Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Đồ tồi! Tôi yêu anh!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 83261" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Arial'">Nó sợ xanh mắt khi thấy thầy giám thị từ đằng sau bước tới.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em... em chào thầy ạ! - Nó cười một cách khổ sở!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô cũng biết lễ phép thế sao? Tôi nhắc lại, một lần nữa mà tôi nghe thấy ai nhắc tới cái chuyện vệ sinh nữ thì... đừng có trách tôi! - Ông thấy nói mà tái tê nỗi lòng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">*** Bữa là thế này, hum đó, thầy giám thị đi kiểm tra chuyện mấy anh nhóc chuyên gia vô nhà vệ sinh để hút thuốc trộm. Nhưng kiểm tra mãi mà ko thấy nhân nào, mà cái bản tính đa nghi, hiếu thắng của thầy thì ko thể tin là hôm nay "học sinh ngoan đột suất"! Ngay lúc đó, lại thấy phòng vệ sinh nữ có khói bốc ra. Đoán chắc là tụi này đang chốn vô đây hút thuốc. Lấy hết sức bình sinh đạp cửa nhà vệ sinh nữ xông vào!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tiếng la thất thanh của hai cô nàng trong nhà vệ sinh. Trong đó một nàng đang kéo quần và một nàng đang đốt thư tình - nguồn gốc của đám khói mà ông thầy của chúng ta tưởng là học sinh mình hút thuốc trộm! keeeeeeee.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Và từ hôm đó, truyền thuyết về thầy giám thị đc lưu truyền rộng rãi như chúng ta đã biết! keeeeeeeeeee. (cái này hơi ngoài lề, trường bạn nào có phi vụ giống thế này ko? Nói trc tui bịa đó, đưng nghĩ là tui lấy từ trường nghe. Chít tui đây! keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee)****</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hai cô cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Dạ tại bữa nay em có chút chuyện....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Vĩnh Quân? - Lúc này thầy giám thị mới nhận ra sự có mặt của học trò cưng. - Sao em có việc bận àh? Ừ thôi thầy tha cho lần này. Lần sau còn tái phạm là sẽ xử lý nghiêm đó!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chúng em cám ơn thầy ạ! - Nó cười toe toét nhìn ông thầy yêu ơi là yêu! (lần đầu, nó thấy thầy giám thị hắc xì dầu dễ tính thế!)</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chợt....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Sao áo cô rộng thùng thình thế kia? Hình như ko phải áo của cô.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nó và Vĩnh Quân vội nhìn nhau, tá hoả nhận ra hai đứa mặc lộn đồ.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cả Vĩnh Quân nữa, sao áo cộc thế kia?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em... em... </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai đứa chúng nó cuống cuồng cởi áo, đổi lại cho nhau trc con mắt kinh ngạc của thầy giám thị</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hai cô cậu ..... sao lại mặc nhầm áo của nhau?.... Có phải đêm qua.... hai người....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ấy ấy, thầy.... đừng có mà.... nói bậy nhé! Thầy ko có nhìn thấy.... thì đừng có suy đoán lung tung! - Nó gân cổ lên nói như để chặn lại dòng suy nghĩ trong cái đầu "tệ hại, đa nghi" của ông thầy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">" Cốp" - ông thầy cốc đầu nó đau điếng. - Cô giỏi nhờ? Dám bảo tôi nói bậy! Cô tưởng tôi ngốc lắm sao? Ai chả biết cô và Vĩnh Quân đâu có thể! Một người như Vĩnh Quân mà lại chấp nhận một con nhóc học thì kém, lại ương bướng, phá phách.... Con gái gì mà ăn nói bỗ bã, phát ngôn bừa bãi (nhớ lại cái vụ vừa nãy đây).....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thầy thôi đi, em và cô ấy là một đôi đó ạ! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hả? - Nó và ông thầy cùng mồm há hốc.Vĩnh Quân vừa nói gì vậy? Chuyện động trời rồi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">****</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh thật là, nếu mà ko nói linh tinh thì giờ đã chẳng phải ở đây trực nhật nhà kho thế này!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tại tôi ko muốn nghe ai hạ thấp cô như thế!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- EEEEEEEEEEEEEEEEE, anh nói lại đi! Có thật là lúc nãy anh bênh vực tôi đó sao? - Nó nở nụ cười tươi rói, chờ đáp án của Vĩnh Quân.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thế đợi tôi trình bày cô mới biết hay sao? Mệt!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- HIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII. Bi h mới biết anh vẫn còn nhân tính! keeeeeeeee</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô nói gì thế hả? Hoá ra từ trc cô dám coi tôi là mất nhân tính sao? Cô giỏi lắm! - Vĩnh Quân vừa nói vừa lấy cái chổi hất bụi vào người nó.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nè, bụi chết đi đc! .... Mà đúng đó, heeeeeeeeeeeeeeeee. Tôi cho anh biết tay này! - Nói rồi nó lấy cái chổi đập tới tấp vào người Vĩnh Quân.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- EEEEEEEEEEEEEEEEEE, cái chổi bẩn đó, đừng có đập vào người tôi! ..............</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cứ đập đó.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chết cô này, chết cô này!....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- AAAAAAAAA.... Cứu với.... cứu với....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Hai đứa chúng nó chạy đuổi nhau vòng quanh nhà kho, la hét inh ỏi. Cũng may là nhà kho kín chứ thầy giám thị mà nghe tiếng lại bắt phạt nặng thêm.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hụ uuuuuuuụu! - Nó nhảy phốc lên chiếc bàn cũ - Ê hèm! Hự! Tên kia nghe đây, ta là siều nhân GAO! Nể tình ngươi cao dáo đẹp trai ta tha cho ngươi! HAAAAAAAAAAAAAA.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vĩnh Quân cũng lấy đà nhảy phắt lên chiếc bàn - Còn ta là người Nhện, nể tình người con gái chân yếu tay mềm (thực ra cũng định nói là " xinh xắn, dễ thương" nhưng ko hiểu sao ko thế nói ra đc!) nên ta tha cho ngươi! Haaaaaaaa</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Cả hai đứa chúng nó cùng cười hả hê!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chúng ta dọn dẹp hay phá phách vậy nhỉ?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ngốc thế! Cả hai đó anh!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Haaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Hai đứa chúng nó lại cười hả hê!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô có người yêu chưa?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uả sao lại hỏi thế?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thì tò mò muốn biết!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chứ ko phải là thick tôi rồi đấy chứ? - Nó cười hỏi mắt cứ nhìn chằm vào mắt Vĩnh Quân,</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- EEEEEEEEEEEEEE, đừng tưởng bở nhé nhóc! Ko nói thì thôi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chưa! - Nó đáp gọn lỏn!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đùa, ko có người yêu thật àh?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uhm!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chưa yêu bao giờ?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uhm! Anh hỏi lắm thế? Ai chả biết anh đẹp trai, yêu lắm! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">-....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Kể cũng lạ, người ta bảo rằng anh thay người yêu như thay áo, hẹn hò bạn gái cứ gọi là tít mít. Thế mà từ hồi tôi đến nhà anh đến giờ, chưa thấy anh đi chơi với bạn gái bao giờ, toàn ở nhà phá tôi ko à?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chả biết nữa! Tự dưng chán!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- HIIIIIIIIIIIIIIII. Hay anh thích tôi thật!?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cái con nhỏ chuyên gia tưởng bở này! - Vĩnh Quân nhảy xuống khỏi bàn - Dọn dẹp chiến trường thôi ko tí thầy đến lại rách việc! - Hình như có người đang đánh trống lảng!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">"Keng... Kenh..." Tiếng kéng tan trường vang lện</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cuối cùng cũng hết giờ! Mỏi chết đi đc!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi đi! Bà còn đc nghỉ hẳn hai tiết đầu còn gì!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Èo èo èo! Nói hay quá ta! Có phải đc nghỉ chơi ko đâu! Tôi phải dọn cả một cái nhà kho đó bà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiiiiii, biết rồi! Và một mình ở cạnh anh Vĩnh Quân chứ gì?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Này, nói lung tung gì đấy?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thì cả trường đang xôn xao hết cả lên vì vụ bà và hotboy trường mà! Hai người là một cặp nhanh vậy. Hôm qua còn....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Bà nói gì vậy? Một đôi cái gì?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tui chả biết chỉ biết mọi người đồn ầm lên thế thôi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Giời ạ, đúng là....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Bỗng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Bạn có phải là Ly 11a13?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uh, là mình! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Có người nhờ gửi cho bạn cái này.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Của ai vậy?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiii, mình cũng ko biết. Cậu cứ mở ra xem là biết mà. Mình đi đây! - Con nhỏ chạy đi những vẫn kịp săm mờ soi nó. Cũng phải thôi nhờ Vĩnh Quân mà nó giờ cũng đc nổi tiếng cả trường rồi đấy. Ko biết có đc xin chữ kí ko nhỉ?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">"Hẹn một mình ra sau trường nhé!"</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Á à nha, anh nào hẹn vậy?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko biết! Ko thấy đề tên.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hay là của anh Vĩnh Quân?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Bà điên à? Anh ta hẹn mình ra làm gì?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Biết đâu đấy, có điều ấp ủ muốn nói chả hạn!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Bà một vừa hai phải thôi. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Xí, mà này tôi đi cùng với nhé!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi đi, ko thấy người ta hẹn là đi một mình sao?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Biết rồi, ko dám làm phiền! Thôi đùa tí thôi. Tôi về trc nhé, có gì hay ho nhớ kể đó! Good luky!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thanks!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Nó vội vàng đi ra chỗ hẹn. Ko hiểu sao nó lại cứ nghĩ đến Vĩnh Quân. Nó đúng là hâm thật! Vừa mới mắng con bạn xong giờ nó lại có ý nghĩ y hệt con bạn. "Hay anh ấy có điều muốn nói với mình? Hay là...." Nó vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười. Cô nàng này chắc đang sung sướng lắm!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ê con kia, ra rồi à? - Tiếng một đứa con gái quát lên làm nó giật mình. Nó quay lại. Hóa ra ko phải là Vĩnh Quân hẹn nó ra đây, Mà là bọn con Kets - nổi tiếng bưởng trường! Nó ngơ ngác ko hiểu tại sao nó lại dây dưa gì đến bọn này.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Các người hẹn tôi ra đây có chuyện gì?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">"Bốp" - Nó vừa rứt lời thì con vừa nãy (Kets) lao đến tát bốp nó một cái. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì con Kets lên tiếng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tiên sư mày, sao mày dám cặp với anh Vĩnh Quân của tao? Mày ko biết sợ à con? (À hóa ra con này đánh ghen. À phải rồi, nó từng là người yêu của Vĩnh Quân)</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ai bảo mày thế? Tao và hắn chả có gì cả. Chỉ là hiểu nhầm thôi! - Nó ngẩng mắt, mắt nhìn thẳng vào con Kets.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mày ko phải chối con! Chính mắt tao hôm nay trông thấy mày ngồi sau xe ôm eo Vĩnh Quân. Giờ mày lại còn chối à? - Một đứa trong lũ vênh mặt lên nói.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đó... đó là vì... - Nó ko biết phải trả lời sao nữa. </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đánh chết mẹ nó đi! Tát một cái ***** đã đâu!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Con Kets lại nhảy vào dang tay tát nó thêm cái nữa, nhưng nó kịp giơ tay đỡ lại rồi đẩy con nhỏ ra. Con Kets tức mình lao tới đạp nó một cái ngã nhào xuống đất. Hai con trong đám chạy tới giữ chặt ko cho nó dậy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chúng mày làm cái gì đấy, buông tao ra!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Con Kets tiến lại, giẫm nguyên cái chân lên tay nó. Vừa nghiến thịt, con nhỏ vừa rít lên từng lời:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thick ôm người yêu tao này! Tao cho mày chết nghe con. Mày nghe cho rõ đây, Vĩnh Quân là của tao. Tao cấm mày có bất kì mối quan hệ nào với anh ấy. Nếu ko tao cho mày chết thật đấy con ạ.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mày nghĩ.... mày muốn gì cũng đc sao? Vĩnh Quân ko phải là của tao, nhưng cũng chả là của mày đâu! Mày đừng có nhận vơ. - Nó cắn răng chịu từng cái nghiến chân của con Kets, cái bản tính ko chịu khuất phục của nó ko cho phét nó đc kêu một tiếng đau hay nằm yên để cho nó làm thế mà ko nói gì cả! - Mày tưởng mày làm thế này thì Vĩnh Quân sẽ là của mày sao? Anh ấy chỉ càng ghét mày thêm thôi.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Con chó kia, mày còn thick già mồm à - Con Kets vừa nói lại vừa nghiến lên da thịt nó, máu đã ứa chảy, tay nó đau lắm, nó gần như ko thể chịu nổi nữa. Mắt nó cay xè, nước mắt đã ứa ra hai hàng.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- BUÔNG CÔ ẤY RA! - Vĩnh Quân vừa chạy tới quát lớn! Cả lũ tái mặt đứng dẹp sang hai bên, con nhỏ Kets vội buông chân ra khỏi tay nó, lắp bắp:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Em...</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô im đi! - Con mắt Vĩnh Quân nóng đỏ. Khiến con nhỏ sợ xanh mặt. Vĩnh Quân chạy lại đỡ nó, nhìn đôi tay dập nát, đầy máu của nó, nỗi tức giận trong cậu gần như dâng trào tột đỉnh.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- AI CHO PHÉT CÁC CÔ LÀM THẾ NÀY?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">-... - Cả lũ im phắc ko dám nói lời nào.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Đánh con mắt tức giận về phía con nhỏ Kets</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô tưởng làm thế này thì tôi sẽ đến bên cô sao? Tôi đã nói rồi, giữa tôi và cô ko hề có gì hết. Tất cả chỉ là chơi đụa Ngay từ đầu tôi đã nói rõ rồi, chính cô cũng đồng ý. Và giờ cuộc chơi đó đã hết. - Quay lại nhìn nó rồi tiếp tục nói: - Tôi cấm các người từ giờ trở về sau, còn động vào cô ấy thì tôi sẽ ko tha cho các người đâu. Giờ thì cút đi! - Cả lũ nháo nhác chạy.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cám ơn!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tay cô bị thương nặng đó.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Ngước nhìn đôi tay mình, nó gượng cười:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiii, ko sao đâu, xước nhẹ thôi mà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thế này mà còn kêu ko sao? - Vĩnh Quân gắt lên, chợt cậu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nó, cậu vội dịu giọng xuống - Đau lắm à? Để tôi băng nó lại nhé! - Nói rồi cậu vội cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi "xoẹt.... xoẹt" Chiếc áo sơ mi trắng bên trong "đi" luôn cái ống tay áo!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh là gì thế? Sao lại xé áo hả?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thì mới có cái để băng vết thương chứ! Mà ko sao đâu, ở nhà tôi còn đầy áo như thế này! Hiiiiiiiiiiiii</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Xí, tinh vi nó vừa thôi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi để yên tôi băng cho. - Vĩnh Quân vừa nói vừa đỡ nhẹ nhàng tay nó lên, nhìn vết thương mà cậu có cảm giác đầy xót xa, đau nhói trong lòng. Cậu thật dịu dàng quấn từng vòng vải áo, khẽ khàng, cẩn thận hết mức. Đơn giản vì cậu sợ sẽ làm nó đau mà. Con đối với nó, ánh mắt nó ko sao rời khỏi cái khuôn mặt mùa đông là lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đăm chiêu, toát lên sự lo lắng cực độ, và đôi tay mềm ấm áp và dịu dàng vô cùng. Ko hiểu sao nó lại có cảm giác như muốn cảm ơn lũ con Kets! Lạ thật à nghe!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Lên lưng tôi cõng về!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Sao? - Nó há hốc miệng ngạc nhiên.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko thick thì thôi! Nếu khoẻ thì cứ "căng hải" mà đi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko, ý tôi là mình đi xe máy mà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tôi đưa cho bạn rồi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Sao lại đưa? Mình còn phải về chứ!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko đưa liệu rằng có biết tin để đến cứu cô ko?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hả? Anh có bị điên ko đó? Chỉ để có đc thông tin tôi bị uýnh mà anh đổi cả một con xe sao? Trời ơ! Anh có biết suy nghĩ ko đó!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Này, này, hình như cô đang hiểu lầm thì phải. Tôi bảo đưa xe cho bạn ko có nghĩa là cho nó luôn con xe đó. Bộ cô nghĩ tôi ngốc lắm à? Tôi chỉ cho nó mượn một hôm để "lượn đường" thôi! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Làm tôi hết hồn!... Thế giờ đi gì về? À gọi taxi đi?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Quên ko mang tiền và điện thoại rồi! Sáng nay đi vội. Mà cô có ko?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">****</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Lạnh quá! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Có nhầm ko đấy? Mặc nguyên cái áo khoác của tôi rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Tôi ko kêu lạnh thì thôi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nhưng lạnh thật mà! Mà anh có lạnh ko? Tôi trả lại áo cho anh nhé! Anh mặc mỗi cái áo cánh thế chắc lạnh lắm!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi khỏi, tôi đàn ông con trai chịu đc!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiiiiiiiii.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô cười gì?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Mọi lần tôi thấy anh chảnh lắm mà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cái gì?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thì đó, hôm nay lại sẵn sàng cõng tôi, hơn nữa mặc áo rách cũng chẳng thấy phàn nàn gì! Tôi tưởng con nhà giàu các anh sĩ diện hão cao lắm!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Này, nói đếu nó vừa thôi! Lạnh thì ôm thật chặt tôi vào! Với lại tôi cũng lạnh lắm, truyền tí nhiệt đi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hả? - Nó giật mình trc câu nói hết sức bình thản của Vĩnh Quân. Nó ko biết từ bao giờ hắn trở nên thân thiện với nó thế! Đã mấy lần hắn đứng ra bênh vực, bảo vệ cho nó, ít nhất là từ tối hôm qua đến nay. Nó bắt đầu thấy phải chăng Vĩnh Quân ko đến nỗi tệ như nó vẫn nghĩ? Nó nhớ tới nét mặt lo lắng, có gì đó cả xót xa khi cẩn thận băng bó vết thương cho nó. Nó chợt hỏi Vĩnh Quân:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh lo lắng cho tôi lắm à?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tất nhiên rồi! Cô bị thế này ko biết việc nhà ai sẽ lo đây!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh nghĩ vậy sao? Đồ quá đáng!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Tôi đùa tí thôi mà! Thôi ôm chặt tôi đi, ko ngã giờ!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Lúc này nó chợt nhận ra, bờ vai của Vĩnh Quân êm ái lắm, to rộng và thật ấm áp! Nó ôm chặt lấy cổ Vĩnh Quân, mặc dù tay vẫn còn đau, cái đầu nó dựa vào bờ vai cậu, đôi mắt khẽ lim dim. Giây phút đó, nó thấy có một cái gì ấm áp và bâng khuâng là lạ! Nó cảm nhận từng hơi ấm trên bờ vai mềm của Vĩnh Quân, ấm thật, êm ái thật!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh có mỏi ko?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thử cõng một cái bao tải 40 ký xem!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hì hì.... thật ra tôi nặng tới 44 ký đó!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Trời! Thua cô luôn! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- a...a.... - nó rên khe khẽ bởi vết thương chợt đau tấy lên.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Tay vẫn đau à? Chắc là bị nghiễm trùng đó! Tí về tôi bôi thuốc cho. Chịu khó tí nghe!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uhm!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thế có muốn nghe kể chuyện cười ko?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hả? Anh kể chuyện cười? - Lại một lần nữa nó phải há hốc mồm ngạc nhiên!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thế có muốn nghe ko?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Có.... có..... có mà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Chả biết Vĩnh Quân kể chuyện gì mà nó cứ cười ngặt nghẽo. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ cũng có lẽ đang giảm xuống dần mặc dù đã quá trưa. Nhưng nó chẳng có tí cảm giác lạnh nào cả, mọi thứ đều ấm áp và tuyệt vời. Chợt tự dưng nó hỏi một câu mà có lẽ chả liên quan gì trong cái ngữ cảnh này.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Sao anh yêu nhiều thế? Anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng à? - Vĩnh Quân chợt lặng người. Có cái gì đó khiến cậu thấy hơi khó thở, và mắt cậu hình như hơi cay cay.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cứ yêu đi rồi sẽ biết vị đắng của tình yêu!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko mà, tôi thấy mọi người, à ko nhỏ Trang bảo tình yêu ngọt ngào lắm! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uhm nhưng chỉ là ở số ít người thôi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Và trong đó có tôi!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi đi! Lúc nào cũng mơ mộng hão huyền!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Xí, ai đánh thuế đâu mà sợ! Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii..... "Hắt xì!"</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Cô sao vậy?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Chắc là có ai đó nhắc ý mà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uhm, người ta nhắc là cô cảm lạnh rồi đó!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Còn lâu, tôi khoẻ lắm.... hắt..... xì..... Hắt xì.... hắt xì!....</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Đấy tôi bảo rồi mà! Chắc cô bị cảm lạnh thật rồi! Ôm chặt tôi vào, phải về nhà nhanh thôi! - Nói rồi Vĩnh Quân vừa cõng nó vừa chạy như bay về nhà! Chẳng thế biết nổi nhờ phét màu nào mà cậu có thể chạy nhanh thế với cái bao tải nặng hơn 40 ký, có lẽ là tại cơn gió mùa đông hôm nay thổi mạnh quá chăng?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">****</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Anh hai cõng chị Ly! Chuyện lạ Việt Nam nghe! - Bé Tũn vừa thấy hai đứa nó về là reo toáng lên!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Nói linh tinh gì thế nhóc? Thick hai cho ăn đấm ko?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Xí, mà sao anh chị hôm nay về muộn thế? Tũn đói ơi là đói, ăn hai cái bánh ruốc rồi nhưng giờ vẫn đói!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko thấy chị Ly đang bệnh sao?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hả chị Ly bị bệnh ạ? - Bé Tũn cuống quýt.</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hiiiiiiiiiiiiii. Ko sao đâu, chị chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hắt xì hơi sổ mũi ý mà! - Quay ra Vĩnh Quân - Bộ ko thấy nặng sao mà ko thả tôi xuống?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi khỏi, tôi cõng cô lên phòng nằm nghỉ luôn, còn bôi vết thương nữa mà! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">****</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">Vĩnh Quân tra thuốc lên vết thương ở tay nó xong rồi bảo:</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Bôi thuốc xong rồi, đắp chăn ấp vào mà nghỉ đi, tí ăn cơm xong thì uống thuốc cảm! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Uhm..... À ko, tôi còn phải nấu cơm trưa nữa mà!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thôi khỏi, tay đau thế lại đang bệnh thì nấu nướng làm sao?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Thế lại phải ăn cơm hộp à hai?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ko..... Để hai nấu vậy! </span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hả? - nó và bé Tũn tròn xoe mắt!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Hai có bao giờ xuống bếp đâu mà bảo nấu cơm trưa?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Ờ thế thì ăn cơm hộp hay Tũn xuống nấu nhé!</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- À, ko! Hai cứ nấu đi!.... Chị Ly à, hai em tài lắm, học giỏi, hát hay, chắc nấu ăn cũng ngon! Hai nhỉ?</span></p><p><span style="font-family: 'Arial'">- Biết thế thì tốt! Thôi hai người cứ nghỉ đi, đợi thưởng thức tài nghệ của tôi! - Vĩnh Quân nói xong bước ra ngoài mà toát cả mồ hôi! Cậu ước gì mình có thể rút lại những lời mình vừa nói! Bởi cậu chẳng biết phải bắt tay vào nấu nướng thế nào đây! "Cũng dễ thôi mà, cắm cơm, nhặt rau, luộc thịt... thôi mà!". </span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 83261, member: 50865"] [FONT=Arial]Nó sợ xanh mắt khi thấy thầy giám thị từ đằng sau bước tới. - Em... em chào thầy ạ! - Nó cười một cách khổ sở! - Cô cũng biết lễ phép thế sao? Tôi nhắc lại, một lần nữa mà tôi nghe thấy ai nhắc tới cái chuyện vệ sinh nữ thì... đừng có trách tôi! - Ông thấy nói mà tái tê nỗi lòng. *** Bữa là thế này, hum đó, thầy giám thị đi kiểm tra chuyện mấy anh nhóc chuyên gia vô nhà vệ sinh để hút thuốc trộm. Nhưng kiểm tra mãi mà ko thấy nhân nào, mà cái bản tính đa nghi, hiếu thắng của thầy thì ko thể tin là hôm nay "học sinh ngoan đột suất"! Ngay lúc đó, lại thấy phòng vệ sinh nữ có khói bốc ra. Đoán chắc là tụi này đang chốn vô đây hút thuốc. Lấy hết sức bình sinh đạp cửa nhà vệ sinh nữ xông vào! - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tiếng la thất thanh của hai cô nàng trong nhà vệ sinh. Trong đó một nàng đang kéo quần và một nàng đang đốt thư tình - nguồn gốc của đám khói mà ông thầy của chúng ta tưởng là học sinh mình hút thuốc trộm! keeeeeeee. Và từ hôm đó, truyền thuyết về thầy giám thị đc lưu truyền rộng rãi như chúng ta đã biết! keeeeeeeeeee. (cái này hơi ngoài lề, trường bạn nào có phi vụ giống thế này ko? Nói trc tui bịa đó, đưng nghĩ là tui lấy từ trường nghe. Chít tui đây! keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee)**** - Hai cô cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? - Dạ tại bữa nay em có chút chuyện.... - Vĩnh Quân? - Lúc này thầy giám thị mới nhận ra sự có mặt của học trò cưng. - Sao em có việc bận àh? Ừ thôi thầy tha cho lần này. Lần sau còn tái phạm là sẽ xử lý nghiêm đó! - Chúng em cám ơn thầy ạ! - Nó cười toe toét nhìn ông thầy yêu ơi là yêu! (lần đầu, nó thấy thầy giám thị hắc xì dầu dễ tính thế!) Chợt.... - Sao áo cô rộng thùng thình thế kia? Hình như ko phải áo của cô. Nó và Vĩnh Quân vội nhìn nhau, tá hoả nhận ra hai đứa mặc lộn đồ. - Cả Vĩnh Quân nữa, sao áo cộc thế kia? - Em... em... Hai đứa chúng nó cuống cuồng cởi áo, đổi lại cho nhau trc con mắt kinh ngạc của thầy giám thị - Hai cô cậu ..... sao lại mặc nhầm áo của nhau?.... Có phải đêm qua.... hai người.... - Ấy ấy, thầy.... đừng có mà.... nói bậy nhé! Thầy ko có nhìn thấy.... thì đừng có suy đoán lung tung! - Nó gân cổ lên nói như để chặn lại dòng suy nghĩ trong cái đầu "tệ hại, đa nghi" của ông thầy. " Cốp" - ông thầy cốc đầu nó đau điếng. - Cô giỏi nhờ? Dám bảo tôi nói bậy! Cô tưởng tôi ngốc lắm sao? Ai chả biết cô và Vĩnh Quân đâu có thể! Một người như Vĩnh Quân mà lại chấp nhận một con nhóc học thì kém, lại ương bướng, phá phách.... Con gái gì mà ăn nói bỗ bã, phát ngôn bừa bãi (nhớ lại cái vụ vừa nãy đây)..... - Thầy thôi đi, em và cô ấy là một đôi đó ạ! - Hả? - Nó và ông thầy cùng mồm há hốc.Vĩnh Quân vừa nói gì vậy? Chuyện động trời rồi! **** - Anh thật là, nếu mà ko nói linh tinh thì giờ đã chẳng phải ở đây trực nhật nhà kho thế này! - Tại tôi ko muốn nghe ai hạ thấp cô như thế! - EEEEEEEEEEEEEEEEE, anh nói lại đi! Có thật là lúc nãy anh bênh vực tôi đó sao? - Nó nở nụ cười tươi rói, chờ đáp án của Vĩnh Quân. - Thế đợi tôi trình bày cô mới biết hay sao? Mệt! - HIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII. Bi h mới biết anh vẫn còn nhân tính! keeeeeeeee - Cô nói gì thế hả? Hoá ra từ trc cô dám coi tôi là mất nhân tính sao? Cô giỏi lắm! - Vĩnh Quân vừa nói vừa lấy cái chổi hất bụi vào người nó. - Nè, bụi chết đi đc! .... Mà đúng đó, heeeeeeeeeeeeeeeee. Tôi cho anh biết tay này! - Nói rồi nó lấy cái chổi đập tới tấp vào người Vĩnh Quân. - EEEEEEEEEEEEEEEEEE, cái chổi bẩn đó, đừng có đập vào người tôi! .............. - Cứ đập đó. - Chết cô này, chết cô này!.... - AAAAAAAAA.... Cứu với.... cứu với.... Hai đứa chúng nó chạy đuổi nhau vòng quanh nhà kho, la hét inh ỏi. Cũng may là nhà kho kín chứ thầy giám thị mà nghe tiếng lại bắt phạt nặng thêm. - Hụ uuuuuuuụu! - Nó nhảy phốc lên chiếc bàn cũ - Ê hèm! Hự! Tên kia nghe đây, ta là siều nhân GAO! Nể tình ngươi cao dáo đẹp trai ta tha cho ngươi! HAAAAAAAAAAAAAA. Vĩnh Quân cũng lấy đà nhảy phắt lên chiếc bàn - Còn ta là người Nhện, nể tình người con gái chân yếu tay mềm (thực ra cũng định nói là " xinh xắn, dễ thương" nhưng ko hiểu sao ko thế nói ra đc!) nên ta tha cho ngươi! Haaaaaaaa Cả hai đứa chúng nó cùng cười hả hê! - Chúng ta dọn dẹp hay phá phách vậy nhỉ? - Ngốc thế! Cả hai đó anh! Haaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Hai đứa chúng nó lại cười hả hê! - Cô có người yêu chưa? - Uả sao lại hỏi thế? - Thì tò mò muốn biết! - Chứ ko phải là thick tôi rồi đấy chứ? - Nó cười hỏi mắt cứ nhìn chằm vào mắt Vĩnh Quân, - EEEEEEEEEEEEEE, đừng tưởng bở nhé nhóc! Ko nói thì thôi! - Chưa! - Nó đáp gọn lỏn! - Đùa, ko có người yêu thật àh? - Uhm! - Chưa yêu bao giờ? - Uhm! Anh hỏi lắm thế? Ai chả biết anh đẹp trai, yêu lắm! -.... - Kể cũng lạ, người ta bảo rằng anh thay người yêu như thay áo, hẹn hò bạn gái cứ gọi là tít mít. Thế mà từ hồi tôi đến nhà anh đến giờ, chưa thấy anh đi chơi với bạn gái bao giờ, toàn ở nhà phá tôi ko à? - Chả biết nữa! Tự dưng chán! - HIIIIIIIIIIIIIIII. Hay anh thích tôi thật!? - Cái con nhỏ chuyên gia tưởng bở này! - Vĩnh Quân nhảy xuống khỏi bàn - Dọn dẹp chiến trường thôi ko tí thầy đến lại rách việc! - Hình như có người đang đánh trống lảng! "Keng... Kenh..." Tiếng kéng tan trường vang lện - Cuối cùng cũng hết giờ! Mỏi chết đi đc! - Thôi đi! Bà còn đc nghỉ hẳn hai tiết đầu còn gì! - Èo èo èo! Nói hay quá ta! Có phải đc nghỉ chơi ko đâu! Tôi phải dọn cả một cái nhà kho đó bà! - Hiiiiiiiiiiiiii, biết rồi! Và một mình ở cạnh anh Vĩnh Quân chứ gì? - Này, nói lung tung gì đấy? - Thì cả trường đang xôn xao hết cả lên vì vụ bà và hotboy trường mà! Hai người là một cặp nhanh vậy. Hôm qua còn.... - Bà nói gì vậy? Một đôi cái gì? - Tui chả biết chỉ biết mọi người đồn ầm lên thế thôi. - Giời ạ, đúng là.... Bỗng. - Bạn có phải là Ly 11a13? - Uh, là mình! - Có người nhờ gửi cho bạn cái này. - Của ai vậy? - Hiiiiiiiiiii, mình cũng ko biết. Cậu cứ mở ra xem là biết mà. Mình đi đây! - Con nhỏ chạy đi những vẫn kịp săm mờ soi nó. Cũng phải thôi nhờ Vĩnh Quân mà nó giờ cũng đc nổi tiếng cả trường rồi đấy. Ko biết có đc xin chữ kí ko nhỉ? "Hẹn một mình ra sau trường nhé!" - Á à nha, anh nào hẹn vậy? - Ko biết! Ko thấy đề tên. - Hay là của anh Vĩnh Quân? - Bà điên à? Anh ta hẹn mình ra làm gì? - Biết đâu đấy, có điều ấp ủ muốn nói chả hạn! - Bà một vừa hai phải thôi. - Xí, mà này tôi đi cùng với nhé! - Thôi đi, ko thấy người ta hẹn là đi một mình sao? - Biết rồi, ko dám làm phiền! Thôi đùa tí thôi. Tôi về trc nhé, có gì hay ho nhớ kể đó! Good luky! - Thanks! Nó vội vàng đi ra chỗ hẹn. Ko hiểu sao nó lại cứ nghĩ đến Vĩnh Quân. Nó đúng là hâm thật! Vừa mới mắng con bạn xong giờ nó lại có ý nghĩ y hệt con bạn. "Hay anh ấy có điều muốn nói với mình? Hay là...." Nó vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười. Cô nàng này chắc đang sung sướng lắm! - Ê con kia, ra rồi à? - Tiếng một đứa con gái quát lên làm nó giật mình. Nó quay lại. Hóa ra ko phải là Vĩnh Quân hẹn nó ra đây, Mà là bọn con Kets - nổi tiếng bưởng trường! Nó ngơ ngác ko hiểu tại sao nó lại dây dưa gì đến bọn này. - Các người hẹn tôi ra đây có chuyện gì? "Bốp" - Nó vừa rứt lời thì con vừa nãy (Kets) lao đến tát bốp nó một cái. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì con Kets lên tiếng. - Tiên sư mày, sao mày dám cặp với anh Vĩnh Quân của tao? Mày ko biết sợ à con? (À hóa ra con này đánh ghen. À phải rồi, nó từng là người yêu của Vĩnh Quân) - Ai bảo mày thế? Tao và hắn chả có gì cả. Chỉ là hiểu nhầm thôi! - Nó ngẩng mắt, mắt nhìn thẳng vào con Kets. - Mày ko phải chối con! Chính mắt tao hôm nay trông thấy mày ngồi sau xe ôm eo Vĩnh Quân. Giờ mày lại còn chối à? - Một đứa trong lũ vênh mặt lên nói. - Đó... đó là vì... - Nó ko biết phải trả lời sao nữa. - Đánh chết mẹ nó đi! Tát một cái ***** đã đâu! Con Kets lại nhảy vào dang tay tát nó thêm cái nữa, nhưng nó kịp giơ tay đỡ lại rồi đẩy con nhỏ ra. Con Kets tức mình lao tới đạp nó một cái ngã nhào xuống đất. Hai con trong đám chạy tới giữ chặt ko cho nó dậy. - Chúng mày làm cái gì đấy, buông tao ra! Con Kets tiến lại, giẫm nguyên cái chân lên tay nó. Vừa nghiến thịt, con nhỏ vừa rít lên từng lời: - Thick ôm người yêu tao này! Tao cho mày chết nghe con. Mày nghe cho rõ đây, Vĩnh Quân là của tao. Tao cấm mày có bất kì mối quan hệ nào với anh ấy. Nếu ko tao cho mày chết thật đấy con ạ. - Mày nghĩ.... mày muốn gì cũng đc sao? Vĩnh Quân ko phải là của tao, nhưng cũng chả là của mày đâu! Mày đừng có nhận vơ. - Nó cắn răng chịu từng cái nghiến chân của con Kets, cái bản tính ko chịu khuất phục của nó ko cho phét nó đc kêu một tiếng đau hay nằm yên để cho nó làm thế mà ko nói gì cả! - Mày tưởng mày làm thế này thì Vĩnh Quân sẽ là của mày sao? Anh ấy chỉ càng ghét mày thêm thôi. - Con chó kia, mày còn thick già mồm à - Con Kets vừa nói lại vừa nghiến lên da thịt nó, máu đã ứa chảy, tay nó đau lắm, nó gần như ko thể chịu nổi nữa. Mắt nó cay xè, nước mắt đã ứa ra hai hàng. - BUÔNG CÔ ẤY RA! - Vĩnh Quân vừa chạy tới quát lớn! Cả lũ tái mặt đứng dẹp sang hai bên, con nhỏ Kets vội buông chân ra khỏi tay nó, lắp bắp: - Em... - Cô im đi! - Con mắt Vĩnh Quân nóng đỏ. Khiến con nhỏ sợ xanh mặt. Vĩnh Quân chạy lại đỡ nó, nhìn đôi tay dập nát, đầy máu của nó, nỗi tức giận trong cậu gần như dâng trào tột đỉnh. - AI CHO PHÉT CÁC CÔ LÀM THẾ NÀY? -... - Cả lũ im phắc ko dám nói lời nào. Đánh con mắt tức giận về phía con nhỏ Kets - Cô tưởng làm thế này thì tôi sẽ đến bên cô sao? Tôi đã nói rồi, giữa tôi và cô ko hề có gì hết. Tất cả chỉ là chơi đụa Ngay từ đầu tôi đã nói rõ rồi, chính cô cũng đồng ý. Và giờ cuộc chơi đó đã hết. - Quay lại nhìn nó rồi tiếp tục nói: - Tôi cấm các người từ giờ trở về sau, còn động vào cô ấy thì tôi sẽ ko tha cho các người đâu. Giờ thì cút đi! - Cả lũ nháo nhác chạy. - Cám ơn! - Tay cô bị thương nặng đó. Ngước nhìn đôi tay mình, nó gượng cười: - Hiiiiiiii, ko sao đâu, xước nhẹ thôi mà! - Thế này mà còn kêu ko sao? - Vĩnh Quân gắt lên, chợt cậu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nó, cậu vội dịu giọng xuống - Đau lắm à? Để tôi băng nó lại nhé! - Nói rồi cậu vội cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi "xoẹt.... xoẹt" Chiếc áo sơ mi trắng bên trong "đi" luôn cái ống tay áo! - Anh là gì thế? Sao lại xé áo hả? - Thì mới có cái để băng vết thương chứ! Mà ko sao đâu, ở nhà tôi còn đầy áo như thế này! Hiiiiiiiiiiiii - Xí, tinh vi nó vừa thôi! - Thôi để yên tôi băng cho. - Vĩnh Quân vừa nói vừa đỡ nhẹ nhàng tay nó lên, nhìn vết thương mà cậu có cảm giác đầy xót xa, đau nhói trong lòng. Cậu thật dịu dàng quấn từng vòng vải áo, khẽ khàng, cẩn thận hết mức. Đơn giản vì cậu sợ sẽ làm nó đau mà. Con đối với nó, ánh mắt nó ko sao rời khỏi cái khuôn mặt mùa đông là lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đăm chiêu, toát lên sự lo lắng cực độ, và đôi tay mềm ấm áp và dịu dàng vô cùng. Ko hiểu sao nó lại có cảm giác như muốn cảm ơn lũ con Kets! Lạ thật à nghe! - Lên lưng tôi cõng về! - Sao? - Nó há hốc miệng ngạc nhiên. - Ko thick thì thôi! Nếu khoẻ thì cứ "căng hải" mà đi! - Ko, ý tôi là mình đi xe máy mà! - Tôi đưa cho bạn rồi! - Sao lại đưa? Mình còn phải về chứ! - Ko đưa liệu rằng có biết tin để đến cứu cô ko? - Hả? Anh có bị điên ko đó? Chỉ để có đc thông tin tôi bị uýnh mà anh đổi cả một con xe sao? Trời ơ! Anh có biết suy nghĩ ko đó! - Này, này, hình như cô đang hiểu lầm thì phải. Tôi bảo đưa xe cho bạn ko có nghĩa là cho nó luôn con xe đó. Bộ cô nghĩ tôi ngốc lắm à? Tôi chỉ cho nó mượn một hôm để "lượn đường" thôi! - Làm tôi hết hồn!... Thế giờ đi gì về? À gọi taxi đi? - Quên ko mang tiền và điện thoại rồi! Sáng nay đi vội. Mà cô có ko? - Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. **** - Lạnh quá! - Có nhầm ko đấy? Mặc nguyên cái áo khoác của tôi rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Tôi ko kêu lạnh thì thôi! - Nhưng lạnh thật mà! Mà anh có lạnh ko? Tôi trả lại áo cho anh nhé! Anh mặc mỗi cái áo cánh thế chắc lạnh lắm! - Thôi khỏi, tôi đàn ông con trai chịu đc! - Hiiiiiiiiiiiiiiiii. - Cô cười gì? - Mọi lần tôi thấy anh chảnh lắm mà! - Cái gì? - Thì đó, hôm nay lại sẵn sàng cõng tôi, hơn nữa mặc áo rách cũng chẳng thấy phàn nàn gì! Tôi tưởng con nhà giàu các anh sĩ diện hão cao lắm! - Này, nói đếu nó vừa thôi! Lạnh thì ôm thật chặt tôi vào! Với lại tôi cũng lạnh lắm, truyền tí nhiệt đi! - Hả? - Nó giật mình trc câu nói hết sức bình thản của Vĩnh Quân. Nó ko biết từ bao giờ hắn trở nên thân thiện với nó thế! Đã mấy lần hắn đứng ra bênh vực, bảo vệ cho nó, ít nhất là từ tối hôm qua đến nay. Nó bắt đầu thấy phải chăng Vĩnh Quân ko đến nỗi tệ như nó vẫn nghĩ? Nó nhớ tới nét mặt lo lắng, có gì đó cả xót xa khi cẩn thận băng bó vết thương cho nó. Nó chợt hỏi Vĩnh Quân: - Anh lo lắng cho tôi lắm à? - Tất nhiên rồi! Cô bị thế này ko biết việc nhà ai sẽ lo đây! - Anh nghĩ vậy sao? Đồ quá đáng! - Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Tôi đùa tí thôi mà! Thôi ôm chặt tôi đi, ko ngã giờ! Lúc này nó chợt nhận ra, bờ vai của Vĩnh Quân êm ái lắm, to rộng và thật ấm áp! Nó ôm chặt lấy cổ Vĩnh Quân, mặc dù tay vẫn còn đau, cái đầu nó dựa vào bờ vai cậu, đôi mắt khẽ lim dim. Giây phút đó, nó thấy có một cái gì ấm áp và bâng khuâng là lạ! Nó cảm nhận từng hơi ấm trên bờ vai mềm của Vĩnh Quân, ấm thật, êm ái thật! - Anh có mỏi ko? - Thử cõng một cái bao tải 40 ký xem! - Hì hì.... thật ra tôi nặng tới 44 ký đó! - Trời! Thua cô luôn! - a...a.... - nó rên khe khẽ bởi vết thương chợt đau tấy lên. - Tay vẫn đau à? Chắc là bị nghiễm trùng đó! Tí về tôi bôi thuốc cho. Chịu khó tí nghe! - Uhm! - Thế có muốn nghe kể chuyện cười ko? - Hả? Anh kể chuyện cười? - Lại một lần nữa nó phải há hốc mồm ngạc nhiên! - Thế có muốn nghe ko? - Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Có.... có..... có mà! Chả biết Vĩnh Quân kể chuyện gì mà nó cứ cười ngặt nghẽo. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ cũng có lẽ đang giảm xuống dần mặc dù đã quá trưa. Nhưng nó chẳng có tí cảm giác lạnh nào cả, mọi thứ đều ấm áp và tuyệt vời. Chợt tự dưng nó hỏi một câu mà có lẽ chả liên quan gì trong cái ngữ cảnh này. - Sao anh yêu nhiều thế? Anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng à? - Vĩnh Quân chợt lặng người. Có cái gì đó khiến cậu thấy hơi khó thở, và mắt cậu hình như hơi cay cay. - Cứ yêu đi rồi sẽ biết vị đắng của tình yêu! - Ko mà, tôi thấy mọi người, à ko nhỏ Trang bảo tình yêu ngọt ngào lắm! - Uhm nhưng chỉ là ở số ít người thôi! - Và trong đó có tôi! - Thôi đi! Lúc nào cũng mơ mộng hão huyền! - Xí, ai đánh thuế đâu mà sợ! Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii..... "Hắt xì!" - Cô sao vậy? - Chắc là có ai đó nhắc ý mà! - Uhm, người ta nhắc là cô cảm lạnh rồi đó! - Còn lâu, tôi khoẻ lắm.... hắt..... xì..... Hắt xì.... hắt xì!.... - Đấy tôi bảo rồi mà! Chắc cô bị cảm lạnh thật rồi! Ôm chặt tôi vào, phải về nhà nhanh thôi! - Nói rồi Vĩnh Quân vừa cõng nó vừa chạy như bay về nhà! Chẳng thế biết nổi nhờ phét màu nào mà cậu có thể chạy nhanh thế với cái bao tải nặng hơn 40 ký, có lẽ là tại cơn gió mùa đông hôm nay thổi mạnh quá chăng? **** - Anh hai cõng chị Ly! Chuyện lạ Việt Nam nghe! - Bé Tũn vừa thấy hai đứa nó về là reo toáng lên! - Nói linh tinh gì thế nhóc? Thick hai cho ăn đấm ko? - Xí, mà sao anh chị hôm nay về muộn thế? Tũn đói ơi là đói, ăn hai cái bánh ruốc rồi nhưng giờ vẫn đói! - Ko thấy chị Ly đang bệnh sao? - Hả chị Ly bị bệnh ạ? - Bé Tũn cuống quýt. - Hiiiiiiiiiiiiii. Ko sao đâu, chị chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hắt xì hơi sổ mũi ý mà! - Quay ra Vĩnh Quân - Bộ ko thấy nặng sao mà ko thả tôi xuống? - Thôi khỏi, tôi cõng cô lên phòng nằm nghỉ luôn, còn bôi vết thương nữa mà! **** Vĩnh Quân tra thuốc lên vết thương ở tay nó xong rồi bảo: - Bôi thuốc xong rồi, đắp chăn ấp vào mà nghỉ đi, tí ăn cơm xong thì uống thuốc cảm! - Uhm..... À ko, tôi còn phải nấu cơm trưa nữa mà! - Thôi khỏi, tay đau thế lại đang bệnh thì nấu nướng làm sao? - Thế lại phải ăn cơm hộp à hai? - Ko..... Để hai nấu vậy! - Hả? - nó và bé Tũn tròn xoe mắt! - Hai có bao giờ xuống bếp đâu mà bảo nấu cơm trưa? - Ờ thế thì ăn cơm hộp hay Tũn xuống nấu nhé! - À, ko! Hai cứ nấu đi!.... Chị Ly à, hai em tài lắm, học giỏi, hát hay, chắc nấu ăn cũng ngon! Hai nhỉ? - Biết thế thì tốt! Thôi hai người cứ nghỉ đi, đợi thưởng thức tài nghệ của tôi! - Vĩnh Quân nói xong bước ra ngoài mà toát cả mồ hôi! Cậu ước gì mình có thể rút lại những lời mình vừa nói! Bởi cậu chẳng biết phải bắt tay vào nấu nướng thế nào đây! "Cũng dễ thôi mà, cắm cơm, nhặt rau, luộc thịt... thôi mà!". [/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Đồ tồi! Tôi yêu anh!
Top