Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="NguoiDien" data-source="post: 4354" data-attributes="member: 75"><p>Lại nói về thời thế. Năm ấy nổi lên một số kẻ ngông cuồng, tự coi mình như Hán đế, Sở vương, cũng chiêu binh mãi mã, tụ tập nhân tài hào kiệt, mưu đồ tranh ngôi cướp bá làm xã hội ngày càng rối ren, điên đảo.</p><p></p><p>Các nước lớn dùng áp chế hà khắc với nước nhỏ, thường xuyên dẫn quân đi chinh phạt, nhưng càng chinh phạt thì các nghĩa quân càng mọc thêm ra, ấy cũng là cái lẽ thường trên đời vậy.</p><p></p><p>Nội bộ một số quốc gia lục đục vì sự tranh chấp quyền lực và kinh tế, đẫn đến sự suy thoái, lòng dân bớt phần kính nể, nghiêm luật bị coi thường. Các quốc gia khác nhân cơ hội ấy vùng lên mạnh mẽ, tìm cách thôn tính, tăng cường hoạt động gián điệp, dùng mưu ma chước quỷ hòng chiếm đoạt tài nguyên. Âu cũng là tất lẽ dĩ ngẫu của thói đời.</p><p></p><p>Tại cái quán rượu ốc nhỏ bên bờ sông Tô Lịch thơ mộng, Butchi và Changtraingheo có vẻ tâm đầu ý hợp lắm, kẻ đưa rượu lên miệng, người cầm cây Kim to bằng mũi dùi khêu khêu móc móc mấy cái ruột ốc nhỏ xíu. Duy chỉ có điều, Butchi thì uống rượu bình dân của mình đựng trong vỏ ốc sên còn Changtraingheo thì tu XO một cách không thương tiếc. Tuyệt nhiên không ai tỏ ý mời nhau uống rượu của mình làm Butchi có vẻ hậm hực mà không nói nên lời.</p><p></p><p>Hai quái nhân cứ uống từ sáng tới chiều, như chưa từng được uống rượu, trên bàn là ba cái đĩa trống không với khoảng vài trăm cái vỏ ốc dưới chân bàn, có vẻ cả hai đã ngà ngà say. Butchi cất tiếng:</p><p></p><p>-Mỗ lấy làm hổ thẹn lắm lắm, sinh ra vào thời loạn lạc, lòng dân không biết theo ai. Mang tiếng là con nhà dòng dõi trâm anh thế phiệt mà không đem được tài hèn sức mọn lo cho dân cho nước.</p><p></p><p>Nói đoạn Butchi ôm mặt khóc rưng rức làm đầy cả bát nước chấm trên bàn. Changtraingheo cau mày:</p><p></p><p>-Các hạ sao lại thế. Mỗ đây cũng đau đời lắm chứ, nhưng cứ cười như nghé, uống rượu như thuồng luồng cho quên cái đau ấy đi. Nay gặp được các hạ, cũng cùng một mối tâm tình. Chi bằng ta kết làm huynh đệ, cùng nhau tiêu dao, góp sức cho đời.</p><p></p><p>Butchi nghe đến đây vỗ đùi đánh đét một cái:</p><p></p><p>-Hay ! Quá hay. Vậy ta cắt "ấy" ăn thề nhé.</p><p></p><p>Changtraingheo cả sợ vội nói:</p><p></p><p>-Không được, có thể chích máu, chứ cái "ấy" mà cắt đi thì còn gì là đời. Chẳng lẽ các hạ lại chán đời đến vậy sao ?</p><p></p><p>Butchi bấy giờ mới phân trần:</p><p></p><p>-Các hạ bỏ lỗi, tại mỗ cũng chả dùng được cái "ấy" nữa, nó đã thành bút chì rồi còn đâu. </p><p></p><p>Bấy giờ Changtraingheo mới hiểu hết sự tình, vỗ vai Butchi mà rằng:</p><p></p><p>-Huynh đài hơn tuổi đệ, vậy từ nay, đệ gọi huynh là đại ca.</p><p></p><p>Nói xong, changtraingheo quỳ xuống bên bàn rượu, nâng chén nước chấm lên ngang đầu:</p><p></p><p>-Tôi là Phạm Vinh, tự Changtraingheo_phongtran, nay gặp được huynh đệ, cắt máu ăn thề từ nay thành anh em, kẻ nào sai lời thì sẽ bị cắt cái "ấy", suốt đời sẽ trở thành thái giám.</p><p></p><p>Butchi cả mừng quỳ xuống bên cạnh, cũng thề bồi thống thiết. Xong đâu đấy, hai người đứng dậy ôm nhau mừng mừng tủi tủi kể lể tâm sự chuyện đời, chuyện mình. Lần đầu tiên Changtraingheo mời Butchi thử một ngụm rượu XO tem vàng của mình. Butchi hỉ hả lắm lắm bèn rủ Changtraingheo đi hát Karaoke và nhảy nhót tại vũ trường thâu đêm suốt sáng.</p><p></p><p>Trong những cuộc chơi ấy, Butchi và PhamVinh ngày càng hiểu nhau hơn. Cho đến khi cả hai túi tiền sắp cạn thì họ lại rủ nhau tìm đến phương nam xa xôi định phương kế lập thân. Một ngày đẹp trời, Butchi vừa ăn cơm tấm bì tại cái quán bình dân cạnh bờ kinh Nhiêu Lộc với giá 10 ngàn một đĩa thì PhamVinh lếch thếch ở đâu về, quăng cái gậy đập chó xuống chân lẩm bẩm:</p><p></p><p>-Mẹ kiếp ! Đời chó thật.</p><p></p><p>Butchi lấy làm lạ bèn hỏi:</p><p></p><p>-Đệ có chuyện gì mà bực mình thế ? Nói ra huynh đệ ta cùng giải quyết.</p><p></p><p>PhamVinh làu bàu:</p><p></p><p>-Chẳng lẽ mình lại thua chúng nó, mình có tiền, có lực, tại sao lại không.</p><p></p><p>Butchi vẫn chưa hiểu, lên giọng đàn anh:</p><p></p><p>-Có chuyện gì đệ cứ nói ra. huynh trưởng đây mà không làm được sao ? Hay đệ không tin ta như hồi trước ?</p><p></p><p>Bấy giờ, PhamVinh mới nói:</p><p></p><p>-Mấy ngày nay huynh ở nhà, ru rú trong xó bếp, còn dệ ra ngoài, lướt web ngày đêm, mong tìm được chốn nương thân, dốc mình phò tá. Ấy vậy mà chúng nó khinh, coi đệ không bằng con tôm con tép. Đệ trộm nghĩ, huynh đệ ta đều có tài thao lược, há chẳng gây dựng nổi cơ đồ ? Chi bằng ta chiêu binh mãi mã, chiêu tập nhân tài, gây chuyện can qua. Khi thành sự rồi, có phải chỉ rung đùi tán gái, ngày đêm uống rượu, chả thú lắm sao ?</p><p></p><p>-Phải ! Phải lắm - Butchi khẽ reo lên - Mấy ngày nay ta nằm suy nghĩ, cũng định bụng làm chuyện lớn, nhưng còn e lòng dân không phục, ý trời chưa thuận. Chứ tiền tài thì nhằm nhò gì. Ta chỉ cần bán cái vỏ ốc này, cũng đủ cho việc chi phí ban đầu, sau này, dựa vào lòng dân, ta nghĩ sẽ nên nghiệp lớn. Chỉ tại ta tính chưa kĩ nên chưa bàn với đệ đó thôi.</p><p></p><p>PhamVinh thấy thế thì phục lắm, bèn gọi một tô hủ tiếu to tổ chảng, húp xì soạt một hồi. Xong đâu đấy hai người đứng dậy trả tiền rồi dặt dẹo dìu nhau về nhà trọ.</p><p></p><p>Từ hôm ấy, Butchi ngày đêm lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kẻ đồng minh, còn PhamVinh cắm đầu vào cái Laptop rẻ tiền, lên khung chương trình, vò đầu bứt tai để được một cái giao diện cho thật xì-tai.</p><p></p><p>Thấm thoắt ngày tháng thoi đưa, chả mấy chốc, trang web ra đời. PhamVinh và Butchi lại rủ nhau đi uống rượu tại cầu chữ Y cũ. Nhâm nhi vài chén gọi là, PhamVinh cất tiếng:</p><p></p><p>Cái này đệ phải phục đại ca sát đất, đại ca đúng là người có đức, có tài mới có thể đứng ra làm chủ. Nay ta còn non yếu, kêu gọi lòng người phải nhờ đến đại ca mới xong viẹc được. Tiểu đệ chỉ có thể lo phần kĩ thuật thôi.</p><p>Butchi ngăn PhamVinh lại:</p><p></p><p>Công của đệ mới là công lớn. Nhờ có đệ nên ta mới có được ngày nay, vì vậy ta mong muốn đệ là người đứng chủ.</p><p>Nhường nhau mãi không ai chịu ai, trời đã xế chiều, mấy chai rượu lăn lóc dưới chân mà chưa ngã ngũ. Đành lòng không được, Butchi nói:</p><p></p><p>-Thôi thì huynh đệ ta không ai chịu ai, chi bằng hai ta cùng đứng chủ, sau này thành nghiệp, ngôi thứ thế nào ta tính sau. Việc trước mắt bây giờ là chiêu một nhân tài bốn phương. Đệ cứ ở nhà, lo lắng cho việc lớn, ta sẽ đi du ngoạn để kết nạp thêm bằng hữu. Hảo hán trên đời đâu có thiếu, chỉ sợ ta không có lòng mà thôi.</p><p>PhamVinh cả mừng, biết đâu rằng Butchi lấy cớ thoái thác để đi du lịch nghỉ ngơi, thực Butchi là người mưu sâu khó lường.</p><p></p><p>Sáng sớm hôm sau, Butchi hành trang lên đường, trước khi đi không quên ôm chặt PhamVinh vào lòng mà dặn dò công việc ra chiều lưu luyến lắm.</p><p></p><p><em>Muốn biết Butchi đi chu du thiên hạ ra sao, có mời được anh hùng hào kiệt hay không, xin mời xem hồi sau sẽ rõ.</em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="NguoiDien, post: 4354, member: 75"] Lại nói về thời thế. Năm ấy nổi lên một số kẻ ngông cuồng, tự coi mình như Hán đế, Sở vương, cũng chiêu binh mãi mã, tụ tập nhân tài hào kiệt, mưu đồ tranh ngôi cướp bá làm xã hội ngày càng rối ren, điên đảo. Các nước lớn dùng áp chế hà khắc với nước nhỏ, thường xuyên dẫn quân đi chinh phạt, nhưng càng chinh phạt thì các nghĩa quân càng mọc thêm ra, ấy cũng là cái lẽ thường trên đời vậy. Nội bộ một số quốc gia lục đục vì sự tranh chấp quyền lực và kinh tế, đẫn đến sự suy thoái, lòng dân bớt phần kính nể, nghiêm luật bị coi thường. Các quốc gia khác nhân cơ hội ấy vùng lên mạnh mẽ, tìm cách thôn tính, tăng cường hoạt động gián điệp, dùng mưu ma chước quỷ hòng chiếm đoạt tài nguyên. Âu cũng là tất lẽ dĩ ngẫu của thói đời. Tại cái quán rượu ốc nhỏ bên bờ sông Tô Lịch thơ mộng, Butchi và Changtraingheo có vẻ tâm đầu ý hợp lắm, kẻ đưa rượu lên miệng, người cầm cây Kim to bằng mũi dùi khêu khêu móc móc mấy cái ruột ốc nhỏ xíu. Duy chỉ có điều, Butchi thì uống rượu bình dân của mình đựng trong vỏ ốc sên còn Changtraingheo thì tu XO một cách không thương tiếc. Tuyệt nhiên không ai tỏ ý mời nhau uống rượu của mình làm Butchi có vẻ hậm hực mà không nói nên lời. Hai quái nhân cứ uống từ sáng tới chiều, như chưa từng được uống rượu, trên bàn là ba cái đĩa trống không với khoảng vài trăm cái vỏ ốc dưới chân bàn, có vẻ cả hai đã ngà ngà say. Butchi cất tiếng: -Mỗ lấy làm hổ thẹn lắm lắm, sinh ra vào thời loạn lạc, lòng dân không biết theo ai. Mang tiếng là con nhà dòng dõi trâm anh thế phiệt mà không đem được tài hèn sức mọn lo cho dân cho nước. Nói đoạn Butchi ôm mặt khóc rưng rức làm đầy cả bát nước chấm trên bàn. Changtraingheo cau mày: -Các hạ sao lại thế. Mỗ đây cũng đau đời lắm chứ, nhưng cứ cười như nghé, uống rượu như thuồng luồng cho quên cái đau ấy đi. Nay gặp được các hạ, cũng cùng một mối tâm tình. Chi bằng ta kết làm huynh đệ, cùng nhau tiêu dao, góp sức cho đời. Butchi nghe đến đây vỗ đùi đánh đét một cái: -Hay ! Quá hay. Vậy ta cắt "ấy" ăn thề nhé. Changtraingheo cả sợ vội nói: -Không được, có thể chích máu, chứ cái "ấy" mà cắt đi thì còn gì là đời. Chẳng lẽ các hạ lại chán đời đến vậy sao ? Butchi bấy giờ mới phân trần: -Các hạ bỏ lỗi, tại mỗ cũng chả dùng được cái "ấy" nữa, nó đã thành bút chì rồi còn đâu. Bấy giờ Changtraingheo mới hiểu hết sự tình, vỗ vai Butchi mà rằng: -Huynh đài hơn tuổi đệ, vậy từ nay, đệ gọi huynh là đại ca. Nói xong, changtraingheo quỳ xuống bên bàn rượu, nâng chén nước chấm lên ngang đầu: -Tôi là Phạm Vinh, tự Changtraingheo_phongtran, nay gặp được huynh đệ, cắt máu ăn thề từ nay thành anh em, kẻ nào sai lời thì sẽ bị cắt cái "ấy", suốt đời sẽ trở thành thái giám. Butchi cả mừng quỳ xuống bên cạnh, cũng thề bồi thống thiết. Xong đâu đấy, hai người đứng dậy ôm nhau mừng mừng tủi tủi kể lể tâm sự chuyện đời, chuyện mình. Lần đầu tiên Changtraingheo mời Butchi thử một ngụm rượu XO tem vàng của mình. Butchi hỉ hả lắm lắm bèn rủ Changtraingheo đi hát Karaoke và nhảy nhót tại vũ trường thâu đêm suốt sáng. Trong những cuộc chơi ấy, Butchi và PhamVinh ngày càng hiểu nhau hơn. Cho đến khi cả hai túi tiền sắp cạn thì họ lại rủ nhau tìm đến phương nam xa xôi định phương kế lập thân. Một ngày đẹp trời, Butchi vừa ăn cơm tấm bì tại cái quán bình dân cạnh bờ kinh Nhiêu Lộc với giá 10 ngàn một đĩa thì PhamVinh lếch thếch ở đâu về, quăng cái gậy đập chó xuống chân lẩm bẩm: -Mẹ kiếp ! Đời chó thật. Butchi lấy làm lạ bèn hỏi: -Đệ có chuyện gì mà bực mình thế ? Nói ra huynh đệ ta cùng giải quyết. PhamVinh làu bàu: -Chẳng lẽ mình lại thua chúng nó, mình có tiền, có lực, tại sao lại không. Butchi vẫn chưa hiểu, lên giọng đàn anh: -Có chuyện gì đệ cứ nói ra. huynh trưởng đây mà không làm được sao ? Hay đệ không tin ta như hồi trước ? Bấy giờ, PhamVinh mới nói: -Mấy ngày nay huynh ở nhà, ru rú trong xó bếp, còn dệ ra ngoài, lướt web ngày đêm, mong tìm được chốn nương thân, dốc mình phò tá. Ấy vậy mà chúng nó khinh, coi đệ không bằng con tôm con tép. Đệ trộm nghĩ, huynh đệ ta đều có tài thao lược, há chẳng gây dựng nổi cơ đồ ? Chi bằng ta chiêu binh mãi mã, chiêu tập nhân tài, gây chuyện can qua. Khi thành sự rồi, có phải chỉ rung đùi tán gái, ngày đêm uống rượu, chả thú lắm sao ? -Phải ! Phải lắm - Butchi khẽ reo lên - Mấy ngày nay ta nằm suy nghĩ, cũng định bụng làm chuyện lớn, nhưng còn e lòng dân không phục, ý trời chưa thuận. Chứ tiền tài thì nhằm nhò gì. Ta chỉ cần bán cái vỏ ốc này, cũng đủ cho việc chi phí ban đầu, sau này, dựa vào lòng dân, ta nghĩ sẽ nên nghiệp lớn. Chỉ tại ta tính chưa kĩ nên chưa bàn với đệ đó thôi. PhamVinh thấy thế thì phục lắm, bèn gọi một tô hủ tiếu to tổ chảng, húp xì soạt một hồi. Xong đâu đấy hai người đứng dậy trả tiền rồi dặt dẹo dìu nhau về nhà trọ. Từ hôm ấy, Butchi ngày đêm lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kẻ đồng minh, còn PhamVinh cắm đầu vào cái Laptop rẻ tiền, lên khung chương trình, vò đầu bứt tai để được một cái giao diện cho thật xì-tai. Thấm thoắt ngày tháng thoi đưa, chả mấy chốc, trang web ra đời. PhamVinh và Butchi lại rủ nhau đi uống rượu tại cầu chữ Y cũ. Nhâm nhi vài chén gọi là, PhamVinh cất tiếng: Cái này đệ phải phục đại ca sát đất, đại ca đúng là người có đức, có tài mới có thể đứng ra làm chủ. Nay ta còn non yếu, kêu gọi lòng người phải nhờ đến đại ca mới xong viẹc được. Tiểu đệ chỉ có thể lo phần kĩ thuật thôi. Butchi ngăn PhamVinh lại: Công của đệ mới là công lớn. Nhờ có đệ nên ta mới có được ngày nay, vì vậy ta mong muốn đệ là người đứng chủ. Nhường nhau mãi không ai chịu ai, trời đã xế chiều, mấy chai rượu lăn lóc dưới chân mà chưa ngã ngũ. Đành lòng không được, Butchi nói: -Thôi thì huynh đệ ta không ai chịu ai, chi bằng hai ta cùng đứng chủ, sau này thành nghiệp, ngôi thứ thế nào ta tính sau. Việc trước mắt bây giờ là chiêu một nhân tài bốn phương. Đệ cứ ở nhà, lo lắng cho việc lớn, ta sẽ đi du ngoạn để kết nạp thêm bằng hữu. Hảo hán trên đời đâu có thiếu, chỉ sợ ta không có lòng mà thôi. PhamVinh cả mừng, biết đâu rằng Butchi lấy cớ thoái thác để đi du lịch nghỉ ngơi, thực Butchi là người mưu sâu khó lường. Sáng sớm hôm sau, Butchi hành trang lên đường, trước khi đi không quên ôm chặt PhamVinh vào lòng mà dặn dò công việc ra chiều lưu luyến lắm. [I]Muốn biết Butchi đi chu du thiên hạ ra sao, có mời được anh hùng hào kiệt hay không, xin mời xem hồi sau sẽ rõ.[/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện
Top