Hồi thứ nhất:
Sông Tô Lịch, Tân Khoa Gặp Phạm Vinh
Bàn thế sự, mưu đồ lập web
Năm lẻ chín sau hai nghìn, tức là năm Kỷ Sửu, Minh Triết thứ 4. Tình hình Internet đang đà nở rộ. Nhà nhà, người người nối mạng ồ ạt, chat chit tùm lum tà la. Trên cái thế giới ảo đó, các quốc gia hùng mạnh về học tập đang thống soái, các môn phái ra đời nhan nhản như nấm sau mưa. Những quốc gia hùng mạnh nhất phải nói đến như Math.vn, Truongtructuyen, Onthi.com, Hocmai.vn vân vân và vân vân ...
Lúc ấy, các forum cá nhân cũng mọc ra như vòi bạch tuộc, chủ nhân của những điền trang nho nhỏ ấy tìm đủ cách để lôi kéo khách thập phương viếng thăm không từ thủ đoạn nào.
Một buổi chiều, không nắng không mưa, trên con thuyền nhỏ giữa dòng sông Tô Lịch nổi tiếng hà thành, có một đại hán mặt mũi khôi ngô, cao tầm bảy thước, ăn mặc có vẻ sang trọng với chiếc cà vạt màu đỏ như máu và hai chiếc tất đã rách một góc bên ngón cái bàn chân phải đút sâu trong đôi giầy sờn da. Tay trái đại hán cầm bình rượu bằng vỏ ốc sên dốc ngược vào cổ họng, tay phải cầm quyển từ điển Anh Việt 5 tỉ từ dày cả thước tây. Miệng đại hán lẩm nhẩm như đọc thần chú, phải lắng tai lắm người ta mới nghe thấy những lời của đại hán, câu được câu chăng: ...Hello ... miss you ... boring ... love ... you ...
Khách thập phương đang đi dạo và làm ăn buôn bán trên đường Bưởi lấy làm quái lạ lắm, nhiều kẻ tò mò vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn đại hán nên đâm sầm vào gốc cây, kẻ khác thì chăm chú đứng tại chỗ vác máy ảnh ra chụp vài pô có vẻ thích thú lắm. Đại hán vẫn không nói không rằng, ngửa cổ tu rượu một mình. Thật đúng là đại hán có thần lực kinh người, không hề động tay động chân mà bao kẻ cũng mất mạng như chơi.
Bỗng đâu, trời đổ mây đen, sấm chớp ầm ầm, chiếc thuyền nhỏ chòng chành như muốn chìm xuống đáy dòng sông cách mặt nước chừng 1 thước rưỡi. Đại hán hơi tỏ vẻ hoảng hốt, đứng dậy ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Than ôi! Một đời Văn Khoa có thể chết tại đây, chỉ tiếc là chưa lập nên nghiệp bá, làm rạng ranh tông tổ, con cháu an nhàn, vậy thì bỏ đi lúc này có phải tiếc lắm ru". Nói đoạn, đại hán ngồi xuống khóc rưng rức mà rằng:
"Sự nghiệp anh hùng ta chưa có
Con thơ vợ dại cũng chửa mang
Hận mình đứng giữa trời cao ngất.
Vỗi vã ra đi kiếm nhang tàn"
Chiếc thuyền như sắp chìm, đại hán thôi không than thở nữa mà khoanh chân ngồi thiền, chờ đợi. Vừa lúc ấy, trên bờ có một kẻ lao ầm xuống sông, bơi một mạch bất chấm giông tố bão bùng. Kẻ ấy nhảy phắt lên thuyền, cắp đại hán nọ rồi nhún mình một cái, cả hai đã ngồi chỏng chơ ở ngay cổng hậu của công viên Thủ Lệ.
Lại nói về đại hán mặc quần đùi thắt ca-ra-vat. Con người này họ Phạm, tên Tân Khoa , tự là butchi. Sở dĩ Văn Khoa có tên như vậy cũng liên quan đến cái con người này. Thật ra, Butchi ban đầu cũng là bút mực, nhưng vì lâu ngày không viết, nên mực khô đi, có muốn viết ra mực cũng không được nữa, nên người đời gọi thành butchi. Cũng chính vì điều đó mà Butchi không thể lấy vợ dù cũng đẹp trai, tài giỏi như ai.
Lúc bấy giờ, cảm kích vì cái ơn cứu mạng, Butchi chắp tay nói với kẻ liều chết cứu mình rằng:
-Xin cho biết quý tính đại danh, để kẻ hèn này còn biết đường báo đáp sau này.
Nói đoạn, butchi nhìn kĩ con người kia thì thấy ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, hai đầu gối tròn lẳn như mấy vòng bi tay quay. Bên cạnh lại đặt một cái bao bố to tướng và cây gậy đuổi chó. Butchi lấy làm hổ thẹn lắm.
Kẻ kia vênh mặt lên mà rằng:
-Đời mỗ nay đây mai đó, kiếm được đồng nào uống rượu đồng ấy. Có cần chi cái tên cái tuổi.
Butchi lấy làm mừng vì trong lòng đang không muốn kết giao với kẻ quê mùa rách rưới kia, nhưng đã lỡ lời rồi nên cũng vớt vát:
-Kẻ hèn này xin biết quý tính đại danh của các hạ, mong có ngày báo đáp.
Kẻ kia cười ha hả, móc sau đít ra một chai XO ngửa cổ tu một hơi:
-Changtraingheo_Phongtran.
Butchi nghẹn giọng vì câu nói ngạo mạn đó, nhưng khi thấy chai XO trong tay changtraingheo thì mới hiểu ra mình đang gặp được kẻ sĩ khinh đời chứ không phải kẻ tầm thường. Trong đầu Butchi nhen len một ý nghĩ chỉ có chính người trong cuộc mới hiểu.
Butchi quỳ sụp xuống trước changtraingheo:
-Butchi mỗ gặp được các hạ đúng là số giời. Rất mong các hạ cho phép mỗ được mời các hạ chén rượu nhạt làm lễ ra mắt, sau cũng là lấy chỗ đi lại sau này.
Changtraingheo mỉm cười:
-Mỗ lang thang nay đây mai đó chỉ mong kiếm được người có chí khí để kết giao bằng hữu, nếu các hạ không chê, xin kết nghĩa huynh đệ từ đây.
Nói đoạn, cả hai dắt tay nhau bước vào quán rượu ốc gần đó, miệng cười ha hả ra chiều sảng khoái lắm. Changtraingheo không quên cầm theo cây gậy đuổi chó và chiếc bao bố to tổ chảng.
Sông Tô Lịch, Tân Khoa Gặp Phạm Vinh
Bàn thế sự, mưu đồ lập web
Năm lẻ chín sau hai nghìn, tức là năm Kỷ Sửu, Minh Triết thứ 4. Tình hình Internet đang đà nở rộ. Nhà nhà, người người nối mạng ồ ạt, chat chit tùm lum tà la. Trên cái thế giới ảo đó, các quốc gia hùng mạnh về học tập đang thống soái, các môn phái ra đời nhan nhản như nấm sau mưa. Những quốc gia hùng mạnh nhất phải nói đến như Math.vn, Truongtructuyen, Onthi.com, Hocmai.vn vân vân và vân vân ...
Lúc ấy, các forum cá nhân cũng mọc ra như vòi bạch tuộc, chủ nhân của những điền trang nho nhỏ ấy tìm đủ cách để lôi kéo khách thập phương viếng thăm không từ thủ đoạn nào.
Một buổi chiều, không nắng không mưa, trên con thuyền nhỏ giữa dòng sông Tô Lịch nổi tiếng hà thành, có một đại hán mặt mũi khôi ngô, cao tầm bảy thước, ăn mặc có vẻ sang trọng với chiếc cà vạt màu đỏ như máu và hai chiếc tất đã rách một góc bên ngón cái bàn chân phải đút sâu trong đôi giầy sờn da. Tay trái đại hán cầm bình rượu bằng vỏ ốc sên dốc ngược vào cổ họng, tay phải cầm quyển từ điển Anh Việt 5 tỉ từ dày cả thước tây. Miệng đại hán lẩm nhẩm như đọc thần chú, phải lắng tai lắm người ta mới nghe thấy những lời của đại hán, câu được câu chăng: ...Hello ... miss you ... boring ... love ... you ...
Khách thập phương đang đi dạo và làm ăn buôn bán trên đường Bưởi lấy làm quái lạ lắm, nhiều kẻ tò mò vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn đại hán nên đâm sầm vào gốc cây, kẻ khác thì chăm chú đứng tại chỗ vác máy ảnh ra chụp vài pô có vẻ thích thú lắm. Đại hán vẫn không nói không rằng, ngửa cổ tu rượu một mình. Thật đúng là đại hán có thần lực kinh người, không hề động tay động chân mà bao kẻ cũng mất mạng như chơi.
Bỗng đâu, trời đổ mây đen, sấm chớp ầm ầm, chiếc thuyền nhỏ chòng chành như muốn chìm xuống đáy dòng sông cách mặt nước chừng 1 thước rưỡi. Đại hán hơi tỏ vẻ hoảng hốt, đứng dậy ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Than ôi! Một đời Văn Khoa có thể chết tại đây, chỉ tiếc là chưa lập nên nghiệp bá, làm rạng ranh tông tổ, con cháu an nhàn, vậy thì bỏ đi lúc này có phải tiếc lắm ru". Nói đoạn, đại hán ngồi xuống khóc rưng rức mà rằng:
"Sự nghiệp anh hùng ta chưa có
Con thơ vợ dại cũng chửa mang
Hận mình đứng giữa trời cao ngất.
Vỗi vã ra đi kiếm nhang tàn"
Chiếc thuyền như sắp chìm, đại hán thôi không than thở nữa mà khoanh chân ngồi thiền, chờ đợi. Vừa lúc ấy, trên bờ có một kẻ lao ầm xuống sông, bơi một mạch bất chấm giông tố bão bùng. Kẻ ấy nhảy phắt lên thuyền, cắp đại hán nọ rồi nhún mình một cái, cả hai đã ngồi chỏng chơ ở ngay cổng hậu của công viên Thủ Lệ.
Lại nói về đại hán mặc quần đùi thắt ca-ra-vat. Con người này họ Phạm, tên Tân Khoa , tự là butchi. Sở dĩ Văn Khoa có tên như vậy cũng liên quan đến cái con người này. Thật ra, Butchi ban đầu cũng là bút mực, nhưng vì lâu ngày không viết, nên mực khô đi, có muốn viết ra mực cũng không được nữa, nên người đời gọi thành butchi. Cũng chính vì điều đó mà Butchi không thể lấy vợ dù cũng đẹp trai, tài giỏi như ai.
Lúc bấy giờ, cảm kích vì cái ơn cứu mạng, Butchi chắp tay nói với kẻ liều chết cứu mình rằng:
-Xin cho biết quý tính đại danh, để kẻ hèn này còn biết đường báo đáp sau này.
Nói đoạn, butchi nhìn kĩ con người kia thì thấy ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, hai đầu gối tròn lẳn như mấy vòng bi tay quay. Bên cạnh lại đặt một cái bao bố to tướng và cây gậy đuổi chó. Butchi lấy làm hổ thẹn lắm.
Kẻ kia vênh mặt lên mà rằng:
-Đời mỗ nay đây mai đó, kiếm được đồng nào uống rượu đồng ấy. Có cần chi cái tên cái tuổi.
Butchi lấy làm mừng vì trong lòng đang không muốn kết giao với kẻ quê mùa rách rưới kia, nhưng đã lỡ lời rồi nên cũng vớt vát:
-Kẻ hèn này xin biết quý tính đại danh của các hạ, mong có ngày báo đáp.
Kẻ kia cười ha hả, móc sau đít ra một chai XO ngửa cổ tu một hơi:
-Changtraingheo_Phongtran.
Butchi nghẹn giọng vì câu nói ngạo mạn đó, nhưng khi thấy chai XO trong tay changtraingheo thì mới hiểu ra mình đang gặp được kẻ sĩ khinh đời chứ không phải kẻ tầm thường. Trong đầu Butchi nhen len một ý nghĩ chỉ có chính người trong cuộc mới hiểu.
Butchi quỳ sụp xuống trước changtraingheo:
-Butchi mỗ gặp được các hạ đúng là số giời. Rất mong các hạ cho phép mỗ được mời các hạ chén rượu nhạt làm lễ ra mắt, sau cũng là lấy chỗ đi lại sau này.
Changtraingheo mỉm cười:
-Mỗ lang thang nay đây mai đó chỉ mong kiếm được người có chí khí để kết giao bằng hữu, nếu các hạ không chê, xin kết nghĩa huynh đệ từ đây.
Nói đoạn, cả hai dắt tay nhau bước vào quán rượu ốc gần đó, miệng cười ha hả ra chiều sảng khoái lắm. Changtraingheo không quên cầm theo cây gậy đuổi chó và chiếc bao bố to tổ chảng.