Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Nhân Vật Lịch Sử
Đinh Bộ Lĩnh
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Thach Thao" data-source="post: 101339" data-attributes="member: 66468"><p>Câu chuyện Cờ lau dựng nước</p><p>Ngô Văn Phú</p><p>CỜ LAU DỰNG NƯỚC</p><p>Ngô Quyền mất. Tin vua băng hŕ vừa loan ra, thì kinh thành, các cửa đã đóng cả lại. Quân túc vệ, không cho các tướng vào chịu tang. Một lúc sau từ trong cung điện Loa Thành lệnh được truyền ra: </p><p>- Vua đă mất cần người có chủ. Con vua là Xương Văn và Xương Ngập còn chưa đủ lông cánh cần phải giúp dập. Dương tướng quân tạm xưng là Bình Vương. Khi nào Xương Ngập, Xương Văn cứng cáp sẽ lại trả ngôi vương như cũ. </p><p>Người trong thành nhao nhao: </p><p>- Dương Tam Kha, ỷ thế Dương quốc mẫu làm loạn rồi! Họ Dương cướp ngôi vua rồi!... Mọi người còn chưa biết tính sao. Ngô Xương Ngập là con trưởng của Ngô Quyền, sợ cậu giết mình, liền đem thủy quân từ Loa Thành, ra sông Nguyệt Đức, xuôi bến Bình Than qua Lục Đầu rồi về đóng ở Nam Sách Giang. </p><p>Bấy giờ Lệnh Công là Phạm Phòng át, đóng quân ở Trà Hương, quân gia của Ngô Xương Ngập quá mỏng, không được bao nhiêu. Còn đang lưỡng lự không biết đi đâu về đâu, thě có người hầu già, níu áo lại, quỳ xuống bảo rằng: </p><p>- Phạm Lệnh Công ở gần đây, lŕ người được dân chúng mến đức, quân đông, thóc nhiều, ta có thể đến nương tựa được. </p><p>Ngô Xương Ngập đang bối rối, nói: </p><p>- Ta vừa thoát chết ở nơi hang hùm, lại thấy Phạm Lệnh Công ở Trà Hương, nếu mò đến, liệu có gặp người tốt không. Chẳng may, họ Phạm có lòng kia khác thì có khác gì tránh vuốt hùm lại mắc vào nọc rắn. </p><p>Người hầu già nói: </p><p>- Phía sau Dương Nam Kha sai hai chỉ huy sứ là Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc cất binh sầm sập tới, ta chỉ có vài trăm quân, đất hiểm không có, quân thủy chỉ có vŕi chục chiếc thuyền, chống đỡ lŕm sao nổi. Tôi nghe từ ngày Ngô chúa của chúng ta còn, Phạm Phòng át đã khuyên vua không nên quá tin vào họ Dương. Nhưng vua không nghe, do đó bị Dương quốc mẫu và Dương Tam Kha rèm báng mà phải bỏ triều đình sang đất Nam Sách để trấn giữ phía đông. Vua thuận nghe theo. Xem thế thě họ Phạm ghét họ Dương, không ưa gì? Ngô Xương Ngập vốn hay nghi ngờ, nói: </p><p>- Nhưng cha ta đă nghe Dương Tam Kha, đưa Phạm Lệnh Công khỏi tước vị cao, phải ra đất ngoŕi trấn giữ, thì lòng dạ của ông đối với họ Ngô, đâu cňn như trước nữa? </p><p>Người hầu già nói: </p><p>- Phạm Lệnh Công không phải con người như thế đâu! </p><p>Đang nói chuyện thě thấy ở dưới sông một đoŕn thuyền vun vút lao lên, đôi bờ phía trên những toán kỵ binh đang phóng tới. Bụi cát trên bờ sông khói bay mù mịt. </p><p>Ngô Xương Ngập chưa nhận ra đó lŕ quân của ai, liền dàn thuyền, sai quân thân tín, giương cung, lắp tên liều chết giao chiến. Nhưng từ phía dưới, một thuyền lớn của chủ tướng có cột cờ lớn, phấp phới bay một chữ Phạm, một viên tướng, chít khăn xanh, bận áo màu son, thắt lưng xanh, kiếm đeo ở bên hông, đi hài đen, uy nghi lẫm liệt, phóng thuyền lên, quát to: - Không được bắn. Chỉ huy sứ Phạm Phòng át đến đón thái tử đây. </p><p>Ngô Xương Ngập thấy lời người hầu già quả là đúng, mừng lắm. Đám quân lính của Xương Ngập thôi không ở thế quyết chiến nữa. Phạm Lệnh Công nhěn thấy Ngô Xương Ngập, vái lạy mà kêu to lên rằng: </p><p>- Viên tướng bất tài để thái từ phải long đong, triều đěnh rối loạn, thật đắc tội. Xin thái tử hạ cố đến đất của hạ thần rồi mọi việc sẽ tính sau. </p><p>Thái tử Ngô Xương Ngập, ân cần nhảy sang thuyền của Phạm Lệnh Công, xúc động nói: </p><p>- Họ Ngô không nghe lời của tướng quân để đến nỗi nŕy, mà Xương Ngập lại được Lệnh Công tự đến đón, thế mới biết người hiền, </p><p>nghĩa sĩ, làm những việc mà kẻ tầm thường không làm nổi. </p><p>Rồi liền theo Phạm Phòng át về Trà Hương. Mấy hôm sau quả nhiên Dương Tam Kha sai các chỉ huy sứ Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc đến bắt Ngô Xương Ngập. </p><p>Dương Cát Lợi cùng Đỗ Cảnh Thạc cho quân vây kín Trà Hương, bắc loa gọi Phạm Phòng át đem Ngô Xương Ngập ra nộp. Phạm Phòng át một mặt đem Xương Ngập giấu ở một nhà gia nô, còn mình cưỡi ngựa, mặc giáp, đem quân ra trước trận, Lợi và Thạc vốn cùng là nha tướng của Ngô Quyền xưa, từng quen biết Phạm Phòng át và biết rất nhiều chuyện về Phòng át bị Dương Tam Kha và Dương quốc mẫu lấn át dần, rồi đẩy ra đây. </p><p>Phạm Phòng át vái chào Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh rồi nói: </p><p>- Chào hai vị tướng quân. Bình Vương sai hai ông đến đây těm Xương Ngập, vì biết Ngập chạy theo lối này! Nhưng ngả này chỉ là một lối, nhỡ Xương Ngập chạy theo lối khác thì sao. Tôi mời hai vị cứ cho quân vào lục soát, nhưng nếu không có Ngô Xương Ngập ở Trà Hương, các vị sẽ là người thế nào, trước mặt quân sĩ của tôi đây? Các vị sẽ ăn nói thế nŕo với át này? </p><p>Đỗ Cảnh Thạc vốn rất kính nể Phạm Phňng át đưa mắt nhěn Dương Cát Lợi. Phạm Phòng át nói luôn: </p><p>- Chúng ta phò Ngô Vương đánh Hoằng Tháo, tình xưa nghĩa cũ đâu đă phai nhòa. Cho dù tôi có chứa Xương Ngập thì hai tướng quân liệu có nỡ bắt tội át này không, khi át này sau trước hết lòng với Ngô Chúa. Nếu hai vị cứ cố lập công với Bình Vương Dương Tam Kha thì xin cứ dẫn quân vào. </p><p>Dương Cát Lợi cũng không phải là hạng người bỏ đi nên nghe Phạm Phòng át cũng thấy đôi chút hổ thẹn, liền vẫy tay ra lệnh cho quân sĩ: </p><p>- Lui quân! </p><p>Về đến Loa Thŕnh, Dương Tam Kha không thấy đem Xương Ngập về liền bảo: </p><p>- Phòng át không chịu nộp Xương Ngập cho ta ư? </p><p>Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc đều quỳ nói: </p><p>- Chúng tôi đă vây kín Trà Hương, nhưng Phòng át thân ra nói không giữ Ngô Xương Ngập. </p><p>Dương Tam Kha tức đięn lên, vùng đứng dậy, đi đi lại lại trong trướng, giọng bực bội: </p><p>- Đồ ngu, kẻ lŕm tướng phải biết rằng, khi đối phương nói không lŕ có. Hai người làm hỏng việc của ta mất rồi. Tức tốc phải đem quân vây bắt lại ngay không thì Ngô Xương Ngập đi xa mất. </p><p>Phạm Phòng át vừa gặp lại Xương Ngập, định là đưa Ngập đến một nơi xa đất Trŕ Hương cho an toàn, thì lại thấy quân sĩ cho biết Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc lại dẫn quân đến. </p><p>Lần này Phạm Phòng át bảo Xương Ngập, mặc giả là gia nô, rồi theo người đánh trâu ra đồng cŕy. Cùng lúc ấy Phạm Phòng át lên ngựa ra đón Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc. Vào đến nơi, Phạm Phòng át đã cười vang mà nói: </p><p>- Chắc là Bình Vương lại cho là tôi lừa hai vị tướng quân nên mới gấp gáp cho quân vây lại đây, chứ gì? Thôi thôi, trăm nghe không bằng một thấy, hai vị cứ vào trướng phủ của tôi thì sẽ rõ. </p><p>Phòng át ân cần đón Dương Cát Lợi vào đất Trà Hương, dẫn đi khắp trướng phủ, các ngõ ngách. Nhà nào Cát Lợi hoặc Cảnh Thạc nghi ngờ muốn lục tìm, Phạm Phòng át đều mở toang cửa cho hai tướng xem xét đến từng xó vườn, từng xó bếp, từng gian buồng tối. Dương Cát Lợi vŕ Đỗ Cảnh Thạc đŕnh lại phải dẫn quân về. </p><p>Dương Tam Kha thấy mặt hai người, lại thấy về tay không, liền nói ngay: - Có một thằng nhãi con chạy trốn, đã nhẵn cả mặt mà các ông tìm không nổi là sao. Chẳng lẽ ta lại thân cầm quân đến vây chặt Trà Hương ư? Các ông đã tìm những đâu? </p><p>Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi đem mọi việc bẩm lại. Dương Tam Kha giậm chân, gắt ầm lęn:</p><p>- Ngô Xương Ngập không ở Trà Hương thì ở đâu? Từ hôm nó chạy trốn đến nay có mấy ngŕy. Cửa biển ta đă cho người bịt kín. Đường lęn An Bang quân tuần tiễu đă ngày đęm túc trực. Ngô Xương Ngập mang theo cả vài chục chiếc thuyền, vài trăm quân chứ có phải một mình, một ngựa đâu. Các ông chỉ cần hỏi dân chúng dọc đường rút chạy của Xương Ngập lŕ biết. Có thế mà cũng không làm nổi. </p><p>Tam Kha lại kiên trì giục Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc quay lại Trà Hương một lần nữa. Lần này Phạm Phòng át lại bảo Xương Ngập cải trang thành anh lính cắt cỏ ngựa, luẩn quẩn ngay bên trướng phủ. </p><p>Quả nhiên, Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi cho quân lục tìm các vùng sông lạch và hang động tręn núi quanh Trà Hương mà không lục soát ở trong làng nữa. Tìm đã chán chê, Cát Lợi và Cảnh Thạc kéo quân định rút về. Phạm Phòng át nói: </p><p>- Tôi và hai ông từng xông pha trước tên bay, dáo mác mà dựng nền tự chủ, tôn phò Ngô Vương, chẳng lẽ lại không cùng nhau uống một chén mọn được ư? Mà, tôi có phải là người làm phản gì đâu. Đất của tôi, tôi giữ mŕ thôi. Hai ông việc gì mà ngại! </p><p>Cát Lợi và Cảnh Thạc nghe Phòng át bước vào trướng phủ. Phạm Phòng át cho thịt một con dê béo, đánh tiết canh, quay trên than và củi bồ đề, rồi lấy rượu ngon ra mời khách. Phòng át nói: - Tôi còn nhớ bữa đánh thắng Hoằng Tháo trên sông Bạch Đằng, Ngô Tiên chúa khao quân, hôm đó thi uống rượu, tất cả đều thua, cuối cůng chỉ còn tôi và hai ông đấu đến phút chót. Khi cạn ba chén cuối cùng thì cả ba đều say rũ cả. Hôm sau vào xin lỗi tiên chúa, Ngô Vương chỉ cười còn ban thưởng cho chúng ta mỗi người một lạng vàng và năm lạng bạc. Hôm nay hai ông có dám đấu với tôi nữa không? </p><p>Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc là người hào phóng, tình nghĩa, nên bữa đó uống rất say, không còn nghi ngờ gì về Phòng át nữa. </p><p>Khi Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc, lần thứ ba lại từ Trà Hương trở về Loa Thành tay không, tiễn hai tướng đi rồi, Phạm Phòng át cho mời Ngô Xương Ngập đến, lạy bốn lạy, ứa nước mắt mà nói: </p><p>- Tôi cũng muốn giữ thái tử lại, để nghĩ thęm kế về sau này. Nhưng Dương Tam Kha là đứa xảo quyệt, không để cho yęn. Ba lần tôi đă lừa được Dương Cát Lợi vŕ Đỗ Cảnh Thạc rồi, lần thứ tư chắc không giữ nổi. Nếu xảy ra để thái tử gặp nạn ở đây thě tội của Phạm Phòng át này, rửa thế nào cho sạch. Vả </p><p>lại Nam Sách Giang, Trà Hương là đất trống trải, mà từ Loa Thành tiến xuống, chỉ mất vài ngày đường sông, Dương Tam Kha quyết bắt Thái Tử, trước sau thế nào cũng đạt được ý đồ của hắn. Xin thái tử hăy đến vůng đất khác, kín đáo hơn, an toŕn hơn, rồi mưu tính chuyện thu phục lòng người nhớ đến cơ nghiệp của tiên chúa mà dấy binh trả thù. </p><p>Ngô Xương Ngập biết Phạm Phòng át đã hết lòng với mình, nên thuận đi khỏi Trà Hương. </p><p>Phạm Phòng át cấp lương thực, cấp thuyền lại thân đem quân hộ tống Ngô Xương Ngập ra khỏi đất měnh rồi mới quay về Trà Hương. </p><p>Ngô Xương Ngập chạy đến Giao Thủy. Trần Lăm vốn cũng rất mến phục Ngô Vương, nên có ý muốn đón về. Đinh Bộ Lĩnh can rằng: </p><p>- Ta đang muốn gây dựng sự nghiệp, nay lại đón con vua cũ vŕo, con e không có lợi. </p><p>Trần Minh Công hỏi: </p><p>- Sao lại không có lợi? </p><p>- Thưa cha, nếu như ta muốn tôn phò họ Ngô thì sao không đem quân về đánh ngay Dương Tam Kha, để thięn hạ biết mình đường </p><p>đường chính chính mŕ cùng theo giúp. Sức ấy, bây giờ cha con ta và binh sĩ ở Giao Thủy chưa làm nổi. Đã không làm nổi mà mình lại chứa Xương Ngập thì e cũng bất cập. </p><p>- Mình có lòng thành, người ta gặp hoạn nạn, sao con lại cho là bất cập? </p><p>- Tam Kha ngầm chứa mưu cướp ngôi vua từ lâu. Nó cứ tưởng lên ngôi ai cũng phải theo. Nhưng rút cuộc thì những chỉ huy sứ của Ngô Vương xưa, ai cũng thích hùng cứ một phương. Người có thể giúp Xương Ngập là Phạm Lệnh Công, nhưng ông cũng không giúp, mà chỉ hùng cứ ở mảnh đất của mình thôi. Cha con ta lấy sức quân, sức tiềm chứa trong dinh phủ, chỉ bằng một nửa thế lực của Phạm Lệnh Công, nếu giữ Xương Ngập, ắt Dương Tam Kha cất quân đến đánh, thế lŕ mất hết công sức ky cóp, nuôi quân, gây thế lực từ bấy lâu nay. Cha nên nghĩ lại. </p><p>Nguyễn Bặc cũng bàn thêm: </p><p>- Minh Công nên theo ý của Đinh Bộ Lĩnh. Ngay cả Dương Tam Kha không đem quân đến bắt Xương Ngập, trị chúng ta, mŕ Ngập sau này tụ binh họp quân chống lại Dương, giành lại ngai vàng, ta không theo, Ngập sẽ trị ta. Để Ngập ở lại khác gì, trong nhà có ngõ ngách, lối quen đường tắt, Ngập sẽ biết cả. Điều đó cũng không có lợi. </p><p>Trần Lãm nghe lời Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc, song trong lòng còn chưa yên lại nói với hai tướng; </p><p>- Vậy bây giờ nên đối xử với Xương Ngập như thế nào? </p><p>Đinh Bộ Lĩnh bảo: </p><p>- Cha cứ để cho con vŕ Nguyễn Bặc lo. </p><p>Rồi cho dăm thuyền chiến cũ nát, mấy tên quân ốm o, gầy yếu, đến nơi cắm trại của Ngô Xương Ngập. </p><p>Ngập nhìn Bộ Lĩnh dẫn quân đến đă thấy ngao ngán. Lĩnh mang đến trước dinh Ngô Xương Ngập, một con dę nhỏ, mươi vò rượu, hai thúng gạo. Ngô Xương Ngập mời Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc vào trong trướng. </p><p>Đinh Bộ Lĩnh sụp lạy rồi nói: </p><p>- Nghe tin thái tử vận hạn, Phạm Lệnh Công muốn giữ, cha nuôi tôi muốn đến ra mắt, song vě dạo này người ốm yếu luôn, được tin thái tử đến địa hạt měnh, cha nuôi tôi gượng dậy lại. Không ra nổi ngoài gió, nên sai tôi và Nguyễn Bặc đem chút lễ vật nhỏ của đất nghčo, xin rước thái tử về dinh... </p><p>Ngô Xương Ngập nghĩ: "Mình đã mất kinh thành, đem thân đi nhờ các tướng. Mạnh như Phạm Lệnh Công mŕ sợ thế lực của Dương Nam Kha cũng bó tay, đẩy ta ra ngoŕi đất cát cứ của měnh. Ta cứ tưởng Trần Lãm ở Giao Thủy quân, lương cũng chẳng kém gì Phòng át, nhưng hóa ra quân, thuyền đều thứ bỏ đi, </p><p>nhìn lễ vật họ mang đến, thì biết họ cũng chẳng dư dả, hùng mạnh gì. Dương Tam Kha vẫn theo hút ta. Đã dựa thì phải dựa vào tướng mạnh chứ dựa vào thứ quân cùng, tướng kiệt thế này thì làm sao giữ nổi mạng. Còn nói gì chấn hưng vương nghiệp cho họ Ngô". </p><p>Liền đón Đinh Bộ Lĩnh vŕ Nguyễn Bặc vào trướng hỏi han qua loa, sai mở tiệc đãi Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc. </p><p>Đang lúc ăn cơm, Ngô Xương Ngập hỏi Bộ Lĩnh: </p><p>- Ta nghe nói tướng quân chọn một đội quân cờ lau, luyện tập suốt ngŕy đęm, ăn thề kết nghĩa, mạnh lắm kia mŕ; sao quân sĩ đi theo toŕn thứ ốm yếu thế kia? </p><p>Đinh Bộ Lĩnh cười nói: </p><p>- Dân trong vùng yêu Lĩnh này nên cứ nói tôn lên, để người đời cứ lầm thứ trò trẻ đánh trận giả ngày nào, với đội quân thực lực hôm nay. Nếu có thuyền chiến đẹp, ngựa hay, thě tội gì Bộ Lĩnh phải đem mấy cái thuyền nát đến đón thái tử. Ai mŕ chẳng muốn sang, có ai lại cam phận hèn khi phải ra ngoài đối đáp đâu! </p><p>Ngô Xương Ngập càng tin ý nghĩ của mình đúng liền bảo Đinh Bộ Lĩnh: </p><p>- Nhờ tướng quân về nói với Trần Minh Công rằng ta cảm ơn thịnh tình của Minh Công. Ta không có ý định dừng lại đây, mŕ muốn về châu ái... </p><p>Nói rồi chia tay Nguyễn Bặc và Đinh Bộ Lĩnh giong thuyền ra biển. Đinh Bộ Lĩnh đem Nguyễn Bặc cũng mấy chiếc thuyền đi theo tiễn đến tận cửa Thần Phů rồi mới quay trở lại... </p><p>* </p><p>Xương Ngập đi rồi, Dương Tam Kha bỗng hoang mang. Các vięn chỉ huy sứ, trấn giữ ở cõi xa, không ai chịu thần phục, trừ có hai viên tướng là Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc. </p><p>Trong khi đó, nếu họ lięn minh với nhau, lấy cớ giành lại cơ nghiệp cho họ Ngô xưa, thì chỉ cần Phạm Phòng át và Trần Lãm hợp với nhau, đem quân đến Cổ Loa, đủ để Dương Tam Kha phải đối phó chật vật rồi. Dương bí kế liền vŕo hầu Dương Thái Hậu. Thái hậu nói: </p><p>- Ta đă bảo, cậu không nghe. Ngô Vương là bậc anh hùng, lại là con rể của cha ta là Dương Đình Nghệ, cậu cứ phò các cháu có phải là vinh hiển một đời không? Lại cứ khăng khăng cho rằng, cơ nghiệp của họ Ngô suy cho kỹ lŕ do họ Dương mà có, bây giờ cậu chỉ lấy lại từ tay họ Ngô thôi. Lộc trời phải có phúc phận, lại phải là người quên mình lúc Đại Việt nguy nan mới đáng hưởng. Điều ấy Ngô Vương có mŕ cậu không có! Cậu cứ tưởng làm cho họ Dương nhà ta vinh quang hơn cả thời cha ta làm thứ sử Giao Châu, biết đâu lại lŕm cho họ Dương mang tiếng với thiên hạ! </p><p>Dương Tam Kha vò đầu, bứt tai hỏi: </p><p>- Thái hậu ban lời xem bây giờ Dương Tam Kha này phải như thế nào? </p><p>Thái hậu nói: </p><p>- Ta nói cậu nghe thì nghe, không nghe thì thôi, kẻo lại bảo ta vì họ Ngô không vì họ Dương, vì chồng con mà quên mất ruột thịt. Việc nước không phải trò đùa! Nếu cậu khôn ngoan hãy đi đón Ngô Xương Ngập vŕ Ngô Xương Văn về. </p><p>Dương Tam Kha thấy Thái hậu nói có lý nhưng lại nghĩ: nếu đón cả hai đứa cháu về, chúng nó cấu kết với nhau, chống lại mình thì khác gì nuôi ong tay áo! Vả lại Xương Ngập bị mình cướp ngôi, lại truy đuổi bức bách đến ráo riết, nęn Ngập oán mình từ lâu, chi bằng đón Ngô Xương Văn về lŕ hơn. Liền đem quân đi đón Xương Văn về nhận lŕm con. Ngô Xương Văn tuy ghét Dương Tam Kha, nhưng vě hai em là Ngô Càn Hưng và Ngô Nam Hưng còn nhỏ, lại nể mẹ là ruột thịt của Bình Vương Dương Tam Kha nên chịu lạy cậu làm nghĩa phụ và chịu sự sai khiến của Tam Kha. </p><p>Lúc ấy, được tin Trần Minh Công vŕ Đinh Bộ Lĩnh đem quân đến thôn Đường vŕ thôn Nguyễn, Dương Tam Kha gọi Ngô Xương Văn cůng hai viên tướng thân cận nhất, cho đem một ngàn chiếc thuyền đến đánh. </p><p>Ngô Xương Văn, Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc đem quân đi ngay. </p><p>Ngày đầu tiên, hai bên giáp trận, bên kia Đinh Bộ Lĩnh dẫn Đinh Điền vŕ Nguyễn Bặc dàn quân thủy giáp chiến. Bộ Lĩnh bầy thế trận xa xa, gần gần, cờ xí rợp trên sóng nước và hai bên bờ sông. Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc vốn đă nghe danh của Bộ Lĩnh, nay thấy dàn trận thủy chiến khá mạch lạc, cứ ngây người mà nhìn, cùng phán đoán xem, các đám cờ trong sương khói kia, đâu lŕ hư, đâu lŕ thực. </p><p>Ngô Xương Văn cũng đang suy nghĩ nęn đánh vŕo chỗ nào trước thì mới phá được thế trận của quân xứ Giao Thủy. </p><p>Chợt nghe thấy một tiếng khỏe mà vang, một thuyền chiến lớn có đủ quân lính, thủy thủ rẽ nước tiến lên hàng trận, phía sau có bốn thuyền do bốn tướng sát kề hộ tống. </p><p>Đinh Bộ Lĩnh rút từ ngang người một bông lau, giơ lęn cao mà nói: </p><p>- Bạn cũ, bạn cũ có nhớ ta không? Ta là </p><p>inh Bộ Lĩnh đây! Đinh Bộ Lĩnh con nha tướng </p><p>inh Công Trứ đấy mŕ!</p><p>Thấy không khí hòa dịu, không gay gắt, </p><p>Ngô Xương Văn cũng ân cần trả lời: </p><p>- Đinh Bộ Lĩnh cňn nhớ đến Ngô Xương Văn nŕy ư? Chốc đă hơn hai chục năm rồi đấy nhỉ! Anh bây giờ khác quá, nếu không xưng danh, tôi không nhận ra đấy! </p><p>Đinh Bộ Lĩnh cười hỏi: </p><p>- Liệu anh có thúc quân đánh nhau với tôi không đấy? Nếu đánh nhau tôi xin nghênh tiếp. Nhưng bây giờ là trận mạc thật sự, máu chảy đầu rơi đấy, không như thuở trước tôi với anh, theo cha lęn phủ thứ sử, đánh nhau theo trň trẻ con đâu. </p><p>Ngô Xương Văn nói: </p><p>- Tôi vâng mệnh cha nuôi là Bình Vương đến hỏi tội cha con anh. Nếu anh chịu quy phục thì việc gì phải quyết chiến! </p><p>Đinh Bộ Lĩnh cười to mŕ nói: </p><p>- Nếu như Ngô Vương còn thì cha con tôi thế nào chẳng theo về. Còn như gã Dương Tam Kha kia, là đồ bất nghĩa, phản lại Ngô Tiên Chúa, cướp quyền của cháu, thiên hạ khinh bỉ phỉ nhổ, coi như loại cáo, cầy... Tôi mà theo ư! Thật là sỉ nhục. Trận tôi đã bầy, anh cứ vào, tôi sẽ sẵn sàng nghinh đón. Nhưng nếu tôi bắt sống rồi giết anh, thì anh liệu còn khôi phục cơ nghiệp họ Ngô được chăng? Ngô Xương Ngập cňn bị xua đuổi, nữa là thân anh. Thằng Tam Kha chỉ mượn anh để đối phó với các vięn tướng cũ. Anh hết lòng với cha nuôi, đến khi dẹp hết các chỉ huy sứ ở các vùng đất cho Dương Tam Kha, thì đến lượt anh sẽ rụng đầu trước lưỡi gươm của hắn đấy. Thôi chŕo anh. </p><p>Nói rồi cất tiếng cười vang, lui quân về giữ thế trận. </p><p>Ngô Xương Văn, Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc nhěn nhau rồi đều lui quân. Hai bęn đều đối mặt trong thế kěm giữ. </p><p>Ngô Xương Văn đęm ấy thức đến tận sáng không ngủ nổi. Lời của Đinh Bộ Lĩnh không phải là lời khiêu khích, mà chính là ý tứ gợi mở cho mình để biết đâu lŕ phải, trái, từ đó mŕ hành động. </p><p>Ngô Xương Văn lui quân về Từ Lięm, đóng cả ngŕn chiến thuyền ở một căn cứ thủy quân. </p><p>Đęm ấy, Ngô Xương Văn cho mời Dương Cát Lợi vŕ Đỗ Cảnh Thạc đến mŕ hỏi: </p><p>- Ta hỏi hai tướng, tiên vương của ta công lao với đất nước này như thế nào? Các ông trước đây đều lŕ tướng của cha ta. Khi giành được ngôi báu, cha ta đối xử với các tướng sĩ, không quęn công, từ một kẻ chèo thuyền và coi ngựa. Tướng nào công lớn, thưởng lớn, công nhỏ thưởng nhỏ, do đó mà vua tôi như cha con, trên dưới một lòng. Ta biết các ông chưa quên được tiên vương đâu. Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi đưa mắt nhěn nhau rồi cúi đầu không nói gě cả. </p><p>Ngô Xương Văn nhắp một ngụm trŕ, nói tiếp: </p><p>- Ta lần đầu tięn cầm quân đi đánh thôn Đường vŕ thôn Nguyễn, gặp Đinh Bộ Lĩnh. Ta biết quân sĩ rất có tâm phů tá cho ta, sẵn sàng chết vì ta. Nhưng may thay, Đinh Bộ Lĩnh vốn là bạn thuở nhỏ của ta, trong lòng cũng trọng tiên vương ta, nên mới không đổ máu. Sự nghiệp họ Ngô sẽ cứu vãn được, nếu được các </p><p>ô</p><p>ng phù trợ.</p><p>Đỗ</p><p>Cảnh Thạc còn ngại Dương Cát Lợi là</p><p>người thân của Dương Tam Kha nên chờ chưa nói. Dương Cát Lợi cúi đầu, suy nghĩ lung lắm. </p><p>Ngô Xương Văn lại ra sức thuyết phục hai tướng: </p><p>- Đức của Ngô Tięn Chúa ta, thấm khắp tận lòng dân. Chính lệnh của cha ta không ai là không theo. Do đó toàn cõi Lĩnh Nam này mới thu về một mối. Không may, người mất đi. Bình Vương Dương Tam Kha làm việc bất nghĩa, cướp ngôi của anh em ta. Tội ấy thật trời không dung, đất không tha. Do đó, các tướng cũ của tięn vương ta không theo, còn khinh bỉ cho Dương là kẻ phản phúc. Người nào cũng giữ nguyên vùng đất của họ. Nay sai bọn ta đi thu phục, thế là chúng ta đã vô tình tiếp tay cho tội ác, lòng dạ chúng ta trong sáng cũng bị việc mờ tối của Tam Kha làm cho thiên hạ khinh nhờn. Các ông từng là kẻ đuổi Hoằng Tháo, theo tiên vương ta lập công, lẽ nào chịu tiếng xấu để cho đời sau mai m**! </p><p>Dương Cát Lợi cắn môi, gật đầu bảo: </p><p>- Hậu chúa nói rất phải. Chúng tôi chưa quên họ Ngô đâu. Bây giờ hậu chúa nên tính sao? </p><p>Ngô Xương Văn được lời, nói ngay: </p><p>- Ta muốn quay về đánh úp Běnh Vương để khôi phục lại cơ nghiệp của tięn vương ta, có nên không? </p><p>Đỗ Cảnh Thạc thấy Dương Cát Lợi đă xiêu lòng liền hăng hái nói: - Việc hợp với lòng thiên hạ, kẻ trượng phu </p><p>ở</p><p>trên đời, sao lại không làm.</p><p>Ngô Xương Văn hội quân sĩ lại, đem lời</p><p>tâm huyết nói trước hàng quân. Đám quân lính cũ của Ngô Vương đều hô ran: </p><p>- Hậu chủ vạn tuế, vạn vạn tuế! </p><p>Ngô Xương Ngập kéo quân gấp về Loa Thành, chia làm ba mũi, bao vây, tiến thẳng vào hậu cung, bắt sống Dương Tam Kha. </p><p>Quân sĩ trong kinh thành thấy Ngô Xương Văn quay lại đánh thŕnh, bắt Dương Tam Kha, đều đem quân đến quy phục. </p><p>Ngô Xương Văn lęn ngôi xưng là Nam Tấn Vương, giữ nguyên triều nghi như cũ. Phong chức đầu triều cho Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc, đón mẹ vŕ hai em vào cung điện như cũ. </p><p>Ngô Xương Văn hỏi ý Đỗ Cảnh Thạc về xử sự với Dương Nam Kha. Thạc tâu: </p><p>- Kẻ kia đă bức thái tử, giam lỏng hai em và Thái hậu, nhà vua còn chần chừ gì nữa mà không giết đi... </p><p>Vốn là người nhân hậu, Ngô Xương Văn không nỡ mang tiếng giết cha nuôi, đồng thời lŕ cậu ruột của mình. Nam Tấn Vương liền hỏi Dương Cát Lợi. Cát Lợi ngẫm nghĩ một lúc rồi thưa: </p><p>- Bình Vương tội rất lớn. Nhưng nghĩ, khi cướp ngôi, chưa giết một người thân thích nào của tiên vương. Đó chẳng phải cũng là tình nghĩa hay sao? Còn như việc đuổi theo thái tử Ngô Xương Ngập cũng là chuyện cưỡi lưng hổ rồi, phóng lao thì phải theo lao thôi, nếu ta giết Dương Tam Kha, e rằng, thiên hạ cho nhà vua là hẹp hòi, thiếu ân nghĩa. </p><p>Ngô Xương Văn thấy Dương Cát Lợi nói rất trúng ý mình, liền bảo: </p><p>- Bình Vương đối với ta, dù sao cũng có ơn riêng, ta đâu nỡ giết cậu ruột! Tuy nhiên không thể giữ ở kinh đô được, e đem lňng kia khác. Nói rồi viết chiếu giáng Dương Tam Kha làm Chương Dương Công, ban cho ấp phong </p><p>ở</p><p>đó vŕ bức phải đi khỏi kinh thŕnh ngay.</p><p>Ngô Xương Văn vốn lŕ người thương người,</p><p>trọng lễ. Khi sắp xếp triều đěnh ở Loa Thành xong, một bận vào hầu mẹ, Dương Thái Hậu nói: </p><p>- Con là người có chí khí, đã lấy lại được cơ nghiệp họ Ngô từ tay cậu Kha. Lại không </p><p>nỡ bỏ cái thân tàn của cậu. Mẹ và hai em giờ được hưởng phú quý cùng con. Nhưng anh cả con là Ngô Xương Ngập, đáng lý nó được lŕm vua, do bị cậu bức bách, trôi nổi tận đâu đâu, ta thương nó lắm! </p><p>Ngô Xương Văn hỏi Thái hậu: </p><p>- ý mẹ thế nào? </p><p>- Ta muốn con đón anh con về cůng ở ngôi </p><p>để</p><p>lo việc thiên hạ...</p><p>Ngô Xương Văn nghĩ lâu lắm, mời Đỗ Cảnh</p><p>Thạc lên, nói lại ý của Thái hậu, rồi bảo Thạc bầy kế cho. </p><p>Đỗ Cảnh Thạc nói: </p><p>- Không nên mời về, mà chỉ cho Xương Ngập một thực ấp. Đã ngồi lên ngai vàng, thì chỉ một ông vua thôi. Hậu chủ nên tính kỹ. Xương Văn hỏi Dương Cát Lợi. Lợi nói: </p><p>- Trị nước không phải là việc gia đình mà bảo trên, dưới quy củ. Vả lại Xương Ngập, tài hèn, trí đoản, thân làm thân chịu, đem về, ở ngôi vua, thì ban lệnh là hậu chủ hay Xương Ngập? Nếu điều hai vua cùng một ý thì không có chuyện gì, nhưng nếu trái ý nhau về việc dùng người, trị nước thì biết làm sao đây? </p><p>Ngô Xương Văn chần chừ, nhưng trong lňng lại sợ Thái hậu, nghĩ thương anh ruột nên cho người đi đón Xương Ngập về, cůng trông nom triều chính. </p><p>Xương Ngập về kinh đô, xưng lŕ Thiên Sách Vương. Khi coi triều chính, Xương Ngập ngồi bên trái, Xương Văn ngồi bên phải. Nghe tấu, ban lệnh, Xương Ngập lúc đầu còn quay lại hỏi ý em rồi mới nói. Nhưng sau, cho mình là anh trưởng, tự quyết đoán cả. Nam Tấn Vương Ngô Xương Văn, chỉ ngồi lŕm vì. Thiên Sách Vương lại đưa người của měnh lên địa vị ngang hàng với Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc, vì cho đó là người của Nam Tấn Vương. Càng nắm được quyền lực, Xương Ngập càng kiêu nhờn. </p><p>Một bận, Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi cùng đi săn với Ngô Xương Văn. Hôm ấy bắn được một con nai. Ba người chất củi lęn uống rượu, ăn thịt nướng ở ngay giữa rừng. Đám quân sĩ cũng được chia thịt, ăn uống ở vňng ngoài. </p><p>Rượu đă ngà ngà, thấy tay chân ngứa ngáy, Đỗ Cảnh Thạc rút gươm múa và hát. Giọng hát cảm khái mà buồn. Thạc lại vung gương, chém cụt hết cả các ngọn cây lúp xúp bên cạnh. </p><p>Ngô Xương Văn hỏi: </p><p>- Đỗ chỉ huy sứ hôm nay có điều gě mà buồn vậy? </p><p>Đỗ Cảnh Thạc nói: </p><p>- Tôi cùng Dương chỉ huy sứ phò tá cho hậu chủ, lấy lại cơ nghiệp cho họ Ngô. Những việc làm ban đầu ấy, quả hợp với lòng người. </p><p>Nếu như đại vương đừng gọi Ngô Xương Ngập mŕ xuống chiếu kêu gọi các tướng giỏi như Phạm Phòng át, Trần Lãm về triều cùng nhau lo việc nước, trấn áp đám không muốn giang sơn tụ về một mối thì việc triều đěnh không đến nỗi có mầm bất ổn như hôm nay. </p><p>Ngô Xương Văn thở dŕi. Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi từ bữa ấy cũng xa dần hậu chủ không gần gũi như trước nữa. Hai người bàn nhau, ai nắm lấy đám quân thân tín của mình, rồi một người đóng ở vòng thành phía nam, một người đóng ở vňng thành phía tây. </p><p>Ngô Xương Văn biết ý hai tướng không phục Ngô Xương Ngập nęn cũng đŕnh để họ xa měnh. Từ khi hai tướng giỏi, có thế lực là </p><p>Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi tách khỏi Nam Tấn Vương thì Ngô Xương Ngập nắm trọn binh quyền vào tay. Thiên Sách Vương đem vây cánh của mình vào triều rất đông. Nam Tấn Vương biết rõ anh, coi thường, quên cả cái nghĩa anh em, quên việc em đón mình về làm vua, để cùng lo chấn hưng vương nghiệp! </p><p>Lòng đất buồn nhưng Nam Tấn Vương là người khiêm nhường, không hề có vẻ bực bội, mà chỉ dốc sức làm hết trí lực lo giúp cho anh nắm được binh quyền. </p><p>Thôn Đường vŕ thôn Nguyễn lại nổi loạn. Hai thôn này là vùng ngoại vi của kinh thành. Do đó các chỉ huy sứ đều bỏ trống, không với tới. Triều đěnh cũng mải lo những chuyện lớn. </p><p>Hai làng lại là đất nghịch. Đám lục lâm, trộm cướp, hảo hán ở kinh đô đều tụ họp ở đây. Do đó có hai gă đầu lĩnh cầm đầu một lŕng. Chúng cũng sắm đủ vũ khí, lại lŕ những kẻ sẹo chằng chịt ngang người ngang mặt, đâm thuę chém mướn đă quen. Chúng họp nhau, cứ hễ thuyền buôn lớn nào đi qua, đều cho người ra, đốt muội hương thả vŕo thuyền, xông lên cướp hết hàng hóa, của nả, tẩu tán vào trong thôn rồi chia nhau. </p><p>Lại có thuyền của triều đěnh từ châu Hoan, châu ái đem các cống vật của các địa phương về cho Thięn Sách Vương và Nam Tấn Vương cũng bị chúng tung quân ra cướp hết. </p><p>Tin truyền về đến Loa Thŕnh, Thiên Sách Vương bàn với Nam Tấn Vương: - Cái họa của hai thôn Đường, Nguyễn như gậy chọc bánh xe, như gai đâm vŕo mắt. Anh muốn em cầm quân đi đánh có được không? </p><p>Nam Tấn Vương ngồi lặng không nói gì cả. Thiên Sách Vương hỏi gặng: </p><p>- ý của em nên như thế nào? </p><p>- Đánh thôn Đường, thôn Nguyễn không phải dễ đâu? </p><p>- Có hai thôn nhỏ, binh lực của chúng chỉ độ mươi chiếc thuyền, vŕi trăm tęn, sao lại không đánh được? </p><p>Nam Tấn Vương nói: </p><p>- Thôn Đường, thôn Nguyễn tuy nhỏ, có thể dẹp được ngay, nhưng đằng sau chúng lŕ có người chúng dựa dẫm, không thể coi thường được. </p><p>- Người đó lŕ ai? </p><p>- Thôn Đường, thôn Nguyễn lŕ đường bięn của vùng đất của Trần Lãm. Lãm bây giờ giao hết binh quyền ở Giao Thủy cho Đinh Bộ Lĩnh, họ lập căn cứ, đóng thuyền, mua ngựa, luyện quân rất gấp gáp. Nếu đầu lĩnh thôn Đường vŕ thôn Nguyễn bị đánh, cầu cứu Đinh Bộ Lĩnh thě rất bất lợi. </p><p>- Vậy phải làm thế nào? </p><p>- Muốn diệt được thôn Đường, thôn Nguyễn, ta phải đem quân đi đánh Đinh Bộ Lĩnh, lấy cớ lŕ tại sao không chịu về thần phục, khi đánh được Bộ Lĩnh rồi, thě việc thôn Đường, thôn Nguyễn chỉ như chiếc lá tre vương tręn bụi hoa, phẩy sạch lúc nào thì phẩy. </p><p>Thiên Sách Vương nghe mừng lắm, liền cất quân cùng em đi đánh Đinh Bộ Lĩnh. </p><p>Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn đem đại quân đến đánh úp Đinh Bộ Lĩnh ở Giao Thủy. Lúc ấy Trần Minh Công lăn ra ốm, Bộ </p><p>Lĩnh đang mải lo chăm sóc cho cha nuôi, trong lòng thương xót rối bời. Lĩnh cũng cho rằng Ngô Xương Văn, Ngô Xương Ngập còn lo củng cố triều đình, đất Giao Thủy xa, họ chưa để mắt đến. </p><p>Thiên Sách Vương và Nam Tấn Vương đánh thẳng vào doanh trại của Bộ Lĩnh, chia cắt không cho quân của Đinh Điền và Nguyễn Bặc đến cứu, do đó, quân tướng ở Giao Thủy lúng túng không đối phó nổi. </p><p>Đinh Bộ Lĩnh vội đem theo binh, thuyền chạy về Hoa Lư, cố thủ không chịu ra. Ngô Xương Ngập vŕ Ngô Xương Văn cho quân vây kín. Đinh Bộ Lĩnh đang lo người chăm sóc Trần Minh Công, để rảnh tay đối phó với Thięn Sách Vương và Nam Tấn Vương. </p><p>Vừa hay, tướng thân tín của Giao Thủy cho người lên đón Trần Minh Công. Đinh Bộ Lĩnh cho rằng giữ Minh Công ở đây cũng bất lợi, liền cho người tắt rừng, tắt núi, đưa Trần Lăm về đất cũ để khôi phục binh lực, lŕm thế ỷ dốc sau này... </p><p>Ngô Xương Ngập, Ngô Xương Văn vây Đinh Bộ Lĩnh cŕng ngày càng chặt. Quân của triều đình ỷ nắm được đường thủy bộ, chặn hết các ngả rẽ Hoa Lư, không cho tiếp tế muối gạo và các đồ quân dụng vào.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Thach Thao, post: 101339, member: 66468"] Câu chuyện Cờ lau dựng nước Ngô Văn Phú CỜ LAU DỰNG NƯỚC Ngô Quyền mất. Tin vua băng hŕ vừa loan ra, thì kinh thành, các cửa đã đóng cả lại. Quân túc vệ, không cho các tướng vào chịu tang. Một lúc sau từ trong cung điện Loa Thành lệnh được truyền ra: - Vua đă mất cần người có chủ. Con vua là Xương Văn và Xương Ngập còn chưa đủ lông cánh cần phải giúp dập. Dương tướng quân tạm xưng là Bình Vương. Khi nào Xương Ngập, Xương Văn cứng cáp sẽ lại trả ngôi vương như cũ. Người trong thành nhao nhao: - Dương Tam Kha, ỷ thế Dương quốc mẫu làm loạn rồi! Họ Dương cướp ngôi vua rồi!... Mọi người còn chưa biết tính sao. Ngô Xương Ngập là con trưởng của Ngô Quyền, sợ cậu giết mình, liền đem thủy quân từ Loa Thành, ra sông Nguyệt Đức, xuôi bến Bình Than qua Lục Đầu rồi về đóng ở Nam Sách Giang. Bấy giờ Lệnh Công là Phạm Phòng át, đóng quân ở Trà Hương, quân gia của Ngô Xương Ngập quá mỏng, không được bao nhiêu. Còn đang lưỡng lự không biết đi đâu về đâu, thě có người hầu già, níu áo lại, quỳ xuống bảo rằng: - Phạm Lệnh Công ở gần đây, lŕ người được dân chúng mến đức, quân đông, thóc nhiều, ta có thể đến nương tựa được. Ngô Xương Ngập đang bối rối, nói: - Ta vừa thoát chết ở nơi hang hùm, lại thấy Phạm Lệnh Công ở Trà Hương, nếu mò đến, liệu có gặp người tốt không. Chẳng may, họ Phạm có lòng kia khác thì có khác gì tránh vuốt hùm lại mắc vào nọc rắn. Người hầu già nói: - Phía sau Dương Nam Kha sai hai chỉ huy sứ là Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc cất binh sầm sập tới, ta chỉ có vài trăm quân, đất hiểm không có, quân thủy chỉ có vŕi chục chiếc thuyền, chống đỡ lŕm sao nổi. Tôi nghe từ ngày Ngô chúa của chúng ta còn, Phạm Phòng át đã khuyên vua không nên quá tin vào họ Dương. Nhưng vua không nghe, do đó bị Dương quốc mẫu và Dương Tam Kha rèm báng mà phải bỏ triều đình sang đất Nam Sách để trấn giữ phía đông. Vua thuận nghe theo. Xem thế thě họ Phạm ghét họ Dương, không ưa gì? Ngô Xương Ngập vốn hay nghi ngờ, nói: - Nhưng cha ta đă nghe Dương Tam Kha, đưa Phạm Lệnh Công khỏi tước vị cao, phải ra đất ngoŕi trấn giữ, thì lòng dạ của ông đối với họ Ngô, đâu cňn như trước nữa? Người hầu già nói: - Phạm Lệnh Công không phải con người như thế đâu! Đang nói chuyện thě thấy ở dưới sông một đoŕn thuyền vun vút lao lên, đôi bờ phía trên những toán kỵ binh đang phóng tới. Bụi cát trên bờ sông khói bay mù mịt. Ngô Xương Ngập chưa nhận ra đó lŕ quân của ai, liền dàn thuyền, sai quân thân tín, giương cung, lắp tên liều chết giao chiến. Nhưng từ phía dưới, một thuyền lớn của chủ tướng có cột cờ lớn, phấp phới bay một chữ Phạm, một viên tướng, chít khăn xanh, bận áo màu son, thắt lưng xanh, kiếm đeo ở bên hông, đi hài đen, uy nghi lẫm liệt, phóng thuyền lên, quát to: - Không được bắn. Chỉ huy sứ Phạm Phòng át đến đón thái tử đây. Ngô Xương Ngập thấy lời người hầu già quả là đúng, mừng lắm. Đám quân lính của Xương Ngập thôi không ở thế quyết chiến nữa. Phạm Lệnh Công nhěn thấy Ngô Xương Ngập, vái lạy mà kêu to lên rằng: - Viên tướng bất tài để thái từ phải long đong, triều đěnh rối loạn, thật đắc tội. Xin thái tử hạ cố đến đất của hạ thần rồi mọi việc sẽ tính sau. Thái tử Ngô Xương Ngập, ân cần nhảy sang thuyền của Phạm Lệnh Công, xúc động nói: - Họ Ngô không nghe lời của tướng quân để đến nỗi nŕy, mà Xương Ngập lại được Lệnh Công tự đến đón, thế mới biết người hiền, nghĩa sĩ, làm những việc mà kẻ tầm thường không làm nổi. Rồi liền theo Phạm Phòng át về Trà Hương. Mấy hôm sau quả nhiên Dương Tam Kha sai các chỉ huy sứ Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc đến bắt Ngô Xương Ngập. Dương Cát Lợi cùng Đỗ Cảnh Thạc cho quân vây kín Trà Hương, bắc loa gọi Phạm Phòng át đem Ngô Xương Ngập ra nộp. Phạm Phòng át một mặt đem Xương Ngập giấu ở một nhà gia nô, còn mình cưỡi ngựa, mặc giáp, đem quân ra trước trận, Lợi và Thạc vốn cùng là nha tướng của Ngô Quyền xưa, từng quen biết Phạm Phòng át và biết rất nhiều chuyện về Phòng át bị Dương Tam Kha và Dương quốc mẫu lấn át dần, rồi đẩy ra đây. Phạm Phòng át vái chào Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh rồi nói: - Chào hai vị tướng quân. Bình Vương sai hai ông đến đây těm Xương Ngập, vì biết Ngập chạy theo lối này! Nhưng ngả này chỉ là một lối, nhỡ Xương Ngập chạy theo lối khác thì sao. Tôi mời hai vị cứ cho quân vào lục soát, nhưng nếu không có Ngô Xương Ngập ở Trà Hương, các vị sẽ là người thế nào, trước mặt quân sĩ của tôi đây? Các vị sẽ ăn nói thế nŕo với át này? Đỗ Cảnh Thạc vốn rất kính nể Phạm Phňng át đưa mắt nhěn Dương Cát Lợi. Phạm Phòng át nói luôn: - Chúng ta phò Ngô Vương đánh Hoằng Tháo, tình xưa nghĩa cũ đâu đă phai nhòa. Cho dù tôi có chứa Xương Ngập thì hai tướng quân liệu có nỡ bắt tội át này không, khi át này sau trước hết lòng với Ngô Chúa. Nếu hai vị cứ cố lập công với Bình Vương Dương Tam Kha thì xin cứ dẫn quân vào. Dương Cát Lợi cũng không phải là hạng người bỏ đi nên nghe Phạm Phòng át cũng thấy đôi chút hổ thẹn, liền vẫy tay ra lệnh cho quân sĩ: - Lui quân! Về đến Loa Thŕnh, Dương Tam Kha không thấy đem Xương Ngập về liền bảo: - Phòng át không chịu nộp Xương Ngập cho ta ư? Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc đều quỳ nói: - Chúng tôi đă vây kín Trà Hương, nhưng Phòng át thân ra nói không giữ Ngô Xương Ngập. Dương Tam Kha tức đięn lên, vùng đứng dậy, đi đi lại lại trong trướng, giọng bực bội: - Đồ ngu, kẻ lŕm tướng phải biết rằng, khi đối phương nói không lŕ có. Hai người làm hỏng việc của ta mất rồi. Tức tốc phải đem quân vây bắt lại ngay không thì Ngô Xương Ngập đi xa mất. Phạm Phòng át vừa gặp lại Xương Ngập, định là đưa Ngập đến một nơi xa đất Trŕ Hương cho an toàn, thì lại thấy quân sĩ cho biết Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc lại dẫn quân đến. Lần này Phạm Phòng át bảo Xương Ngập, mặc giả là gia nô, rồi theo người đánh trâu ra đồng cŕy. Cùng lúc ấy Phạm Phòng át lên ngựa ra đón Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc. Vào đến nơi, Phạm Phòng át đã cười vang mà nói: - Chắc là Bình Vương lại cho là tôi lừa hai vị tướng quân nên mới gấp gáp cho quân vây lại đây, chứ gì? Thôi thôi, trăm nghe không bằng một thấy, hai vị cứ vào trướng phủ của tôi thì sẽ rõ. Phòng át ân cần đón Dương Cát Lợi vào đất Trà Hương, dẫn đi khắp trướng phủ, các ngõ ngách. Nhà nào Cát Lợi hoặc Cảnh Thạc nghi ngờ muốn lục tìm, Phạm Phòng át đều mở toang cửa cho hai tướng xem xét đến từng xó vườn, từng xó bếp, từng gian buồng tối. Dương Cát Lợi vŕ Đỗ Cảnh Thạc đŕnh lại phải dẫn quân về. Dương Tam Kha thấy mặt hai người, lại thấy về tay không, liền nói ngay: - Có một thằng nhãi con chạy trốn, đã nhẵn cả mặt mà các ông tìm không nổi là sao. Chẳng lẽ ta lại thân cầm quân đến vây chặt Trà Hương ư? Các ông đã tìm những đâu? Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi đem mọi việc bẩm lại. Dương Tam Kha giậm chân, gắt ầm lęn: - Ngô Xương Ngập không ở Trà Hương thì ở đâu? Từ hôm nó chạy trốn đến nay có mấy ngŕy. Cửa biển ta đă cho người bịt kín. Đường lęn An Bang quân tuần tiễu đă ngày đęm túc trực. Ngô Xương Ngập mang theo cả vài chục chiếc thuyền, vài trăm quân chứ có phải một mình, một ngựa đâu. Các ông chỉ cần hỏi dân chúng dọc đường rút chạy của Xương Ngập lŕ biết. Có thế mà cũng không làm nổi. Tam Kha lại kiên trì giục Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc quay lại Trà Hương một lần nữa. Lần này Phạm Phòng át lại bảo Xương Ngập cải trang thành anh lính cắt cỏ ngựa, luẩn quẩn ngay bên trướng phủ. Quả nhiên, Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi cho quân lục tìm các vùng sông lạch và hang động tręn núi quanh Trà Hương mà không lục soát ở trong làng nữa. Tìm đã chán chê, Cát Lợi và Cảnh Thạc kéo quân định rút về. Phạm Phòng át nói: - Tôi và hai ông từng xông pha trước tên bay, dáo mác mà dựng nền tự chủ, tôn phò Ngô Vương, chẳng lẽ lại không cùng nhau uống một chén mọn được ư? Mà, tôi có phải là người làm phản gì đâu. Đất của tôi, tôi giữ mŕ thôi. Hai ông việc gì mà ngại! Cát Lợi và Cảnh Thạc nghe Phòng át bước vào trướng phủ. Phạm Phòng át cho thịt một con dê béo, đánh tiết canh, quay trên than và củi bồ đề, rồi lấy rượu ngon ra mời khách. Phòng át nói: - Tôi còn nhớ bữa đánh thắng Hoằng Tháo trên sông Bạch Đằng, Ngô Tiên chúa khao quân, hôm đó thi uống rượu, tất cả đều thua, cuối cůng chỉ còn tôi và hai ông đấu đến phút chót. Khi cạn ba chén cuối cùng thì cả ba đều say rũ cả. Hôm sau vào xin lỗi tiên chúa, Ngô Vương chỉ cười còn ban thưởng cho chúng ta mỗi người một lạng vàng và năm lạng bạc. Hôm nay hai ông có dám đấu với tôi nữa không? Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc là người hào phóng, tình nghĩa, nên bữa đó uống rất say, không còn nghi ngờ gì về Phòng át nữa. Khi Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc, lần thứ ba lại từ Trà Hương trở về Loa Thành tay không, tiễn hai tướng đi rồi, Phạm Phòng át cho mời Ngô Xương Ngập đến, lạy bốn lạy, ứa nước mắt mà nói: - Tôi cũng muốn giữ thái tử lại, để nghĩ thęm kế về sau này. Nhưng Dương Tam Kha là đứa xảo quyệt, không để cho yęn. Ba lần tôi đă lừa được Dương Cát Lợi vŕ Đỗ Cảnh Thạc rồi, lần thứ tư chắc không giữ nổi. Nếu xảy ra để thái tử gặp nạn ở đây thě tội của Phạm Phòng át này, rửa thế nào cho sạch. Vả lại Nam Sách Giang, Trà Hương là đất trống trải, mà từ Loa Thành tiến xuống, chỉ mất vài ngày đường sông, Dương Tam Kha quyết bắt Thái Tử, trước sau thế nào cũng đạt được ý đồ của hắn. Xin thái tử hăy đến vůng đất khác, kín đáo hơn, an toŕn hơn, rồi mưu tính chuyện thu phục lòng người nhớ đến cơ nghiệp của tiên chúa mà dấy binh trả thù. Ngô Xương Ngập biết Phạm Phòng át đã hết lòng với mình, nên thuận đi khỏi Trà Hương. Phạm Phòng át cấp lương thực, cấp thuyền lại thân đem quân hộ tống Ngô Xương Ngập ra khỏi đất měnh rồi mới quay về Trà Hương. Ngô Xương Ngập chạy đến Giao Thủy. Trần Lăm vốn cũng rất mến phục Ngô Vương, nên có ý muốn đón về. Đinh Bộ Lĩnh can rằng: - Ta đang muốn gây dựng sự nghiệp, nay lại đón con vua cũ vŕo, con e không có lợi. Trần Minh Công hỏi: - Sao lại không có lợi? - Thưa cha, nếu như ta muốn tôn phò họ Ngô thì sao không đem quân về đánh ngay Dương Tam Kha, để thięn hạ biết mình đường đường chính chính mŕ cùng theo giúp. Sức ấy, bây giờ cha con ta và binh sĩ ở Giao Thủy chưa làm nổi. Đã không làm nổi mà mình lại chứa Xương Ngập thì e cũng bất cập. - Mình có lòng thành, người ta gặp hoạn nạn, sao con lại cho là bất cập? - Tam Kha ngầm chứa mưu cướp ngôi vua từ lâu. Nó cứ tưởng lên ngôi ai cũng phải theo. Nhưng rút cuộc thì những chỉ huy sứ của Ngô Vương xưa, ai cũng thích hùng cứ một phương. Người có thể giúp Xương Ngập là Phạm Lệnh Công, nhưng ông cũng không giúp, mà chỉ hùng cứ ở mảnh đất của mình thôi. Cha con ta lấy sức quân, sức tiềm chứa trong dinh phủ, chỉ bằng một nửa thế lực của Phạm Lệnh Công, nếu giữ Xương Ngập, ắt Dương Tam Kha cất quân đến đánh, thế lŕ mất hết công sức ky cóp, nuôi quân, gây thế lực từ bấy lâu nay. Cha nên nghĩ lại. Nguyễn Bặc cũng bàn thêm: - Minh Công nên theo ý của Đinh Bộ Lĩnh. Ngay cả Dương Tam Kha không đem quân đến bắt Xương Ngập, trị chúng ta, mŕ Ngập sau này tụ binh họp quân chống lại Dương, giành lại ngai vàng, ta không theo, Ngập sẽ trị ta. Để Ngập ở lại khác gì, trong nhà có ngõ ngách, lối quen đường tắt, Ngập sẽ biết cả. Điều đó cũng không có lợi. Trần Lãm nghe lời Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc, song trong lòng còn chưa yên lại nói với hai tướng; - Vậy bây giờ nên đối xử với Xương Ngập như thế nào? Đinh Bộ Lĩnh bảo: - Cha cứ để cho con vŕ Nguyễn Bặc lo. Rồi cho dăm thuyền chiến cũ nát, mấy tên quân ốm o, gầy yếu, đến nơi cắm trại của Ngô Xương Ngập. Ngập nhìn Bộ Lĩnh dẫn quân đến đă thấy ngao ngán. Lĩnh mang đến trước dinh Ngô Xương Ngập, một con dę nhỏ, mươi vò rượu, hai thúng gạo. Ngô Xương Ngập mời Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc vào trong trướng. Đinh Bộ Lĩnh sụp lạy rồi nói: - Nghe tin thái tử vận hạn, Phạm Lệnh Công muốn giữ, cha nuôi tôi muốn đến ra mắt, song vě dạo này người ốm yếu luôn, được tin thái tử đến địa hạt měnh, cha nuôi tôi gượng dậy lại. Không ra nổi ngoài gió, nên sai tôi và Nguyễn Bặc đem chút lễ vật nhỏ của đất nghčo, xin rước thái tử về dinh... Ngô Xương Ngập nghĩ: "Mình đã mất kinh thành, đem thân đi nhờ các tướng. Mạnh như Phạm Lệnh Công mŕ sợ thế lực của Dương Nam Kha cũng bó tay, đẩy ta ra ngoŕi đất cát cứ của měnh. Ta cứ tưởng Trần Lãm ở Giao Thủy quân, lương cũng chẳng kém gì Phòng át, nhưng hóa ra quân, thuyền đều thứ bỏ đi, nhìn lễ vật họ mang đến, thì biết họ cũng chẳng dư dả, hùng mạnh gì. Dương Tam Kha vẫn theo hút ta. Đã dựa thì phải dựa vào tướng mạnh chứ dựa vào thứ quân cùng, tướng kiệt thế này thì làm sao giữ nổi mạng. Còn nói gì chấn hưng vương nghiệp cho họ Ngô". Liền đón Đinh Bộ Lĩnh vŕ Nguyễn Bặc vào trướng hỏi han qua loa, sai mở tiệc đãi Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc. Đang lúc ăn cơm, Ngô Xương Ngập hỏi Bộ Lĩnh: - Ta nghe nói tướng quân chọn một đội quân cờ lau, luyện tập suốt ngŕy đęm, ăn thề kết nghĩa, mạnh lắm kia mŕ; sao quân sĩ đi theo toŕn thứ ốm yếu thế kia? Đinh Bộ Lĩnh cười nói: - Dân trong vùng yêu Lĩnh này nên cứ nói tôn lên, để người đời cứ lầm thứ trò trẻ đánh trận giả ngày nào, với đội quân thực lực hôm nay. Nếu có thuyền chiến đẹp, ngựa hay, thě tội gì Bộ Lĩnh phải đem mấy cái thuyền nát đến đón thái tử. Ai mŕ chẳng muốn sang, có ai lại cam phận hèn khi phải ra ngoài đối đáp đâu! Ngô Xương Ngập càng tin ý nghĩ của mình đúng liền bảo Đinh Bộ Lĩnh: - Nhờ tướng quân về nói với Trần Minh Công rằng ta cảm ơn thịnh tình của Minh Công. Ta không có ý định dừng lại đây, mŕ muốn về châu ái... Nói rồi chia tay Nguyễn Bặc và Đinh Bộ Lĩnh giong thuyền ra biển. Đinh Bộ Lĩnh đem Nguyễn Bặc cũng mấy chiếc thuyền đi theo tiễn đến tận cửa Thần Phů rồi mới quay trở lại... * Xương Ngập đi rồi, Dương Tam Kha bỗng hoang mang. Các vięn chỉ huy sứ, trấn giữ ở cõi xa, không ai chịu thần phục, trừ có hai viên tướng là Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc. Trong khi đó, nếu họ lięn minh với nhau, lấy cớ giành lại cơ nghiệp cho họ Ngô xưa, thì chỉ cần Phạm Phòng át và Trần Lãm hợp với nhau, đem quân đến Cổ Loa, đủ để Dương Tam Kha phải đối phó chật vật rồi. Dương bí kế liền vŕo hầu Dương Thái Hậu. Thái hậu nói: - Ta đă bảo, cậu không nghe. Ngô Vương là bậc anh hùng, lại là con rể của cha ta là Dương Đình Nghệ, cậu cứ phò các cháu có phải là vinh hiển một đời không? Lại cứ khăng khăng cho rằng, cơ nghiệp của họ Ngô suy cho kỹ lŕ do họ Dương mà có, bây giờ cậu chỉ lấy lại từ tay họ Ngô thôi. Lộc trời phải có phúc phận, lại phải là người quên mình lúc Đại Việt nguy nan mới đáng hưởng. Điều ấy Ngô Vương có mŕ cậu không có! Cậu cứ tưởng làm cho họ Dương nhà ta vinh quang hơn cả thời cha ta làm thứ sử Giao Châu, biết đâu lại lŕm cho họ Dương mang tiếng với thiên hạ! Dương Tam Kha vò đầu, bứt tai hỏi: - Thái hậu ban lời xem bây giờ Dương Tam Kha này phải như thế nào? Thái hậu nói: - Ta nói cậu nghe thì nghe, không nghe thì thôi, kẻo lại bảo ta vì họ Ngô không vì họ Dương, vì chồng con mà quên mất ruột thịt. Việc nước không phải trò đùa! Nếu cậu khôn ngoan hãy đi đón Ngô Xương Ngập vŕ Ngô Xương Văn về. Dương Tam Kha thấy Thái hậu nói có lý nhưng lại nghĩ: nếu đón cả hai đứa cháu về, chúng nó cấu kết với nhau, chống lại mình thì khác gì nuôi ong tay áo! Vả lại Xương Ngập bị mình cướp ngôi, lại truy đuổi bức bách đến ráo riết, nęn Ngập oán mình từ lâu, chi bằng đón Ngô Xương Văn về lŕ hơn. Liền đem quân đi đón Xương Văn về nhận lŕm con. Ngô Xương Văn tuy ghét Dương Tam Kha, nhưng vě hai em là Ngô Càn Hưng và Ngô Nam Hưng còn nhỏ, lại nể mẹ là ruột thịt của Bình Vương Dương Tam Kha nên chịu lạy cậu làm nghĩa phụ và chịu sự sai khiến của Tam Kha. Lúc ấy, được tin Trần Minh Công vŕ Đinh Bộ Lĩnh đem quân đến thôn Đường vŕ thôn Nguyễn, Dương Tam Kha gọi Ngô Xương Văn cůng hai viên tướng thân cận nhất, cho đem một ngàn chiếc thuyền đến đánh. Ngô Xương Văn, Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc đem quân đi ngay. Ngày đầu tiên, hai bên giáp trận, bên kia Đinh Bộ Lĩnh dẫn Đinh Điền vŕ Nguyễn Bặc dàn quân thủy giáp chiến. Bộ Lĩnh bầy thế trận xa xa, gần gần, cờ xí rợp trên sóng nước và hai bên bờ sông. Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc vốn đă nghe danh của Bộ Lĩnh, nay thấy dàn trận thủy chiến khá mạch lạc, cứ ngây người mà nhìn, cùng phán đoán xem, các đám cờ trong sương khói kia, đâu lŕ hư, đâu lŕ thực. Ngô Xương Văn cũng đang suy nghĩ nęn đánh vŕo chỗ nào trước thì mới phá được thế trận của quân xứ Giao Thủy. Chợt nghe thấy một tiếng khỏe mà vang, một thuyền chiến lớn có đủ quân lính, thủy thủ rẽ nước tiến lên hàng trận, phía sau có bốn thuyền do bốn tướng sát kề hộ tống. Đinh Bộ Lĩnh rút từ ngang người một bông lau, giơ lęn cao mà nói: - Bạn cũ, bạn cũ có nhớ ta không? Ta là inh Bộ Lĩnh đây! Đinh Bộ Lĩnh con nha tướng inh Công Trứ đấy mŕ! Thấy không khí hòa dịu, không gay gắt, Ngô Xương Văn cũng ân cần trả lời: - Đinh Bộ Lĩnh cňn nhớ đến Ngô Xương Văn nŕy ư? Chốc đă hơn hai chục năm rồi đấy nhỉ! Anh bây giờ khác quá, nếu không xưng danh, tôi không nhận ra đấy! Đinh Bộ Lĩnh cười hỏi: - Liệu anh có thúc quân đánh nhau với tôi không đấy? Nếu đánh nhau tôi xin nghênh tiếp. Nhưng bây giờ là trận mạc thật sự, máu chảy đầu rơi đấy, không như thuở trước tôi với anh, theo cha lęn phủ thứ sử, đánh nhau theo trň trẻ con đâu. Ngô Xương Văn nói: - Tôi vâng mệnh cha nuôi là Bình Vương đến hỏi tội cha con anh. Nếu anh chịu quy phục thì việc gì phải quyết chiến! Đinh Bộ Lĩnh cười to mŕ nói: - Nếu như Ngô Vương còn thì cha con tôi thế nào chẳng theo về. Còn như gã Dương Tam Kha kia, là đồ bất nghĩa, phản lại Ngô Tiên Chúa, cướp quyền của cháu, thiên hạ khinh bỉ phỉ nhổ, coi như loại cáo, cầy... Tôi mà theo ư! Thật là sỉ nhục. Trận tôi đã bầy, anh cứ vào, tôi sẽ sẵn sàng nghinh đón. Nhưng nếu tôi bắt sống rồi giết anh, thì anh liệu còn khôi phục cơ nghiệp họ Ngô được chăng? Ngô Xương Ngập cňn bị xua đuổi, nữa là thân anh. Thằng Tam Kha chỉ mượn anh để đối phó với các vięn tướng cũ. Anh hết lòng với cha nuôi, đến khi dẹp hết các chỉ huy sứ ở các vùng đất cho Dương Tam Kha, thì đến lượt anh sẽ rụng đầu trước lưỡi gươm của hắn đấy. Thôi chŕo anh. Nói rồi cất tiếng cười vang, lui quân về giữ thế trận. Ngô Xương Văn, Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc nhěn nhau rồi đều lui quân. Hai bęn đều đối mặt trong thế kěm giữ. Ngô Xương Văn đęm ấy thức đến tận sáng không ngủ nổi. Lời của Đinh Bộ Lĩnh không phải là lời khiêu khích, mà chính là ý tứ gợi mở cho mình để biết đâu lŕ phải, trái, từ đó mŕ hành động. Ngô Xương Văn lui quân về Từ Lięm, đóng cả ngŕn chiến thuyền ở một căn cứ thủy quân. Đęm ấy, Ngô Xương Văn cho mời Dương Cát Lợi vŕ Đỗ Cảnh Thạc đến mŕ hỏi: - Ta hỏi hai tướng, tiên vương của ta công lao với đất nước này như thế nào? Các ông trước đây đều lŕ tướng của cha ta. Khi giành được ngôi báu, cha ta đối xử với các tướng sĩ, không quęn công, từ một kẻ chèo thuyền và coi ngựa. Tướng nào công lớn, thưởng lớn, công nhỏ thưởng nhỏ, do đó mà vua tôi như cha con, trên dưới một lòng. Ta biết các ông chưa quên được tiên vương đâu. Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi đưa mắt nhěn nhau rồi cúi đầu không nói gě cả. Ngô Xương Văn nhắp một ngụm trŕ, nói tiếp: - Ta lần đầu tięn cầm quân đi đánh thôn Đường vŕ thôn Nguyễn, gặp Đinh Bộ Lĩnh. Ta biết quân sĩ rất có tâm phů tá cho ta, sẵn sàng chết vì ta. Nhưng may thay, Đinh Bộ Lĩnh vốn là bạn thuở nhỏ của ta, trong lòng cũng trọng tiên vương ta, nên mới không đổ máu. Sự nghiệp họ Ngô sẽ cứu vãn được, nếu được các ô ng phù trợ. Đỗ Cảnh Thạc còn ngại Dương Cát Lợi là người thân của Dương Tam Kha nên chờ chưa nói. Dương Cát Lợi cúi đầu, suy nghĩ lung lắm. Ngô Xương Văn lại ra sức thuyết phục hai tướng: - Đức của Ngô Tięn Chúa ta, thấm khắp tận lòng dân. Chính lệnh của cha ta không ai là không theo. Do đó toàn cõi Lĩnh Nam này mới thu về một mối. Không may, người mất đi. Bình Vương Dương Tam Kha làm việc bất nghĩa, cướp ngôi của anh em ta. Tội ấy thật trời không dung, đất không tha. Do đó, các tướng cũ của tięn vương ta không theo, còn khinh bỉ cho Dương là kẻ phản phúc. Người nào cũng giữ nguyên vùng đất của họ. Nay sai bọn ta đi thu phục, thế là chúng ta đã vô tình tiếp tay cho tội ác, lòng dạ chúng ta trong sáng cũng bị việc mờ tối của Tam Kha làm cho thiên hạ khinh nhờn. Các ông từng là kẻ đuổi Hoằng Tháo, theo tiên vương ta lập công, lẽ nào chịu tiếng xấu để cho đời sau mai m**! Dương Cát Lợi cắn môi, gật đầu bảo: - Hậu chúa nói rất phải. Chúng tôi chưa quên họ Ngô đâu. Bây giờ hậu chúa nên tính sao? Ngô Xương Văn được lời, nói ngay: - Ta muốn quay về đánh úp Běnh Vương để khôi phục lại cơ nghiệp của tięn vương ta, có nên không? Đỗ Cảnh Thạc thấy Dương Cát Lợi đă xiêu lòng liền hăng hái nói: - Việc hợp với lòng thiên hạ, kẻ trượng phu ở trên đời, sao lại không làm. Ngô Xương Văn hội quân sĩ lại, đem lời tâm huyết nói trước hàng quân. Đám quân lính cũ của Ngô Vương đều hô ran: - Hậu chủ vạn tuế, vạn vạn tuế! Ngô Xương Ngập kéo quân gấp về Loa Thành, chia làm ba mũi, bao vây, tiến thẳng vào hậu cung, bắt sống Dương Tam Kha. Quân sĩ trong kinh thành thấy Ngô Xương Văn quay lại đánh thŕnh, bắt Dương Tam Kha, đều đem quân đến quy phục. Ngô Xương Văn lęn ngôi xưng là Nam Tấn Vương, giữ nguyên triều nghi như cũ. Phong chức đầu triều cho Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc, đón mẹ vŕ hai em vào cung điện như cũ. Ngô Xương Văn hỏi ý Đỗ Cảnh Thạc về xử sự với Dương Nam Kha. Thạc tâu: - Kẻ kia đă bức thái tử, giam lỏng hai em và Thái hậu, nhà vua còn chần chừ gì nữa mà không giết đi... Vốn là người nhân hậu, Ngô Xương Văn không nỡ mang tiếng giết cha nuôi, đồng thời lŕ cậu ruột của mình. Nam Tấn Vương liền hỏi Dương Cát Lợi. Cát Lợi ngẫm nghĩ một lúc rồi thưa: - Bình Vương tội rất lớn. Nhưng nghĩ, khi cướp ngôi, chưa giết một người thân thích nào của tiên vương. Đó chẳng phải cũng là tình nghĩa hay sao? Còn như việc đuổi theo thái tử Ngô Xương Ngập cũng là chuyện cưỡi lưng hổ rồi, phóng lao thì phải theo lao thôi, nếu ta giết Dương Tam Kha, e rằng, thiên hạ cho nhà vua là hẹp hòi, thiếu ân nghĩa. Ngô Xương Văn thấy Dương Cát Lợi nói rất trúng ý mình, liền bảo: - Bình Vương đối với ta, dù sao cũng có ơn riêng, ta đâu nỡ giết cậu ruột! Tuy nhiên không thể giữ ở kinh đô được, e đem lňng kia khác. Nói rồi viết chiếu giáng Dương Tam Kha làm Chương Dương Công, ban cho ấp phong ở đó vŕ bức phải đi khỏi kinh thŕnh ngay. Ngô Xương Văn vốn lŕ người thương người, trọng lễ. Khi sắp xếp triều đěnh ở Loa Thành xong, một bận vào hầu mẹ, Dương Thái Hậu nói: - Con là người có chí khí, đã lấy lại được cơ nghiệp họ Ngô từ tay cậu Kha. Lại không nỡ bỏ cái thân tàn của cậu. Mẹ và hai em giờ được hưởng phú quý cùng con. Nhưng anh cả con là Ngô Xương Ngập, đáng lý nó được lŕm vua, do bị cậu bức bách, trôi nổi tận đâu đâu, ta thương nó lắm! Ngô Xương Văn hỏi Thái hậu: - ý mẹ thế nào? - Ta muốn con đón anh con về cůng ở ngôi để lo việc thiên hạ... Ngô Xương Văn nghĩ lâu lắm, mời Đỗ Cảnh Thạc lên, nói lại ý của Thái hậu, rồi bảo Thạc bầy kế cho. Đỗ Cảnh Thạc nói: - Không nên mời về, mà chỉ cho Xương Ngập một thực ấp. Đã ngồi lên ngai vàng, thì chỉ một ông vua thôi. Hậu chủ nên tính kỹ. Xương Văn hỏi Dương Cát Lợi. Lợi nói: - Trị nước không phải là việc gia đình mà bảo trên, dưới quy củ. Vả lại Xương Ngập, tài hèn, trí đoản, thân làm thân chịu, đem về, ở ngôi vua, thì ban lệnh là hậu chủ hay Xương Ngập? Nếu điều hai vua cùng một ý thì không có chuyện gì, nhưng nếu trái ý nhau về việc dùng người, trị nước thì biết làm sao đây? Ngô Xương Văn chần chừ, nhưng trong lňng lại sợ Thái hậu, nghĩ thương anh ruột nên cho người đi đón Xương Ngập về, cůng trông nom triều chính. Xương Ngập về kinh đô, xưng lŕ Thiên Sách Vương. Khi coi triều chính, Xương Ngập ngồi bên trái, Xương Văn ngồi bên phải. Nghe tấu, ban lệnh, Xương Ngập lúc đầu còn quay lại hỏi ý em rồi mới nói. Nhưng sau, cho mình là anh trưởng, tự quyết đoán cả. Nam Tấn Vương Ngô Xương Văn, chỉ ngồi lŕm vì. Thiên Sách Vương lại đưa người của měnh lên địa vị ngang hàng với Dương Cát Lợi và Đỗ Cảnh Thạc, vì cho đó là người của Nam Tấn Vương. Càng nắm được quyền lực, Xương Ngập càng kiêu nhờn. Một bận, Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi cùng đi săn với Ngô Xương Văn. Hôm ấy bắn được một con nai. Ba người chất củi lęn uống rượu, ăn thịt nướng ở ngay giữa rừng. Đám quân sĩ cũng được chia thịt, ăn uống ở vňng ngoài. Rượu đă ngà ngà, thấy tay chân ngứa ngáy, Đỗ Cảnh Thạc rút gươm múa và hát. Giọng hát cảm khái mà buồn. Thạc lại vung gương, chém cụt hết cả các ngọn cây lúp xúp bên cạnh. Ngô Xương Văn hỏi: - Đỗ chỉ huy sứ hôm nay có điều gě mà buồn vậy? Đỗ Cảnh Thạc nói: - Tôi cùng Dương chỉ huy sứ phò tá cho hậu chủ, lấy lại cơ nghiệp cho họ Ngô. Những việc làm ban đầu ấy, quả hợp với lòng người. Nếu như đại vương đừng gọi Ngô Xương Ngập mŕ xuống chiếu kêu gọi các tướng giỏi như Phạm Phòng át, Trần Lãm về triều cùng nhau lo việc nước, trấn áp đám không muốn giang sơn tụ về một mối thì việc triều đěnh không đến nỗi có mầm bất ổn như hôm nay. Ngô Xương Văn thở dŕi. Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi từ bữa ấy cũng xa dần hậu chủ không gần gũi như trước nữa. Hai người bàn nhau, ai nắm lấy đám quân thân tín của mình, rồi một người đóng ở vòng thành phía nam, một người đóng ở vňng thành phía tây. Ngô Xương Văn biết ý hai tướng không phục Ngô Xương Ngập nęn cũng đŕnh để họ xa měnh. Từ khi hai tướng giỏi, có thế lực là Đỗ Cảnh Thạc vŕ Dương Cát Lợi tách khỏi Nam Tấn Vương thì Ngô Xương Ngập nắm trọn binh quyền vào tay. Thiên Sách Vương đem vây cánh của mình vào triều rất đông. Nam Tấn Vương biết rõ anh, coi thường, quên cả cái nghĩa anh em, quên việc em đón mình về làm vua, để cùng lo chấn hưng vương nghiệp! Lòng đất buồn nhưng Nam Tấn Vương là người khiêm nhường, không hề có vẻ bực bội, mà chỉ dốc sức làm hết trí lực lo giúp cho anh nắm được binh quyền. Thôn Đường vŕ thôn Nguyễn lại nổi loạn. Hai thôn này là vùng ngoại vi của kinh thành. Do đó các chỉ huy sứ đều bỏ trống, không với tới. Triều đěnh cũng mải lo những chuyện lớn. Hai làng lại là đất nghịch. Đám lục lâm, trộm cướp, hảo hán ở kinh đô đều tụ họp ở đây. Do đó có hai gă đầu lĩnh cầm đầu một lŕng. Chúng cũng sắm đủ vũ khí, lại lŕ những kẻ sẹo chằng chịt ngang người ngang mặt, đâm thuę chém mướn đă quen. Chúng họp nhau, cứ hễ thuyền buôn lớn nào đi qua, đều cho người ra, đốt muội hương thả vŕo thuyền, xông lên cướp hết hàng hóa, của nả, tẩu tán vào trong thôn rồi chia nhau. Lại có thuyền của triều đěnh từ châu Hoan, châu ái đem các cống vật của các địa phương về cho Thięn Sách Vương và Nam Tấn Vương cũng bị chúng tung quân ra cướp hết. Tin truyền về đến Loa Thŕnh, Thiên Sách Vương bàn với Nam Tấn Vương: - Cái họa của hai thôn Đường, Nguyễn như gậy chọc bánh xe, như gai đâm vŕo mắt. Anh muốn em cầm quân đi đánh có được không? Nam Tấn Vương ngồi lặng không nói gì cả. Thiên Sách Vương hỏi gặng: - ý của em nên như thế nào? - Đánh thôn Đường, thôn Nguyễn không phải dễ đâu? - Có hai thôn nhỏ, binh lực của chúng chỉ độ mươi chiếc thuyền, vŕi trăm tęn, sao lại không đánh được? Nam Tấn Vương nói: - Thôn Đường, thôn Nguyễn tuy nhỏ, có thể dẹp được ngay, nhưng đằng sau chúng lŕ có người chúng dựa dẫm, không thể coi thường được. - Người đó lŕ ai? - Thôn Đường, thôn Nguyễn lŕ đường bięn của vùng đất của Trần Lãm. Lãm bây giờ giao hết binh quyền ở Giao Thủy cho Đinh Bộ Lĩnh, họ lập căn cứ, đóng thuyền, mua ngựa, luyện quân rất gấp gáp. Nếu đầu lĩnh thôn Đường vŕ thôn Nguyễn bị đánh, cầu cứu Đinh Bộ Lĩnh thě rất bất lợi. - Vậy phải làm thế nào? - Muốn diệt được thôn Đường, thôn Nguyễn, ta phải đem quân đi đánh Đinh Bộ Lĩnh, lấy cớ lŕ tại sao không chịu về thần phục, khi đánh được Bộ Lĩnh rồi, thě việc thôn Đường, thôn Nguyễn chỉ như chiếc lá tre vương tręn bụi hoa, phẩy sạch lúc nào thì phẩy. Thiên Sách Vương nghe mừng lắm, liền cất quân cùng em đi đánh Đinh Bộ Lĩnh. Ngô Xương Ngập và Ngô Xương Văn đem đại quân đến đánh úp Đinh Bộ Lĩnh ở Giao Thủy. Lúc ấy Trần Minh Công lăn ra ốm, Bộ Lĩnh đang mải lo chăm sóc cho cha nuôi, trong lòng thương xót rối bời. Lĩnh cũng cho rằng Ngô Xương Văn, Ngô Xương Ngập còn lo củng cố triều đình, đất Giao Thủy xa, họ chưa để mắt đến. Thiên Sách Vương và Nam Tấn Vương đánh thẳng vào doanh trại của Bộ Lĩnh, chia cắt không cho quân của Đinh Điền và Nguyễn Bặc đến cứu, do đó, quân tướng ở Giao Thủy lúng túng không đối phó nổi. Đinh Bộ Lĩnh vội đem theo binh, thuyền chạy về Hoa Lư, cố thủ không chịu ra. Ngô Xương Ngập vŕ Ngô Xương Văn cho quân vây kín. Đinh Bộ Lĩnh đang lo người chăm sóc Trần Minh Công, để rảnh tay đối phó với Thięn Sách Vương và Nam Tấn Vương. Vừa hay, tướng thân tín của Giao Thủy cho người lên đón Trần Minh Công. Đinh Bộ Lĩnh cho rằng giữ Minh Công ở đây cũng bất lợi, liền cho người tắt rừng, tắt núi, đưa Trần Lăm về đất cũ để khôi phục binh lực, lŕm thế ỷ dốc sau này... Ngô Xương Ngập, Ngô Xương Văn vây Đinh Bộ Lĩnh cŕng ngày càng chặt. Quân của triều đình ỷ nắm được đường thủy bộ, chặn hết các ngả rẽ Hoa Lư, không cho tiếp tế muối gạo và các đồ quân dụng vào. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
LỊCH SỬ
Nhân Vật Lịch Sử
Đinh Bộ Lĩnh
Top