Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="NguoiDien" data-source="post: 4355" data-attributes="member: 75"><p><strong>Hồi thứ hai:</strong></p><p><strong>Tấn Kiệt ẩn mình trong lều cỏ</strong></p><p><strong>Butchi uống rượu khích Nguoidien</strong></p><p></p><p>Lúc bấy giờ đang độ xuân sang, cảnh vật hữu tình, bên bờ sông Tiền, sông Hậu cỏ dại mọc chen lấn cùng dừa nước. Lại có những chú cò trắng thả bộ nhặt tép nhặt tôm hòng sống sót qua ngày. Chính vì vậy quán nhậu mọc lên nhan nhản, mà du khách cũng tăng lên đột ngột. Lượng du khách mỗi ngày bước vào quán nhậu có thể tính đến hàng nghìn. Trong hàng nghìn du khách ấy có một chàng trai anh tuấn, có thể so sánh với Yến Thanh, Triệu Tử Vân. Cũng có thể nói ngang hàng với Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm về sự dũng mãnh. Con người đó không biết uống rượu, mà chỉ dùng trà đá, không biết hút thuốc, mà lại dùng bồ đà, thuốc phiện, đôi khi hứng lên chàng ta còn cắn thuốc lắc tại vũ trường. Thiên hạ đồn rằng, anh ta họ Nguyễn, tên Tấn Kiệt, tự Butbi.</p><p></p><p>Butbi nghĩa là khác hẳn với Butchi. Butbi thì có mực, nhưng mực cũng nhanh hết, với lại cái thứ mực đặc sệt đó mà vô tình bị dây vào quần áo thì có giặt bằng Ô-mô hàng tháng trời cũng không hết. Ấy cũng chính là cái tính cách của Tấn Kiệt vậy.</p><p></p><p>Tấn Kiệt xây dựng một điền trang khá rộng rãi tại Violet.vn, điền trang thường thu nhận khách thập phương nhằm thu hút nhân tài, có thể đó cũng là bài tính của Butbi hòng sau này mở mang đất đai, hoa lợi. Cũng có thể đó là thú chơi của kẻ sĩ thời đại Internet.</p><p></p><p>Hằng ngày, Butbi bỏ ra một khoảng thời gian nhất định để làm công tác trang trí, xây dựng nội ngoại thất và rất chăm chỉ cày xới mảnh đất màu mỡ, lại thường xuyên giao du cùng các tao nhân mặc khách khác nên lượng khách tới trà dư tửu hậu với Butbi cũng không ít, có ngày lên tới hàng ngàn. Chính vì thế, cái tên Nguyentankiet.violet.vn cũng được lòng dân yêu mến, tao nhân mặc khách coi trọng, ngày càng vang tiếng thơm.</p><p>Butbi thường lui tới các quán nhậu bên bờ sông Tiền không phải để uống rượu, mà để gọi một ly trà đá nhấm nháp và suy ngẫm sự đời. Một hôm, Butbi đang ngồi uống trà đá thì có khách gõ cửa điền trang. chủ nhân không có nhà, mấy tên đày tớ hớt hơ hớt hải chạy ra quán nhậu gọi Butbi về. Butbi bực mình lắm nhưng cũng thủng thẳng đứng dậy, thả bộ trở về nhà mình. </p><p></p><p>Vừa đến cổng, thấy một người nho nhã, thư sinh đang đứng chờ mà không bước vào trong. Butbi bực mình quát lớn:</p><p></p><p>-Bay đâu ! sao không mở cửa đãi khách mà để khách phải đứng thế này.</p><p></p><p>Tiếng quát của Butbi không làm cho mấy đứa đày tớ sợ sệt mà ngược lại làm cho vị khách run lập cập, đầu gối như chùng xuống có vẻ không đứng nổi. Butbi thấy vậy chạy lại đỡ khách:</p><p></p><p>-Xin lỗi các hạ phải đợi lâu, tại mỗ đây dạy dỗ đày tớ không nghiêm, mong được lượng thứ.</p><p>Lúc bấy giờ vị khách mới bớt run đứng thẳng dậy mà bước theo Butbi vào nhà.</p><p>Sau khi phân ngôi chủ khách, hết một tuần trà, theo đúng lễ nghi, vị khách mới cất tiềng:</p><p></p><p> -Tại hạ tự là Butchi, họ Phạm tên Tân Khoa, nghe danh người anh hùng đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, có gì đường đột xin các hạ lượng thứ cho.</p><p>Butbi khẽ à lên một tiếng:</p><p></p><p>-Vậy ra các hạ là Butchi. Tại hạ cũng đã nghe danh qua bằng hữu giới thiệu, thật là may mắn, nay gặp được đây, chi bằng ta dọn rượu, uống với nhau vài chén gọi là để cầu thân, không biết ý các hạ thế nào ?</p><p>Dứt lời, bèn gọi gia nhân sửa soạn cỗ bàn, trà rượu chuẩn bị đãi khách. Butchi trong lòng rất thích uống rượu, nhưng lại đã từng nghe nói Butbi không biết uống rượu thì trong lòng thầm nghĩ: "Tay này không biết uống rượu, nay mời ta uống, chắc chắn rượu không ngon, chi bằng ta thoái thác, xong việc ra quán nhậu một bữa cho thỏa chứ rượu không ngon lại uống một mình thì uống làm sao được ". Đoạn Butchi xua tay:</p><p></p><p>-Tại hạ rất lấy làm cảm kích tấm chân tình của chủ nhân, ngặt rằng thời gian gấp gáp, công việc còn dang dở nên không thể lưu lại nơi đây chén tạc chén thù với chủ nhân được, nay tại hạ có một việc muốn thỉnh ý chủ nhân thế này...</p><p></p><p>Butchi mới nói đến đây đã bị Butbi gạt phăng đi:</p><p></p><p>-Các hạ như thế sao xứng với đại danh Butchi ? Nay tại hạ mời rượu mà không thèm uống, tức có ý khinh tại hạ rồi. Các hạ có chắc rời khỏi trang viện này nguyên vẹn hay không?</p><p></p><p>Butchi nghe thế cả sợ, bèn nhất nhất tuân theo mà trong lòng lấy làm ấm ức. Ngặt một nỗi, Butchi tuy thế nhưng tính tình nhát như thỏ đế, võ vẽ cũng học dăm bài, tướng tá cũng có vẻ khỏe mạnh, nhưng chưa từng giết một con kiến chứ nói gì đến cảnh đầu rơi máu chảy. Vậy nên Butchi đành ngậm ngùi ngồi lại chờ đợi bữa cơm rượu của chủ nhân trang viện mà không hó hé thêm một lời nào nữa.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="NguoiDien, post: 4355, member: 75"] [B]Hồi thứ hai: Tấn Kiệt ẩn mình trong lều cỏ Butchi uống rượu khích Nguoidien[/B] Lúc bấy giờ đang độ xuân sang, cảnh vật hữu tình, bên bờ sông Tiền, sông Hậu cỏ dại mọc chen lấn cùng dừa nước. Lại có những chú cò trắng thả bộ nhặt tép nhặt tôm hòng sống sót qua ngày. Chính vì vậy quán nhậu mọc lên nhan nhản, mà du khách cũng tăng lên đột ngột. Lượng du khách mỗi ngày bước vào quán nhậu có thể tính đến hàng nghìn. Trong hàng nghìn du khách ấy có một chàng trai anh tuấn, có thể so sánh với Yến Thanh, Triệu Tử Vân. Cũng có thể nói ngang hàng với Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm về sự dũng mãnh. Con người đó không biết uống rượu, mà chỉ dùng trà đá, không biết hút thuốc, mà lại dùng bồ đà, thuốc phiện, đôi khi hứng lên chàng ta còn cắn thuốc lắc tại vũ trường. Thiên hạ đồn rằng, anh ta họ Nguyễn, tên Tấn Kiệt, tự Butbi. Butbi nghĩa là khác hẳn với Butchi. Butbi thì có mực, nhưng mực cũng nhanh hết, với lại cái thứ mực đặc sệt đó mà vô tình bị dây vào quần áo thì có giặt bằng Ô-mô hàng tháng trời cũng không hết. Ấy cũng chính là cái tính cách của Tấn Kiệt vậy. Tấn Kiệt xây dựng một điền trang khá rộng rãi tại Violet.vn, điền trang thường thu nhận khách thập phương nhằm thu hút nhân tài, có thể đó cũng là bài tính của Butbi hòng sau này mở mang đất đai, hoa lợi. Cũng có thể đó là thú chơi của kẻ sĩ thời đại Internet. Hằng ngày, Butbi bỏ ra một khoảng thời gian nhất định để làm công tác trang trí, xây dựng nội ngoại thất và rất chăm chỉ cày xới mảnh đất màu mỡ, lại thường xuyên giao du cùng các tao nhân mặc khách khác nên lượng khách tới trà dư tửu hậu với Butbi cũng không ít, có ngày lên tới hàng ngàn. Chính vì thế, cái tên Nguyentankiet.violet.vn cũng được lòng dân yêu mến, tao nhân mặc khách coi trọng, ngày càng vang tiếng thơm. Butbi thường lui tới các quán nhậu bên bờ sông Tiền không phải để uống rượu, mà để gọi một ly trà đá nhấm nháp và suy ngẫm sự đời. Một hôm, Butbi đang ngồi uống trà đá thì có khách gõ cửa điền trang. chủ nhân không có nhà, mấy tên đày tớ hớt hơ hớt hải chạy ra quán nhậu gọi Butbi về. Butbi bực mình lắm nhưng cũng thủng thẳng đứng dậy, thả bộ trở về nhà mình. Vừa đến cổng, thấy một người nho nhã, thư sinh đang đứng chờ mà không bước vào trong. Butbi bực mình quát lớn: -Bay đâu ! sao không mở cửa đãi khách mà để khách phải đứng thế này. Tiếng quát của Butbi không làm cho mấy đứa đày tớ sợ sệt mà ngược lại làm cho vị khách run lập cập, đầu gối như chùng xuống có vẻ không đứng nổi. Butbi thấy vậy chạy lại đỡ khách: -Xin lỗi các hạ phải đợi lâu, tại mỗ đây dạy dỗ đày tớ không nghiêm, mong được lượng thứ. Lúc bấy giờ vị khách mới bớt run đứng thẳng dậy mà bước theo Butbi vào nhà. Sau khi phân ngôi chủ khách, hết một tuần trà, theo đúng lễ nghi, vị khách mới cất tiềng: -Tại hạ tự là Butchi, họ Phạm tên Tân Khoa, nghe danh người anh hùng đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, có gì đường đột xin các hạ lượng thứ cho. Butbi khẽ à lên một tiếng: -Vậy ra các hạ là Butchi. Tại hạ cũng đã nghe danh qua bằng hữu giới thiệu, thật là may mắn, nay gặp được đây, chi bằng ta dọn rượu, uống với nhau vài chén gọi là để cầu thân, không biết ý các hạ thế nào ? Dứt lời, bèn gọi gia nhân sửa soạn cỗ bàn, trà rượu chuẩn bị đãi khách. Butchi trong lòng rất thích uống rượu, nhưng lại đã từng nghe nói Butbi không biết uống rượu thì trong lòng thầm nghĩ: "Tay này không biết uống rượu, nay mời ta uống, chắc chắn rượu không ngon, chi bằng ta thoái thác, xong việc ra quán nhậu một bữa cho thỏa chứ rượu không ngon lại uống một mình thì uống làm sao được ". Đoạn Butchi xua tay: -Tại hạ rất lấy làm cảm kích tấm chân tình của chủ nhân, ngặt rằng thời gian gấp gáp, công việc còn dang dở nên không thể lưu lại nơi đây chén tạc chén thù với chủ nhân được, nay tại hạ có một việc muốn thỉnh ý chủ nhân thế này... Butchi mới nói đến đây đã bị Butbi gạt phăng đi: -Các hạ như thế sao xứng với đại danh Butchi ? Nay tại hạ mời rượu mà không thèm uống, tức có ý khinh tại hạ rồi. Các hạ có chắc rời khỏi trang viện này nguyên vẹn hay không? Butchi nghe thế cả sợ, bèn nhất nhất tuân theo mà trong lòng lấy làm ấm ức. Ngặt một nỗi, Butchi tuy thế nhưng tính tình nhát như thỏ đế, võ vẽ cũng học dăm bài, tướng tá cũng có vẻ khỏe mạnh, nhưng chưa từng giết một con kiến chứ nói gì đến cảnh đầu rơi máu chảy. Vậy nên Butchi đành ngậm ngùi ngồi lại chờ đợi bữa cơm rượu của chủ nhân trang viện mà không hó hé thêm một lời nào nữa. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện
Top