T
Tuyền Nguyễn
Guest
Diễn ngôn phố
Người giấu vội ánh mắt đi về giao lộ tháng giêng
Rời đám đông có những chiếc mũi sọc dừa sọc kẻ sòng sọc
Những chiếc mũi không biết nói
Những chiếc mũi không biết cười
Được đặt trên chiếc miệng. Như lập trình sẵn
Không làm đau ai
Người ta thường nói với nhau bằng những diễn ngôn nhai lại
Kẻ này giẫm lên kẻ kia
365 ngày
Trừ đi thời gian ngủ
Còn lại nói. Nói. Và nói.
Tôi không tin bất cứ khuôn mặt nào va vào nhau trên phố
Những đôi mắt ráo hoảnh khi đi qua xác con chuột cống
phơi thây trên đường, từng dòng xe cộ, bụi bặm, rác rưởi
nghiến nghiền nghiến nghiền cả từng dòng xe cộ
Những chiếc mũi ngờ nghệch
Những câu nói hắt ra không có màu cà phê.
Tôi đang tự hỏi mấy năm trước nơi đây là gì?
Những hẻm phố chi chít biển quảng cáo trưng lên che kín những tháng năm tuổi nhỏ
Hay là những con đường hoa sữa rối tóc em tôi?
Và mấy năm sau nơi đây là gì
Còn những con đường, góc phố để tôi kể lể?
Rời đám đông có những chiếc mũi sọc dừa sọc kẻ sòng sọc
Những chiếc mũi không biết nói
Những chiếc mũi không biết cười
Được đặt trên chiếc miệng. Như lập trình sẵn
Không làm đau ai
Người ta thường nói với nhau bằng những diễn ngôn nhai lại
Kẻ này giẫm lên kẻ kia
365 ngày
Trừ đi thời gian ngủ
Còn lại nói. Nói. Và nói.
Tôi không tin bất cứ khuôn mặt nào va vào nhau trên phố
Những đôi mắt ráo hoảnh khi đi qua xác con chuột cống
phơi thây trên đường, từng dòng xe cộ, bụi bặm, rác rưởi
nghiến nghiền nghiến nghiền cả từng dòng xe cộ
Những chiếc mũi ngờ nghệch
Những câu nói hắt ra không có màu cà phê.
Tôi đang tự hỏi mấy năm trước nơi đây là gì?
Những hẻm phố chi chít biển quảng cáo trưng lên che kín những tháng năm tuổi nhỏ
Hay là những con đường hoa sữa rối tóc em tôi?
Và mấy năm sau nơi đây là gì
Còn những con đường, góc phố để tôi kể lể?
Và tôi nữa, sẽ sắm cho mình chiếc mũi và chiếc miệng như thế nào
Điều gì làm tôi nghĩ mãi.
Rồi người quên mất khum tay đựng hàng triệu kí ức nhỏ
Rồi người bỗng nhiên bần thần
Khi nhìn vào dáng hình uể oải của phố
Dính trên các bảng khoan cắt bê tông, phát tờ rơi úa màu.
Rồi người quên mất khum tay đựng hàng triệu kí ức nhỏ
Rồi người bỗng nhiên bần thần
Khi nhìn vào dáng hình uể oải của phố
Dính trên các bảng khoan cắt bê tông, phát tờ rơi úa màu.