Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="NguoiDien" data-source="post: 4356" data-attributes="member: 75"><p>Cùng khoảng thời gian đó, nơi phương bắc, trong một căn nhà nhỏ có một lão già hom hem, không có râu cũng chẳng có tóc đang nằm trong ổ rơm ngáy như kéo bễ. Lão thường ngủ cả ngày lẫn đêm bất cứ lúc nào lão thích như thế. Bởii cái tật rượu chè, lão gần như quên đi khái niệm thời gian, không gian. Nhiều khi giữa buổi sáng, lão đã đi dọn ổ chuẩn bị cho giấc ngủ, lắm lúc nửa đêm gà gáy, lão lại lục tục trở dậy chuẩn bị cho bữa sáng. Tóm lại, ngời ta bảo lão điên. Tụi trẻ con thường kháo nhau rằng lão điên nặng lắm, ai đ[ì giữa mùa hè lão lại đắp chăn bông, trời đang mưa sầm sập lão lại đội mưa hàng chục cây số chỉ để được uống vài giọt rượu thừa của mấy cái quán bô nhếch nhất vùng.</p><p></p><p>Ấy là sơ qua về lão già điên như thế, Lão cũng có tên, có tuổi đàng hoàng, ấy nhưng người ta gọi lão là lão già điên lâu dần thành quen. Sau này giang hồ đặt cho lão một cái tên mới là Nguoidien, còn chính thực lão họ Bùi, tên Quỹ.</p><p></p><p>Lão Nguoidien này tính khí thất thường, có khi đang vui lại ôm mặt khóc rưng rức như nhà có đám, có khi mọi người đang âu sầu lo lắng việc gì đó thì lão lại phá lên cười, bởi vậy hàng xóm láng giềng không hề ưa lão. Chỉ có người ngoài giang hồ là phục lão lăn quay. Bới lão tuy thế thôi, nhưng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể nói lão không khác gì Chu Du, Gia Cát Lượng, chỉ mỗi cái tội là hình hài lão xấu quá, tính tình lại gàn dở nên mãi lão cũng chả lấy được vợ, cứ sống một thân một mình trong căn nhà ổ chuột tại Violet.vn.</p><p></p><p>Lão Nguoidien cũng hay lang thang giang hồ kiếm cơm, bởi lão chẳng có nghề nghiệp gì cố định, lão dùng đôi môi mỏng như tờ giấy Pơ-luya và cái lưỡi dài một tấc rưỡi để lừa phỉnh thiên hạ. Ấy vậy mà cũng nhiều kẻ mắc lỡm của lão ra phết. Trước đây, lão đãng từng một thời nổi đình nổi đám khi phò tá cho Onthi.com, rồi lão chán đời chỉ vì lão thấy công sức lão bỏ ra chẳng làm nên cơm cháo gì, lão bỏ về căn lều nhỏ, ngày ngày kéo nhị uống rượu qua ngày. Cái lều của lão vốn đã nhỏ, nay thêm lão và cơ man dụng cụ chẳng đâu vào đâu nay càng chật chội. Nhưng lão chả cần rộng rãi, cũng chả cần giao du nhiều. Ấy vậy mà hàng ngày khách ghé thăm nhà lão cũng kha khá. Bởi hai lẽ, một là giang hồ cũng nhiều kẻ biết đến lão, hai nữa, những kẻ lần đầu biết đến lão thì tò mò muốn biết xem người điên ra làm sao, chưa kể lũ trẻ con thi thoảng kéo nhau đến nhà trêu chọc lão.</p><p></p><p>Lão Nguoidien thường mỗi khi thức dậy là bấm đốt ngón tay tính toán số mệnh của lão trong ngày hôm ấy, đức tính đó của lão thì không ai chê được. Lão không sợ chết, nhưng lão muốn biết khi nào lão chết để còn kịp làm những điều lão chưa làm được. Hôm rằm tháng 3, lão bày rượu thịt ra trước lều, ngửa cổ ngắm trăng và uống rượu một mình, bỗng thấy trên dải ngân hà có một vì tinh tú lấp lánh di chuyển, theo thói quen, lão rót rượu vào cái chân gà rồi mút để xem quẻ. Cái chân gà đang co quắp bống nhiên thẳng đơ ra. Lão cười ha hả một mình mà rằng: </p><p></p><p>-Đời lại thêm loạn lạc rồi đây !</p><p></p><p>Đang lúc say sưa như thế bất chợt lão thấy nhói đau ở vùng ngực, nhìn xuống, lão thấy một luồng ánh sáng đang chiếu thẳng từ vì tinh tú kia vào ngực mình. Lão lại lẩm bẩm:</p><p></p><p>-Chà, không thoát khỏi số mệnh rồi.</p><p></p><p>Lão biết chuyện gì sẽ xảy ra. Quả nhiên, ba hôm sau, lão nằm liệt giường vì huyết áp tụt xuống còn có 50-80. Lão ân hận vì một số dự định của lão còn dang dở mà lão cứ đam mê rượu chè làm mất thời gian của lão. Lão tức lắm, hỏi đại phu thì được cho hay lão vẫn còn cơ hội sống sót, tuy nhiên, lão phải nằm yên một chỗ mà uống sữa dê mới khỏi được bệnh. Lão nghe lời, nhưng lão chẳng có ai thân thích để đi tìm sữa dê cho lão. May thay, có một cô nương chả biết giời xui đất khiến thế nào, đi thăm người bệnh lại thăm nhầm vào lão, thế là lão cứ nằng nặc bám riết, cô nương ấy cũng có lòng thương người nên giúp đỡ lão. Một tháng sau, người ta lại thấy lão Nguoidien cắp chai rượu, chân nam đá chân chiêu ê a hát ngoài chợ, ấy là lão đã khỏi bệnh rồi.</p><p></p><p>Đêm đầu tiên khỏ bệnh, lão Nguoidien vui sướng lắm nên mãi không ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng lão thấy có một người tầm thước, cao khoảng chín thước, ăn mặc theo lối nông dân đi vào quỳ sụp trước mặt lão, người ấy nói:</p><p></p><p>-Tiểu nhân là Butchi, đang chiêu binh mãi mã, dựng cờ khởi nghĩa, dẹp yên lòng dân trong lúc loạn lạc này. Nghe đại danh Nguoidien của lão đã lâu, nay muốn thỉnh đại nhân giúp cho, Diễn đàn kiến thức mà có đại nhân thì như hổ thêm cánh, như rồng thêm chân, chẳng hay ý đại nhân thé nào ?</p><p></p><p>Lão Nguoidien muốn nói, nhưng miệng cứng lại chẳng nói được gì, lão đang không muốn tham gia vào chính trường, vì lão đã làm cũng nhiều, và lão cũng chán lắm rồi, nên lão định xua tay từ chối. Ấy vậy mà cánh tay lão lại nâng lên hạ xuống, tựa như cái gật đầu đồng ý. Người kia thấy vậy liền cười và nói:</p><p></p><p>-Cám ơn đại nhân dã nhận lời, Diễn đàn kiến thức sẽ không quên công lao đại nhân, sẽ có đãi ngộ xứng đáng.</p><p></p><p>Nói rồi người đó quay lưng đi thẳng. Lão Nguoidien chưa kịp phản ứng thì người kia đã khuất dạng. Lão bấy giờ mới nói được, Lão ngồi dậy khóc rưng rức như trẻ nhớ cha nhớ mẹ. Lão chẳng muốn làm cái quái gì vào lúc này, lão chưa biết lão còn sống được bao lâu nữa, nhưng lão đã nhận lời với người ta rồi, dù rằng trong tâm lão không đồng ý thì người ta cũng nghĩ là lão đã đồng ý. Vậy thì lão đâu còn cơ hội từ chối. Vả lại, người đó chỉ xưng danh tính là Butchif, mà cái tên này chẳng gợi cho lão một chút gì về con người đó, Lão qua lại giang hồ lâu nay nhưng chưa hề nghe đến cái tên đó. Chắc là một cậu ấm nào muốn mở mang bờ cõi đây, lão nghĩ thế, thế là lão quyết sẽ rời khỏi cái ổ rơm của lão để đi tìm hiểu xem thực hư thế nào.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="NguoiDien, post: 4356, member: 75"] Cùng khoảng thời gian đó, nơi phương bắc, trong một căn nhà nhỏ có một lão già hom hem, không có râu cũng chẳng có tóc đang nằm trong ổ rơm ngáy như kéo bễ. Lão thường ngủ cả ngày lẫn đêm bất cứ lúc nào lão thích như thế. Bởii cái tật rượu chè, lão gần như quên đi khái niệm thời gian, không gian. Nhiều khi giữa buổi sáng, lão đã đi dọn ổ chuẩn bị cho giấc ngủ, lắm lúc nửa đêm gà gáy, lão lại lục tục trở dậy chuẩn bị cho bữa sáng. Tóm lại, ngời ta bảo lão điên. Tụi trẻ con thường kháo nhau rằng lão điên nặng lắm, ai đ[ì giữa mùa hè lão lại đắp chăn bông, trời đang mưa sầm sập lão lại đội mưa hàng chục cây số chỉ để được uống vài giọt rượu thừa của mấy cái quán bô nhếch nhất vùng. Ấy là sơ qua về lão già điên như thế, Lão cũng có tên, có tuổi đàng hoàng, ấy nhưng người ta gọi lão là lão già điên lâu dần thành quen. Sau này giang hồ đặt cho lão một cái tên mới là Nguoidien, còn chính thực lão họ Bùi, tên Quỹ. Lão Nguoidien này tính khí thất thường, có khi đang vui lại ôm mặt khóc rưng rức như nhà có đám, có khi mọi người đang âu sầu lo lắng việc gì đó thì lão lại phá lên cười, bởi vậy hàng xóm láng giềng không hề ưa lão. Chỉ có người ngoài giang hồ là phục lão lăn quay. Bới lão tuy thế thôi, nhưng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể nói lão không khác gì Chu Du, Gia Cát Lượng, chỉ mỗi cái tội là hình hài lão xấu quá, tính tình lại gàn dở nên mãi lão cũng chả lấy được vợ, cứ sống một thân một mình trong căn nhà ổ chuột tại Violet.vn. Lão Nguoidien cũng hay lang thang giang hồ kiếm cơm, bởi lão chẳng có nghề nghiệp gì cố định, lão dùng đôi môi mỏng như tờ giấy Pơ-luya và cái lưỡi dài một tấc rưỡi để lừa phỉnh thiên hạ. Ấy vậy mà cũng nhiều kẻ mắc lỡm của lão ra phết. Trước đây, lão đãng từng một thời nổi đình nổi đám khi phò tá cho Onthi.com, rồi lão chán đời chỉ vì lão thấy công sức lão bỏ ra chẳng làm nên cơm cháo gì, lão bỏ về căn lều nhỏ, ngày ngày kéo nhị uống rượu qua ngày. Cái lều của lão vốn đã nhỏ, nay thêm lão và cơ man dụng cụ chẳng đâu vào đâu nay càng chật chội. Nhưng lão chả cần rộng rãi, cũng chả cần giao du nhiều. Ấy vậy mà hàng ngày khách ghé thăm nhà lão cũng kha khá. Bởi hai lẽ, một là giang hồ cũng nhiều kẻ biết đến lão, hai nữa, những kẻ lần đầu biết đến lão thì tò mò muốn biết xem người điên ra làm sao, chưa kể lũ trẻ con thi thoảng kéo nhau đến nhà trêu chọc lão. Lão Nguoidien thường mỗi khi thức dậy là bấm đốt ngón tay tính toán số mệnh của lão trong ngày hôm ấy, đức tính đó của lão thì không ai chê được. Lão không sợ chết, nhưng lão muốn biết khi nào lão chết để còn kịp làm những điều lão chưa làm được. Hôm rằm tháng 3, lão bày rượu thịt ra trước lều, ngửa cổ ngắm trăng và uống rượu một mình, bỗng thấy trên dải ngân hà có một vì tinh tú lấp lánh di chuyển, theo thói quen, lão rót rượu vào cái chân gà rồi mút để xem quẻ. Cái chân gà đang co quắp bống nhiên thẳng đơ ra. Lão cười ha hả một mình mà rằng: -Đời lại thêm loạn lạc rồi đây ! Đang lúc say sưa như thế bất chợt lão thấy nhói đau ở vùng ngực, nhìn xuống, lão thấy một luồng ánh sáng đang chiếu thẳng từ vì tinh tú kia vào ngực mình. Lão lại lẩm bẩm: -Chà, không thoát khỏi số mệnh rồi. Lão biết chuyện gì sẽ xảy ra. Quả nhiên, ba hôm sau, lão nằm liệt giường vì huyết áp tụt xuống còn có 50-80. Lão ân hận vì một số dự định của lão còn dang dở mà lão cứ đam mê rượu chè làm mất thời gian của lão. Lão tức lắm, hỏi đại phu thì được cho hay lão vẫn còn cơ hội sống sót, tuy nhiên, lão phải nằm yên một chỗ mà uống sữa dê mới khỏi được bệnh. Lão nghe lời, nhưng lão chẳng có ai thân thích để đi tìm sữa dê cho lão. May thay, có một cô nương chả biết giời xui đất khiến thế nào, đi thăm người bệnh lại thăm nhầm vào lão, thế là lão cứ nằng nặc bám riết, cô nương ấy cũng có lòng thương người nên giúp đỡ lão. Một tháng sau, người ta lại thấy lão Nguoidien cắp chai rượu, chân nam đá chân chiêu ê a hát ngoài chợ, ấy là lão đã khỏi bệnh rồi. Đêm đầu tiên khỏ bệnh, lão Nguoidien vui sướng lắm nên mãi không ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng lão thấy có một người tầm thước, cao khoảng chín thước, ăn mặc theo lối nông dân đi vào quỳ sụp trước mặt lão, người ấy nói: -Tiểu nhân là Butchi, đang chiêu binh mãi mã, dựng cờ khởi nghĩa, dẹp yên lòng dân trong lúc loạn lạc này. Nghe đại danh Nguoidien của lão đã lâu, nay muốn thỉnh đại nhân giúp cho, Diễn đàn kiến thức mà có đại nhân thì như hổ thêm cánh, như rồng thêm chân, chẳng hay ý đại nhân thé nào ? Lão Nguoidien muốn nói, nhưng miệng cứng lại chẳng nói được gì, lão đang không muốn tham gia vào chính trường, vì lão đã làm cũng nhiều, và lão cũng chán lắm rồi, nên lão định xua tay từ chối. Ấy vậy mà cánh tay lão lại nâng lên hạ xuống, tựa như cái gật đầu đồng ý. Người kia thấy vậy liền cười và nói: -Cám ơn đại nhân dã nhận lời, Diễn đàn kiến thức sẽ không quên công lao đại nhân, sẽ có đãi ngộ xứng đáng. Nói rồi người đó quay lưng đi thẳng. Lão Nguoidien chưa kịp phản ứng thì người kia đã khuất dạng. Lão bấy giờ mới nói được, Lão ngồi dậy khóc rưng rức như trẻ nhớ cha nhớ mẹ. Lão chẳng muốn làm cái quái gì vào lúc này, lão chưa biết lão còn sống được bao lâu nữa, nhưng lão đã nhận lời với người ta rồi, dù rằng trong tâm lão không đồng ý thì người ta cũng nghĩ là lão đã đồng ý. Vậy thì lão đâu còn cơ hội từ chối. Vả lại, người đó chỉ xưng danh tính là Butchif, mà cái tên này chẳng gợi cho lão một chút gì về con người đó, Lão qua lại giang hồ lâu nay nhưng chưa hề nghe đến cái tên đó. Chắc là một cậu ấm nào muốn mở mang bờ cõi đây, lão nghĩ thế, thế là lão quyết sẽ rời khỏi cái ổ rơm của lão để đi tìm hiểu xem thực hư thế nào. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện
Top