấy nó đã được đóng</p><p> </p><p>từ khi ngôi nhà mới xây - tức là 10 năm rồi.</p><p> </p><p>Chuyện gì đã xảy ra vậy?</p><p> </p><p>Con thằn lằn sống như thế suốt 10 năm ! Ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch - một điều</p><p> </p><p>tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể.</p><p> </p><p>Và anh ta tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào - vì chân nó đã bị đóng đinh.</p><p> </p><p>Người Nhật này tạm ngừng công việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì, và có gì mà ăn. Một lúc sau, không</p><p> </p><p>biết từ đâu, xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn bị mắc kẹt.</p><p> </p><p>Ahh! Một con thằn lằn khác đã nuôi một con thằn lằn bị mắc kẹt trong suốt 10 năm qua.</p><p> </p><p>Một sự yêu thương như thế - ở loài vật nhỏ bé như thế. Sự yêu thương có thể làm gì? Đó là tạo ra những điều kỳ diệu. Không</p><p> </p><p>biết con thằn lằn mang thức ăn tới có quan hệ gì với con thằn lằn bị mắc kẹt - liệu chúng là " người yêu" hay cùng một gia</p><p> </p><p>đình... Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng.</p><p> </p><p>Bạn hãy tưởng tượng một điều mà một loài vật nhỏ bé đến thế có thể làm, trong khi những sinh vật được ban cho bộ não</p><p> </p><p>thông minh, thì nhiều khi lại không thể.</p><p> </p><p>Nếu bạn nghĩ xa hơn, trong một xã hội với đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với</p><p> </p><p>thông tin ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau...liệu có gần hơn một chút nào không?</p><p> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Red"><strong><p style="text-align: center"></p></strong></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Red"><strong>Đừng bao giờ bỏ cuộc với những người mà bạn yêu thương</p></strong></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Red"><strong></p></strong></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Red"><strong></p></strong></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Red"><strong><span style="font-size: 15px"><span style="color: black">(sưu tầm)</span></span></p></strong></span></span></p><p style="text-align: center"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Red"><strong></p><p></strong></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="thu hoang, post: 99512, member: 82944"] [B][COLOR=Blue][CENTER]KHI BẠN GỬI ĐI MỘT NỤ CƯỜI[/CENTER] [/COLOR][/B] Có 1 cô gái cười với một người lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta phấn chấn hơn. Anh nhớ tới sự tử tế của 1 người bạn cũ và viết cho người ấy 1 lá thư cảm ơn. Người bạn này vui sướng vì nhận dược thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi sau bữa trưa anh ta boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa wá lớn, đã wuyết định mang món tiền đi mua vé số. Và trúng số. Ngày hum sau chị đi nhận giải và cho 1 người ăn mày trên phố 1 ít tiền lẻ. Người ăn mày rất biết ơn vì đã 2 ngày nay anh ta chưa ăn gì. Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy 1 chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về nhà để sưởi ấm cho nó.Chú chó con rất vui mừng vì được cứu thoát khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Đêm ấy, trong khi mọi người đang say ngủ, thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức mọi người dậyvà mọi người đã thoát chết. Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra 1 loại vắc-xin chữa khỏi 1 căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người. [COLOR=Blue][B][COLOR=black]Tất cả chỉ nhờ 1 nụ cười![/COLOR] [/B][/COLOR][COLOR=black][SIZE=4][COLOR=blue][B]Ghi và xóa[/B][/COLOR] [/SIZE][/COLOR] - Nhà tôi có một quán tạp hóa ở giữa làng, trước ủy ban xã, gần trường học, địa điểm thuận lợi nên khá đông khách. Quán tạp hóa của má tôi bán đủ thứ từ gạo cám, mắm muối đến sợi chỉ cây kim, thậm chí có cả những thứ thuốc thông thường như đau bụng, nhức đầu, và dầu khuynh diệp. Làng quê tôi thuở ấy nghèo lắm, đa số làm nghề nông nhưng đất đai khô cằn, mỗi năm chỉ trồng lúa, trồng đậu phộng được vào mùa mưa. Mùa nắng cây cỏ vàng cháy quắt queo, đồng không hoang hóa. Còn những người không có được thẻo đất cắm dùi thì làm mướn quanh năm, tay làm hàm nhai, không có việc làm một ngày là không có tiền đong gạo. Quán rất đắt khách, lẽ ra nhà tôi phải ngày càng giàu hơn mới phải, vậy mà có những hôm má tôi không đủ tiền đi chợ lấy hàng. Những lúc ấy má tôi hay nhìn lên vách ván thở dài. Trên tấm vách ván ngăn căn nhà thành hai nửa, phía trong để ở, phía ngoài bán hàng dày đăc những hàng chữ ghi nợ. Thím hai 1 lít gạo, bà Tư xị nước tương, ba cái hột vịt.., bác Năm 2 gói thuốc cảm... Tôi thuở ấy mới bảy tám tuổi đầu hay quẩn quanh bên má, mỗi lần thấy ai mua thiếu liền hăng hái lấy phấn viết lên vách ván, khi có ai đến trả tiền lại tích cực xóa đi. Nhưng thường những lần mua chịu nhiều hơn lần trả, những dòng chữ trên vách ngày một nhiều hơn. Có những dòng chữ mau mắn được xóa đi, nhưng có những dòng chữ cứ nằm hoài trên vách từ ngày này sang tháng khác. Có lần hụt tiền đi chợ, má đứng nhìn lên vách ván hồi lâu rồi không hiểu sao lại lấy giẻ lau đi vài dòng chữ. Tôi ngạc nhiên: "Ủa má ơi, mấy người này chưa trả tiền mà sao má xóa đi?". Má từ tốn: "Bác Hai (hay cô Ba, bà Năm gì đó…) nghèo lắm, mình ghi nợ hoài bác cũng không có tiền trả đâu, má xóa đi, quên là người ta đang nợ thì mình sẽ thấy vui hơn con à". [SIZE=4][B][COLOR=Blue]SỰ YÊU THƯƠNG KHÔNG MỆT MỎI[/COLOR][/B][/SIZE] Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản. Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà của mình, nên đã phá các bức tường nhà đi. Mà những ngôi nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng giữa những bức tường gỗ. Khi phá những bức tường xuống, người Nhật đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt, vì có chiếc đinh từ phía ngoài đã đóng vào một chân nó. Người Nhật nhìn thấy thế, rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò, vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh ta thấy nó đã được đóng từ khi ngôi nhà mới xây - tức là 10 năm rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Con thằn lằn sống như thế suốt 10 năm ! Ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch - một điều tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể. Và anh ta tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào - vì chân nó đã bị đóng đinh. Người Nhật này tạm ngừng công việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì, và có gì mà ăn. Một lúc sau, không biết từ đâu, xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn bị mắc kẹt. Ahh! Một con thằn lằn khác đã nuôi một con thằn lằn bị mắc kẹt trong suốt 10 năm qua. Một sự yêu thương như thế - ở loài vật nhỏ bé như thế. Sự yêu thương có thể làm gì? Đó là tạo ra những điều kỳ diệu. Không biết con thằn lằn mang thức ăn tới có quan hệ gì với con thằn lằn bị mắc kẹt - liệu chúng là " người yêu" hay cùng một gia đình... Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng. Bạn hãy tưởng tượng một điều mà một loài vật nhỏ bé đến thế có thể làm, trong khi những sinh vật được ban cho bộ não thông minh, thì nhiều khi lại không thể. Nếu bạn nghĩ xa hơn, trong một xã hội với đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau...liệu có gần hơn một chút nào không? [SIZE=4][COLOR=Red][B][CENTER] Đừng bao giờ bỏ cuộc với những người mà bạn yêu thương [SIZE=4][COLOR=black](sưu tầm)[/COLOR][/SIZE] [/CENTER] [/B][/COLOR][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Đọc và chân trọng cuộc sống hơn !
Top