Diễn đàn Kiến Thức Liệt Truyện

NguoiDien

Người Điên
Xu
0
Hồi thứ nhất:
Sông Tô Lịch, Tân Khoa Gặp Phạm Vinh
Bàn thế sự, mưu đồ lập web


Năm lẻ chín sau hai nghìn, tức là năm Kỷ Sửu, Minh Triết thứ 4. Tình hình Internet đang đà nở rộ. Nhà nhà, người người nối mạng ồ ạt, chat chit tùm lum tà la. Trên cái thế giới ảo đó, các quốc gia hùng mạnh về học tập đang thống soái, các môn phái ra đời nhan nhản như nấm sau mưa. Những quốc gia hùng mạnh nhất phải nói đến như Math.vn, Truongtructuyen, Onthi.com, Hocmai.vn vân vân và vân vân ...

Lúc ấy, các forum cá nhân cũng mọc ra như vòi bạch tuộc, chủ nhân của những điền trang nho nhỏ ấy tìm đủ cách để lôi kéo khách thập phương viếng thăm không từ thủ đoạn nào.

Một buổi chiều, không nắng không mưa, trên con thuyền nhỏ giữa dòng sông Tô Lịch nổi tiếng hà thành, có một đại hán mặt mũi khôi ngô, cao tầm bảy thước, ăn mặc có vẻ sang trọng với chiếc cà vạt màu đỏ như máu và hai chiếc tất đã rách một góc bên ngón cái bàn chân phải đút sâu trong đôi giầy sờn da. Tay trái đại hán cầm bình rượu bằng vỏ ốc sên dốc ngược vào cổ họng, tay phải cầm quyển từ điển Anh Việt 5 tỉ từ dày cả thước tây. Miệng đại hán lẩm nhẩm như đọc thần chú, phải lắng tai lắm người ta mới nghe thấy những lời của đại hán, câu được câu chăng: ...Hello ... miss you ... boring ... love ... you ...

Khách thập phương đang đi dạo và làm ăn buôn bán trên đường Bưởi lấy làm quái lạ lắm, nhiều kẻ tò mò vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn đại hán nên đâm sầm vào gốc cây, kẻ khác thì chăm chú đứng tại chỗ vác máy ảnh ra chụp vài pô có vẻ thích thú lắm. Đại hán vẫn không nói không rằng, ngửa cổ tu rượu một mình. Thật đúng là đại hán có thần lực kinh người, không hề động tay động chân mà bao kẻ cũng mất mạng như chơi.

Bỗng đâu, trời đổ mây đen, sấm chớp ầm ầm, chiếc thuyền nhỏ chòng chành như muốn chìm xuống đáy dòng sông cách mặt nước chừng 1 thước rưỡi. Đại hán hơi tỏ vẻ hoảng hốt, đứng dậy ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Than ôi! Một đời Văn Khoa có thể chết tại đây, chỉ tiếc là chưa lập nên nghiệp bá, làm rạng ranh tông tổ, con cháu an nhàn, vậy thì bỏ đi lúc này có phải tiếc lắm ru". Nói đoạn, đại hán ngồi xuống khóc rưng rức mà rằng:

"Sự nghiệp anh hùng ta chưa có
Con thơ vợ dại cũng chửa mang
Hận mình đứng giữa trời cao ngất.
Vỗi vã ra đi kiếm nhang tàn"

Chiếc thuyền như sắp chìm, đại hán thôi không than thở nữa mà khoanh chân ngồi thiền, chờ đợi. Vừa lúc ấy, trên bờ có một kẻ lao ầm xuống sông, bơi một mạch bất chấm giông tố bão bùng. Kẻ ấy nhảy phắt lên thuyền, cắp đại hán nọ rồi nhún mình một cái, cả hai đã ngồi chỏng chơ ở ngay cổng hậu của công viên Thủ Lệ.

Lại nói về đại hán mặc quần đùi thắt ca-ra-vat. Con người này họ Phạm, tên Tân Khoa , tự là butchi. Sở dĩ Văn Khoa có tên như vậy cũng liên quan đến cái con người này. Thật ra, Butchi ban đầu cũng là bút mực, nhưng vì lâu ngày không viết, nên mực khô đi, có muốn viết ra mực cũng không được nữa, nên người đời gọi thành butchi. Cũng chính vì điều đó mà Butchi không thể lấy vợ dù cũng đẹp trai, tài giỏi như ai.

Lúc bấy giờ, cảm kích vì cái ơn cứu mạng, Butchi chắp tay nói với kẻ liều chết cứu mình rằng:

-Xin cho biết quý tính đại danh, để kẻ hèn này còn biết đường báo đáp sau này.

Nói đoạn, butchi nhìn kĩ con người kia thì thấy ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, hai đầu gối tròn lẳn như mấy vòng bi tay quay. Bên cạnh lại đặt một cái bao bố to tướng và cây gậy đuổi chó. Butchi lấy làm hổ thẹn lắm.
Kẻ kia vênh mặt lên mà rằng:

-Đời mỗ nay đây mai đó, kiếm được đồng nào uống rượu đồng ấy. Có cần chi cái tên cái tuổi.

Butchi lấy làm mừng vì trong lòng đang không muốn kết giao với kẻ quê mùa rách rưới kia, nhưng đã lỡ lời rồi nên cũng vớt vát:

-Kẻ hèn này xin biết quý tính đại danh của các hạ, mong có ngày báo đáp.

Kẻ kia cười ha hả, móc sau đít ra một chai XO ngửa cổ tu một hơi:

-Changtraingheo_Phongtran.

Butchi nghẹn giọng vì câu nói ngạo mạn đó, nhưng khi thấy chai XO trong tay changtraingheo thì mới hiểu ra mình đang gặp được kẻ sĩ khinh đời chứ không phải kẻ tầm thường. Trong đầu Butchi nhen len một ý nghĩ chỉ có chính người trong cuộc mới hiểu.

Butchi quỳ sụp xuống trước changtraingheo:

-Butchi mỗ gặp được các hạ đúng là số giời. Rất mong các hạ cho phép mỗ được mời các hạ chén rượu nhạt làm lễ ra mắt, sau cũng là lấy chỗ đi lại sau này.

Changtraingheo mỉm cười:

-Mỗ lang thang nay đây mai đó chỉ mong kiếm được người có chí khí để kết giao bằng hữu, nếu các hạ không chê, xin kết nghĩa huynh đệ từ đây.

Nói đoạn, cả hai dắt tay nhau bước vào quán rượu ốc gần đó, miệng cười ha hả ra chiều sảng khoái lắm. Changtraingheo không quên cầm theo cây gậy đuổi chó và chiếc bao bố to tổ chảng.
 
Lại nói về thời thế. Năm ấy nổi lên một số kẻ ngông cuồng, tự coi mình như Hán đế, Sở vương, cũng chiêu binh mãi mã, tụ tập nhân tài hào kiệt, mưu đồ tranh ngôi cướp bá làm xã hội ngày càng rối ren, điên đảo.

Các nước lớn dùng áp chế hà khắc với nước nhỏ, thường xuyên dẫn quân đi chinh phạt, nhưng càng chinh phạt thì các nghĩa quân càng mọc thêm ra, ấy cũng là cái lẽ thường trên đời vậy.

Nội bộ một số quốc gia lục đục vì sự tranh chấp quyền lực và kinh tế, đẫn đến sự suy thoái, lòng dân bớt phần kính nể, nghiêm luật bị coi thường. Các quốc gia khác nhân cơ hội ấy vùng lên mạnh mẽ, tìm cách thôn tính, tăng cường hoạt động gián điệp, dùng mưu ma chước quỷ hòng chiếm đoạt tài nguyên. Âu cũng là tất lẽ dĩ ngẫu của thói đời.

Tại cái quán rượu ốc nhỏ bên bờ sông Tô Lịch thơ mộng, Butchi và Changtraingheo có vẻ tâm đầu ý hợp lắm, kẻ đưa rượu lên miệng, người cầm cây Kim to bằng mũi dùi khêu khêu móc móc mấy cái ruột ốc nhỏ xíu. Duy chỉ có điều, Butchi thì uống rượu bình dân của mình đựng trong vỏ ốc sên còn Changtraingheo thì tu XO một cách không thương tiếc. Tuyệt nhiên không ai tỏ ý mời nhau uống rượu của mình làm Butchi có vẻ hậm hực mà không nói nên lời.

Hai quái nhân cứ uống từ sáng tới chiều, như chưa từng được uống rượu, trên bàn là ba cái đĩa trống không với khoảng vài trăm cái vỏ ốc dưới chân bàn, có vẻ cả hai đã ngà ngà say. Butchi cất tiếng:

-Mỗ lấy làm hổ thẹn lắm lắm, sinh ra vào thời loạn lạc, lòng dân không biết theo ai. Mang tiếng là con nhà dòng dõi trâm anh thế phiệt mà không đem được tài hèn sức mọn lo cho dân cho nước.

Nói đoạn Butchi ôm mặt khóc rưng rức làm đầy cả bát nước chấm trên bàn. Changtraingheo cau mày:

-Các hạ sao lại thế. Mỗ đây cũng đau đời lắm chứ, nhưng cứ cười như nghé, uống rượu như thuồng luồng cho quên cái đau ấy đi. Nay gặp được các hạ, cũng cùng một mối tâm tình. Chi bằng ta kết làm huynh đệ, cùng nhau tiêu dao, góp sức cho đời.

Butchi nghe đến đây vỗ đùi đánh đét một cái:

-Hay ! Quá hay. Vậy ta cắt "ấy" ăn thề nhé.

Changtraingheo cả sợ vội nói:

-Không được, có thể chích máu, chứ cái "ấy" mà cắt đi thì còn gì là đời. Chẳng lẽ các hạ lại chán đời đến vậy sao ?

Butchi bấy giờ mới phân trần:

-Các hạ bỏ lỗi, tại mỗ cũng chả dùng được cái "ấy" nữa, nó đã thành bút chì rồi còn đâu.

Bấy giờ Changtraingheo mới hiểu hết sự tình, vỗ vai Butchi mà rằng:

-Huynh đài hơn tuổi đệ, vậy từ nay, đệ gọi huynh là đại ca.

Nói xong, changtraingheo quỳ xuống bên bàn rượu, nâng chén nước chấm lên ngang đầu:

-Tôi là Phạm Vinh, tự Changtraingheo_phongtran, nay gặp được huynh đệ, cắt máu ăn thề từ nay thành anh em, kẻ nào sai lời thì sẽ bị cắt cái "ấy", suốt đời sẽ trở thành thái giám.

Butchi cả mừng quỳ xuống bên cạnh, cũng thề bồi thống thiết. Xong đâu đấy, hai người đứng dậy ôm nhau mừng mừng tủi tủi kể lể tâm sự chuyện đời, chuyện mình. Lần đầu tiên Changtraingheo mời Butchi thử một ngụm rượu XO tem vàng của mình. Butchi hỉ hả lắm lắm bèn rủ Changtraingheo đi hát Karaoke và nhảy nhót tại vũ trường thâu đêm suốt sáng.

Trong những cuộc chơi ấy, Butchi và PhamVinh ngày càng hiểu nhau hơn. Cho đến khi cả hai túi tiền sắp cạn thì họ lại rủ nhau tìm đến phương nam xa xôi định phương kế lập thân. Một ngày đẹp trời, Butchi vừa ăn cơm tấm bì tại cái quán bình dân cạnh bờ kinh Nhiêu Lộc với giá 10 ngàn một đĩa thì PhamVinh lếch thếch ở đâu về, quăng cái gậy đập chó xuống chân lẩm bẩm:

-Mẹ kiếp ! Đời chó thật.

Butchi lấy làm lạ bèn hỏi:

-Đệ có chuyện gì mà bực mình thế ? Nói ra huynh đệ ta cùng giải quyết.

PhamVinh làu bàu:

-Chẳng lẽ mình lại thua chúng nó, mình có tiền, có lực, tại sao lại không.

Butchi vẫn chưa hiểu, lên giọng đàn anh:

-Có chuyện gì đệ cứ nói ra. huynh trưởng đây mà không làm được sao ? Hay đệ không tin ta như hồi trước ?

Bấy giờ, PhamVinh mới nói:

-Mấy ngày nay huynh ở nhà, ru rú trong xó bếp, còn dệ ra ngoài, lướt web ngày đêm, mong tìm được chốn nương thân, dốc mình phò tá. Ấy vậy mà chúng nó khinh, coi đệ không bằng con tôm con tép. Đệ trộm nghĩ, huynh đệ ta đều có tài thao lược, há chẳng gây dựng nổi cơ đồ ? Chi bằng ta chiêu binh mãi mã, chiêu tập nhân tài, gây chuyện can qua. Khi thành sự rồi, có phải chỉ rung đùi tán gái, ngày đêm uống rượu, chả thú lắm sao ?

-Phải ! Phải lắm - Butchi khẽ reo lên - Mấy ngày nay ta nằm suy nghĩ, cũng định bụng làm chuyện lớn, nhưng còn e lòng dân không phục, ý trời chưa thuận. Chứ tiền tài thì nhằm nhò gì. Ta chỉ cần bán cái vỏ ốc này, cũng đủ cho việc chi phí ban đầu, sau này, dựa vào lòng dân, ta nghĩ sẽ nên nghiệp lớn. Chỉ tại ta tính chưa kĩ nên chưa bàn với đệ đó thôi.

PhamVinh thấy thế thì phục lắm, bèn gọi một tô hủ tiếu to tổ chảng, húp xì soạt một hồi. Xong đâu đấy hai người đứng dậy trả tiền rồi dặt dẹo dìu nhau về nhà trọ.

Từ hôm ấy, Butchi ngày đêm lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kẻ đồng minh, còn PhamVinh cắm đầu vào cái Laptop rẻ tiền, lên khung chương trình, vò đầu bứt tai để được một cái giao diện cho thật xì-tai.

Thấm thoắt ngày tháng thoi đưa, chả mấy chốc, trang web ra đời. PhamVinh và Butchi lại rủ nhau đi uống rượu tại cầu chữ Y cũ. Nhâm nhi vài chén gọi là, PhamVinh cất tiếng:

Cái này đệ phải phục đại ca sát đất, đại ca đúng là người có đức, có tài mới có thể đứng ra làm chủ. Nay ta còn non yếu, kêu gọi lòng người phải nhờ đến đại ca mới xong viẹc được. Tiểu đệ chỉ có thể lo phần kĩ thuật thôi.
Butchi ngăn PhamVinh lại:

Công của đệ mới là công lớn. Nhờ có đệ nên ta mới có được ngày nay, vì vậy ta mong muốn đệ là người đứng chủ.
Nhường nhau mãi không ai chịu ai, trời đã xế chiều, mấy chai rượu lăn lóc dưới chân mà chưa ngã ngũ. Đành lòng không được, Butchi nói:

-Thôi thì huynh đệ ta không ai chịu ai, chi bằng hai ta cùng đứng chủ, sau này thành nghiệp, ngôi thứ thế nào ta tính sau. Việc trước mắt bây giờ là chiêu một nhân tài bốn phương. Đệ cứ ở nhà, lo lắng cho việc lớn, ta sẽ đi du ngoạn để kết nạp thêm bằng hữu. Hảo hán trên đời đâu có thiếu, chỉ sợ ta không có lòng mà thôi.
PhamVinh cả mừng, biết đâu rằng Butchi lấy cớ thoái thác để đi du lịch nghỉ ngơi, thực Butchi là người mưu sâu khó lường.

Sáng sớm hôm sau, Butchi hành trang lên đường, trước khi đi không quên ôm chặt PhamVinh vào lòng mà dặn dò công việc ra chiều lưu luyến lắm.

Muốn biết Butchi đi chu du thiên hạ ra sao, có mời được anh hùng hào kiệt hay không, xin mời xem hồi sau sẽ rõ.
 
Hồi thứ hai:
Tấn Kiệt ẩn mình trong lều cỏ
Butchi uống rượu khích Nguoidien


Lúc bấy giờ đang độ xuân sang, cảnh vật hữu tình, bên bờ sông Tiền, sông Hậu cỏ dại mọc chen lấn cùng dừa nước. Lại có những chú cò trắng thả bộ nhặt tép nhặt tôm hòng sống sót qua ngày. Chính vì vậy quán nhậu mọc lên nhan nhản, mà du khách cũng tăng lên đột ngột. Lượng du khách mỗi ngày bước vào quán nhậu có thể tính đến hàng nghìn. Trong hàng nghìn du khách ấy có một chàng trai anh tuấn, có thể so sánh với Yến Thanh, Triệu Tử Vân. Cũng có thể nói ngang hàng với Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm về sự dũng mãnh. Con người đó không biết uống rượu, mà chỉ dùng trà đá, không biết hút thuốc, mà lại dùng bồ đà, thuốc phiện, đôi khi hứng lên chàng ta còn cắn thuốc lắc tại vũ trường. Thiên hạ đồn rằng, anh ta họ Nguyễn, tên Tấn Kiệt, tự Butbi.

Butbi nghĩa là khác hẳn với Butchi. Butbi thì có mực, nhưng mực cũng nhanh hết, với lại cái thứ mực đặc sệt đó mà vô tình bị dây vào quần áo thì có giặt bằng Ô-mô hàng tháng trời cũng không hết. Ấy cũng chính là cái tính cách của Tấn Kiệt vậy.

Tấn Kiệt xây dựng một điền trang khá rộng rãi tại Violet.vn, điền trang thường thu nhận khách thập phương nhằm thu hút nhân tài, có thể đó cũng là bài tính của Butbi hòng sau này mở mang đất đai, hoa lợi. Cũng có thể đó là thú chơi của kẻ sĩ thời đại Internet.

Hằng ngày, Butbi bỏ ra một khoảng thời gian nhất định để làm công tác trang trí, xây dựng nội ngoại thất và rất chăm chỉ cày xới mảnh đất màu mỡ, lại thường xuyên giao du cùng các tao nhân mặc khách khác nên lượng khách tới trà dư tửu hậu với Butbi cũng không ít, có ngày lên tới hàng ngàn. Chính vì thế, cái tên Nguyentankiet.violet.vn cũng được lòng dân yêu mến, tao nhân mặc khách coi trọng, ngày càng vang tiếng thơm.
Butbi thường lui tới các quán nhậu bên bờ sông Tiền không phải để uống rượu, mà để gọi một ly trà đá nhấm nháp và suy ngẫm sự đời. Một hôm, Butbi đang ngồi uống trà đá thì có khách gõ cửa điền trang. chủ nhân không có nhà, mấy tên đày tớ hớt hơ hớt hải chạy ra quán nhậu gọi Butbi về. Butbi bực mình lắm nhưng cũng thủng thẳng đứng dậy, thả bộ trở về nhà mình.

Vừa đến cổng, thấy một người nho nhã, thư sinh đang đứng chờ mà không bước vào trong. Butbi bực mình quát lớn:

-Bay đâu ! sao không mở cửa đãi khách mà để khách phải đứng thế này.

Tiếng quát của Butbi không làm cho mấy đứa đày tớ sợ sệt mà ngược lại làm cho vị khách run lập cập, đầu gối như chùng xuống có vẻ không đứng nổi. Butbi thấy vậy chạy lại đỡ khách:

-Xin lỗi các hạ phải đợi lâu, tại mỗ đây dạy dỗ đày tớ không nghiêm, mong được lượng thứ.
Lúc bấy giờ vị khách mới bớt run đứng thẳng dậy mà bước theo Butbi vào nhà.
Sau khi phân ngôi chủ khách, hết một tuần trà, theo đúng lễ nghi, vị khách mới cất tiềng:

-Tại hạ tự là Butchi, họ Phạm tên Tân Khoa, nghe danh người anh hùng đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, có gì đường đột xin các hạ lượng thứ cho.
Butbi khẽ à lên một tiếng:

-Vậy ra các hạ là Butchi. Tại hạ cũng đã nghe danh qua bằng hữu giới thiệu, thật là may mắn, nay gặp được đây, chi bằng ta dọn rượu, uống với nhau vài chén gọi là để cầu thân, không biết ý các hạ thế nào ?
Dứt lời, bèn gọi gia nhân sửa soạn cỗ bàn, trà rượu chuẩn bị đãi khách. Butchi trong lòng rất thích uống rượu, nhưng lại đã từng nghe nói Butbi không biết uống rượu thì trong lòng thầm nghĩ: "Tay này không biết uống rượu, nay mời ta uống, chắc chắn rượu không ngon, chi bằng ta thoái thác, xong việc ra quán nhậu một bữa cho thỏa chứ rượu không ngon lại uống một mình thì uống làm sao được ". Đoạn Butchi xua tay:

-Tại hạ rất lấy làm cảm kích tấm chân tình của chủ nhân, ngặt rằng thời gian gấp gáp, công việc còn dang dở nên không thể lưu lại nơi đây chén tạc chén thù với chủ nhân được, nay tại hạ có một việc muốn thỉnh ý chủ nhân thế này...

Butchi mới nói đến đây đã bị Butbi gạt phăng đi:

-Các hạ như thế sao xứng với đại danh Butchi ? Nay tại hạ mời rượu mà không thèm uống, tức có ý khinh tại hạ rồi. Các hạ có chắc rời khỏi trang viện này nguyên vẹn hay không?

Butchi nghe thế cả sợ, bèn nhất nhất tuân theo mà trong lòng lấy làm ấm ức. Ngặt một nỗi, Butchi tuy thế nhưng tính tình nhát như thỏ đế, võ vẽ cũng học dăm bài, tướng tá cũng có vẻ khỏe mạnh, nhưng chưa từng giết một con kiến chứ nói gì đến cảnh đầu rơi máu chảy. Vậy nên Butchi đành ngậm ngùi ngồi lại chờ đợi bữa cơm rượu của chủ nhân trang viện mà không hó hé thêm một lời nào nữa.
 
Cùng khoảng thời gian đó, nơi phương bắc, trong một căn nhà nhỏ có một lão già hom hem, không có râu cũng chẳng có tóc đang nằm trong ổ rơm ngáy như kéo bễ. Lão thường ngủ cả ngày lẫn đêm bất cứ lúc nào lão thích như thế. Bởii cái tật rượu chè, lão gần như quên đi khái niệm thời gian, không gian. Nhiều khi giữa buổi sáng, lão đã đi dọn ổ chuẩn bị cho giấc ngủ, lắm lúc nửa đêm gà gáy, lão lại lục tục trở dậy chuẩn bị cho bữa sáng. Tóm lại, ngời ta bảo lão điên. Tụi trẻ con thường kháo nhau rằng lão điên nặng lắm, ai đ[ì giữa mùa hè lão lại đắp chăn bông, trời đang mưa sầm sập lão lại đội mưa hàng chục cây số chỉ để được uống vài giọt rượu thừa của mấy cái quán bô nhếch nhất vùng.

Ấy là sơ qua về lão già điên như thế, Lão cũng có tên, có tuổi đàng hoàng, ấy nhưng người ta gọi lão là lão già điên lâu dần thành quen. Sau này giang hồ đặt cho lão một cái tên mới là Nguoidien, còn chính thực lão họ Bùi, tên Quỹ.

Lão Nguoidien này tính khí thất thường, có khi đang vui lại ôm mặt khóc rưng rức như nhà có đám, có khi mọi người đang âu sầu lo lắng việc gì đó thì lão lại phá lên cười, bởi vậy hàng xóm láng giềng không hề ưa lão. Chỉ có người ngoài giang hồ là phục lão lăn quay. Bới lão tuy thế thôi, nhưng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể nói lão không khác gì Chu Du, Gia Cát Lượng, chỉ mỗi cái tội là hình hài lão xấu quá, tính tình lại gàn dở nên mãi lão cũng chả lấy được vợ, cứ sống một thân một mình trong căn nhà ổ chuột tại Violet.vn.

Lão Nguoidien cũng hay lang thang giang hồ kiếm cơm, bởi lão chẳng có nghề nghiệp gì cố định, lão dùng đôi môi mỏng như tờ giấy Pơ-luya và cái lưỡi dài một tấc rưỡi để lừa phỉnh thiên hạ. Ấy vậy mà cũng nhiều kẻ mắc lỡm của lão ra phết. Trước đây, lão đãng từng một thời nổi đình nổi đám khi phò tá cho Onthi.com, rồi lão chán đời chỉ vì lão thấy công sức lão bỏ ra chẳng làm nên cơm cháo gì, lão bỏ về căn lều nhỏ, ngày ngày kéo nhị uống rượu qua ngày. Cái lều của lão vốn đã nhỏ, nay thêm lão và cơ man dụng cụ chẳng đâu vào đâu nay càng chật chội. Nhưng lão chả cần rộng rãi, cũng chả cần giao du nhiều. Ấy vậy mà hàng ngày khách ghé thăm nhà lão cũng kha khá. Bởi hai lẽ, một là giang hồ cũng nhiều kẻ biết đến lão, hai nữa, những kẻ lần đầu biết đến lão thì tò mò muốn biết xem người điên ra làm sao, chưa kể lũ trẻ con thi thoảng kéo nhau đến nhà trêu chọc lão.

Lão Nguoidien thường mỗi khi thức dậy là bấm đốt ngón tay tính toán số mệnh của lão trong ngày hôm ấy, đức tính đó của lão thì không ai chê được. Lão không sợ chết, nhưng lão muốn biết khi nào lão chết để còn kịp làm những điều lão chưa làm được. Hôm rằm tháng 3, lão bày rượu thịt ra trước lều, ngửa cổ ngắm trăng và uống rượu một mình, bỗng thấy trên dải ngân hà có một vì tinh tú lấp lánh di chuyển, theo thói quen, lão rót rượu vào cái chân gà rồi mút để xem quẻ. Cái chân gà đang co quắp bống nhiên thẳng đơ ra. Lão cười ha hả một mình mà rằng:

-Đời lại thêm loạn lạc rồi đây !

Đang lúc say sưa như thế bất chợt lão thấy nhói đau ở vùng ngực, nhìn xuống, lão thấy một luồng ánh sáng đang chiếu thẳng từ vì tinh tú kia vào ngực mình. Lão lại lẩm bẩm:

-Chà, không thoát khỏi số mệnh rồi.

Lão biết chuyện gì sẽ xảy ra. Quả nhiên, ba hôm sau, lão nằm liệt giường vì huyết áp tụt xuống còn có 50-80. Lão ân hận vì một số dự định của lão còn dang dở mà lão cứ đam mê rượu chè làm mất thời gian của lão. Lão tức lắm, hỏi đại phu thì được cho hay lão vẫn còn cơ hội sống sót, tuy nhiên, lão phải nằm yên một chỗ mà uống sữa dê mới khỏi được bệnh. Lão nghe lời, nhưng lão chẳng có ai thân thích để đi tìm sữa dê cho lão. May thay, có một cô nương chả biết giời xui đất khiến thế nào, đi thăm người bệnh lại thăm nhầm vào lão, thế là lão cứ nằng nặc bám riết, cô nương ấy cũng có lòng thương người nên giúp đỡ lão. Một tháng sau, người ta lại thấy lão Nguoidien cắp chai rượu, chân nam đá chân chiêu ê a hát ngoài chợ, ấy là lão đã khỏi bệnh rồi.

Đêm đầu tiên khỏ bệnh, lão Nguoidien vui sướng lắm nên mãi không ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng lão thấy có một người tầm thước, cao khoảng chín thước, ăn mặc theo lối nông dân đi vào quỳ sụp trước mặt lão, người ấy nói:

-Tiểu nhân là Butchi, đang chiêu binh mãi mã, dựng cờ khởi nghĩa, dẹp yên lòng dân trong lúc loạn lạc này. Nghe đại danh Nguoidien của lão đã lâu, nay muốn thỉnh đại nhân giúp cho, Diễn đàn kiến thức mà có đại nhân thì như hổ thêm cánh, như rồng thêm chân, chẳng hay ý đại nhân thé nào ?

Lão Nguoidien muốn nói, nhưng miệng cứng lại chẳng nói được gì, lão đang không muốn tham gia vào chính trường, vì lão đã làm cũng nhiều, và lão cũng chán lắm rồi, nên lão định xua tay từ chối. Ấy vậy mà cánh tay lão lại nâng lên hạ xuống, tựa như cái gật đầu đồng ý. Người kia thấy vậy liền cười và nói:

-Cám ơn đại nhân dã nhận lời, Diễn đàn kiến thức sẽ không quên công lao đại nhân, sẽ có đãi ngộ xứng đáng.

Nói rồi người đó quay lưng đi thẳng. Lão Nguoidien chưa kịp phản ứng thì người kia đã khuất dạng. Lão bấy giờ mới nói được, Lão ngồi dậy khóc rưng rức như trẻ nhớ cha nhớ mẹ. Lão chẳng muốn làm cái quái gì vào lúc này, lão chưa biết lão còn sống được bao lâu nữa, nhưng lão đã nhận lời với người ta rồi, dù rằng trong tâm lão không đồng ý thì người ta cũng nghĩ là lão đã đồng ý. Vậy thì lão đâu còn cơ hội từ chối. Vả lại, người đó chỉ xưng danh tính là Butchif, mà cái tên này chẳng gợi cho lão một chút gì về con người đó, Lão qua lại giang hồ lâu nay nhưng chưa hề nghe đến cái tên đó. Chắc là một cậu ấm nào muốn mở mang bờ cõi đây, lão nghĩ thế, thế là lão quyết sẽ rời khỏi cái ổ rơm của lão để đi tìm hiểu xem thực hư thế nào.
 
Anh nguoidien ơi lâu lâu Bò em mới ra phố.anh chuyển thể hay quá em phục anh sát đất đấy.nếu anh không chê Bò em nhà quê thì mình kết làm huynh đệ nha anh?
 
Lão Nguoidien bắt đầu hành trình đi tìm hiểu xem diễn đàn kiến thức là cái gì. Trong khi đó, tại miền nam, Butchi đang nhậu cùng Butbi. Các món nhậu được chuẩn bị khá chu đáo, khác hẳn với những suy nghĩ của Butchi. Cũng chim quay, gà tần, và còn thêm một món đặc biệt nữa là mắm Bồ-hooc. Cái món này thì Butchi chưa từng nghe nói chứ nói gì đến nếm thử. Butbi cũng là người cẩn thận, sai gia nhân sắm hẳn 10 cân rượu đế Gò đen, không quên thêm hai chục thùng nước đá để sắn đó với hai mục đích, khi nào Butbi cần trà đá là có ngay và để butchi giã rượu.

Butchi ngồi uống thả sức, trong khi đó, Butbi cứ nhẩn nha ngồi gặm đầu chim quay. Một cái đầu chim mà Butbi uống hết hai chục bất trà đá đủ cho thấy nội công Butbi là cực kì thâm hậu, nhưng Butchi mải mê với rượu nên khi đã ngà ngà vẫn chưa động đến món nào trên mâm. Thấy vậy, Butbi liền lấy cái muỗng lớn xúc một muỗng mắm tiép cho Butchi:

-Mời các hạ dùng thử món này, đây là món đặc sản mà khộng phải đâu cũng có, tại hạ phải sai gia nhân đáp máy bay cấp tốc mới mang về kịp bữa nhậu hôm nay đấy.

Butchi lè nhè:

-cái quái gì mà vừa khó ngửi vừa khó nhìn thế này ?

Butbi giảng giải:

-Đây là món của người dân miền núi, các hạ có biết họ làm thế nào không?

Butchi lắc đầu:

-Biết thì mỗ còn hỏi làm gì. Rõ rách việc, có gì thì nói luôn ra đi.

Butbi chậm rãi:

-Món này được làm rất công phu, các chàng trai miền ngược phải có công phu khá lanh lợi mới bắt được ễnh ương, nhái bén. Sau đó mang về làm sạch, luộc chín rồi để trong chum sành. Khi nào bắt đầu phân hủy, có mùi khó chịu thì cho thêm muối, lại để thêm một thời gian nữa, cho phân hủy hết, chỉ còn trơ lại mấy cái xương mới đem ra đỏ vào mấy cái thùng. Mấy cô gái lúc đó mới có việc là cứ chân trần lội vào thùng mà đạp cho tới khi nào nhừ, chỉ còn mấy cái xương thì vớt xương ra, sau đó bỏ vào vò đem chôn. Sau khi chôn chín tháng 10 ngày thì mới đào lên để thưởng thức. Các hạ có thấy công phu không ?

Mới nghe đến đây, Butchi đã gục đầu xuống, trả cho Butbi tất cả những gì vừa ăn rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự. Butbi gọi gia nhân đến dọn dẹp và dìu Butchi vào hậu viện nghỉ ngơi. Xong xuôi đâu đó, Butbi ngồi một mình chén sạch cả mâm, không quên uống thêm vài chục ly trà đá rồi bảo gia nhân xách vò rượu đế đi trả, tính ra Butchi mới uống có chưa hết một cân.

(Tối nay tiếp tục nhé các bạn. Giờ lại chuẩn bị đi làm.)
 
Chà, cái món này nghe nói chôn có "bảy làn bảy bốn chín ngày" thôi nguoidien ơi
Tôi đã từng nghiên cứu cách làm và dùng thử món này rồi. Sự thật không như tôi viết ở đây đâu. Thầy hiểu dùm đây là chỗ bịa với cái thâm ý của đoạn "Mấy cô gái lúc đó mới có việc là cứ chân trần lội vào thùng mà đạp cho tới khi nào nhừ, chỉ còn mấy cái xương thì vớt xương ra, sau đó bỏ vào vò đem chôn. Sau khi chôn chín tháng 10 ngày thì mới đào lên để thưởng thức."
 
Bái phục, bái phục... Nghe ngày tháng chẳn tròn tôi có nghĩ nhưng chẳng lẽ lại phân biệt trai miền ngược xuôi, ù lì hay lanh lợi... Thế thì món này ai làm mà chả được hả nguoidien???! :D
 
Bái phục, bái phục... Nghe ngày tháng chẳn tròn tôi có nghĩ nhưng chẳng lẽ lại phân biệt trai miền ngược xuôi, ù lì hay lanh lợi... Thế thì món này ai làm mà chả được hả nguoidien???!
Cái này ai chả làm được. Thầy đúng 100%, nhưng trai miền ngược làm khác trai miền xuôi, trai ù lì làm khác trai lanh lợi nhiều lắm. Thầy chưa nghe câu chuyện cô dâu miền ngược lấy chồng miền xuôi à? Sau đêm tân hôn, bạn gái xúm vào hỏi trai miền xuôi có gì lạ? Cô gái trả lời rằng "Trai miền xuôi có đi có về còn trai miền ngược chỉ có đi mà không về" . Nói thế chắc thầy hiểu.
 
chào bác Người điên ! Bác viết liệt truyện rồi liệt luôn hay sao mà chưa ra hồi tiếp ? Mùa hè ngày rộng tháng dài , bớt ngủ , bớt nhậu đi để có sức mà khua chiêng múa bút . Có gì hay bác nhanh nhanh chia chác cho bà con , kẻo nguội !
 
Nửa ngày sau, Butchi tỉnh dậy, mặt xanh như đít nhái, miệng khô rát, bụng đói cồn cào. Sực nhớ đến bữa tiệc cùng Butbi, Butchi lồm cồm bò dậy đi kiếm miếng nước cho đã họng thì thấy Butbi đang nằm khểnh trên đi văng. Butchi tức lắm bèn, dồn hết công lực múa bài quyền "Mèo vuốt râu hùm" định bụng đả thương Butbi. Ngờ đâu Butbi là tay công lực thâm hậu, nghe tiếng gió đã biết Butchi sử chiêu nào, Butbi vẫn nằm đó, vòng chân lại theo thế "Cua bò ngang" tung ra một cước, Butchi thấy thế né người sang một bên, tung chiêu thứ hai là "Nhái cõng ễnh ương". Butbi tuy cũng từng trải, nhưng chiêu này là do Butchi nghiên cứu và sáng chế trong hơn chục năm bôn ba nên Butbi bó tay. Butbi ngã nhào về trước, bụng bảo dạ: "Phen này chắc chết" không ngờ Butchi chỉ khống chế mà không có ý định sát hại. Butchi hầm hè nói:

-Các hạ thật quá đáng lắm. Tại hạ đây lấy tấm lòng chân thực mà chiêu hiền đãi sĩ, không ngờ các hạ chơi bẩn, dọn rượu thịt ra rồi một mình ăn hết. Tại hạ đến đây với mục đích cầu hiền tài. Bây giờ các hạ nói cho một câu, Các hạ có theo Diễn đàn kiến thức hay không ?

Butbi núng thế, đang trong vòng tay của Butchi nên không đồng ý cũng không được đành gật đầu mà trong lòng không thoải mái lắm. Bấy giờ, Butchi tiếp:

-Vậy các hạ mau thu xếp hành lý, ta lên đường.

Butbi giật mình thầm nghĩ: "Cái tay này sao vội vàng thế ? Chắc có nguyên do gì đây, vậy ta phải đi ngay, kẻo uổng mạng, lại phí công cha mẹ sinh thành" bèn đứng dậy cầm vội cái bút bi vẫn mang theo người, dặn gia nhân trông coi nhà cửa rồi lên đường về Diễn đàn kiến thức.

Lại nói về lão Nguoidien, sau khi tìm ra hang ổ của Diễn đàn kiến thức, Lão lượn con xe tàu ghẻ quanh diễn đàn một hồi để thám thính, thấy trong sơn trại có chừng mấy chục mạng, kẻ thức kẻ ngủ lấy làm ngán ngẩm. Lão định rồ ga lượn về căn lều của lão thì lão chợt nghĩ: "Hay là ta thử vào trong xem sao, coi lại tướng mạo kẻ đã mời ta coi có đúng như giấc mơ hay không". Lão bèn dựng xe ngoài cổng, đi thằng vào trong sơn trại. Đang bước thấp bước cao như thế, bỗng đâu một thằng lính canh nhảy xổ ra quát:

-Lão già kia. Đi đâu mà vào đây? đưa lệnh bài ra xem nào.

Lão giật mình, cái Diễn đàn bé con con này mà cũng cần lệnh bài sao ?. Lão định cứ thế xông vào, mấy thằng nhãi ranh đó lão chỉ quay người một cái là chúng bay như chong chóng, nhưng bản chất tôn trọng gia chủ làm lão nghĩ lại, Lão lịch sự hỏi:

-Làm thế nào để có lệnh bài hả chú em ?

Tên lính canh chỉ cho lão đường đi nước bước để xin lệnh bài, lão cám ơn rồi quay ra. Tối hôm ấy, sau khi uống hết be rượu và đánh một bụng đẫy toàn cơm và rau muống luộc lão lên đường xin lệnh bài, không quên xách theo một chai quốc lủi dự phòng thời gian chờ đợi.

Lão thực hiện đầy đủ các bước theo hướng dẫn rồi ngồi bệt xuống một mô đất ngử cổ ngắm trăng, chờ mãi chẳng thấy gì, lão làm lại thủ tục một lần nữa. Lão lại đợi cả nửa tiếng đồng hồ không thấy hồi âm. Bực mình, lão mang rượu ra tu ừng ực từng ngụm lớn rồi bắt đầu chửi, lão chửi y như Chí phèo của ông Nam Cao, ấy vậy mà cũng chả ai thèm quan tâm đến lão. Lão tức. Thế là lão quyết định về lều, lão đặt lưng xuống ổ rơm mà trong lòng vẫn còn ấm ức. Lão lại giơ hai bàn tay gầy guộc ra bấm độn xem ngày mai lão có được giải quyết không, nhưng lão chưa kịp tính xong thì mắt lão đã ríu lại. Lão ngủ lúc nào lão cũng không hề biết.

Nửa đêm, lại nửa đêm, Lão giật mình thức dậy vì có ánh sáng lờ mờ ngoài cửa lếu, Lão dụi mắt, tưởng trời đã sáng, nhưng ngoài trời vẫn tối đen , ánh sáng phát ra từ một người bận đồ tráng đang tiến gần về phía lão, ban đầu lão tưởng ma, nhưng định thần nhìn kĩ hóa ra người này chính là kẻ hôm trước đã đến quấy rối lão trong giấc ngủ, lão bực lắm, định bụng sẽ chửi cho người này một trận vì đến làm mất giấc ngủ vàng ngọc của lão, nhưng người đó vừa đến cửa đã quỳ xuống dâng hai tay lên ngang đầu:

-Thưa lão tiền bối, hôm trước do sơ xuất mà tại hạ không mang theo lệnh bài mời lão tiền bối, nay tại hạ thỉnh lão tiền bối sáng sớm mai đến thăm sơn trại, nếu lão tiền bối thấy ưng thì mời lão tiền bối giúp tại hạ một tay xây dựng cơ đồ.

Nói rồi, người đó phẩy tay một cái, ánh sáng hình lưỡi liềm cùn bay vút từ ngoài cửa vào dưới gối của lão. Lão chưa kịp hiểu mô tê gì thì lão lại thiếp đi cùng những cơn mộng mị chẳng đâu vào đâu.
Tỉnh dậy, Lão Nguoidien nhớ lại chuyện hồi đêm, lão mò xuống dưới gối thì quả có lệnh bài thật. Lão mở cờ trong bụng, vội vàng tắm rửa sơ qua rồi hướng Diễn đàn kiến thức thẳng tiến.

Lão vừa lò dò bước vào sơn trại thì gặp ngay hai người cũng đi vào với dáng vẻ vội vàng. Lão nhận ra ngay đó là kẻ đã đến thỉnh lão và một người lạ mặt, lão đằng hắng:

-Xin chào! Xin chào.

Người kia thấy lão cũng chắp tay thi lễ:

-Chào lão tiền bối.

Lão nghe có vẻ khách sáo quá, nhưng kệ hắn, lão buông ngay một câu:

-Sơn trại bé tẹo teo thế này, cần gì đến lão già điên này cơ chứ.

Người kia vội vàng:

-Ấy chết, thỉnh lão tiền bối ghé vào trong, xơi bữa cơm nhạt cùng anh em sơn trại, rồi lão tiền bối đi cũng chưa muộn.

-Được, lão đáp, Ta cũng muốn xem bên trong có gì.

Nói rồi, lão xăm xăm đi vào như lão là chủ nhân của Diễn đàn kiến thức vậy.

Bên trong, tiệc rượu đã bày sẵn từ lúc nào, ba người vừa vào đến nơi đã thấy một vài kẻ lăng xăng chạy qua chạy lại mời mọc, dìu lão và hai người kia lên mâm. Chẳng cần khách khí, lão Nguoidien ngồi xuống là tay rượu tay bát, khua loạn cả lên làm không khí thêm náo động. Sau vài tuần rượu mời chào, Người áo trắng mới nói:

-Tại hạ xin gới thiệu hai vị,. Đây là Butbi, Họ Nguyễn, tên Tấn Kiệt, một tay kiệt xuất về trà đá, còn đây, là Nguoidien, một lão già hâm nhất trên đời. Hai vị làm quen nhau đi.

Nếu là người khác thì người áo trắng đã ăn vài chưởng, nhưng lão Nguoidien thì khác, lão cười ha hả nói:

-Không ngờ các hạ lại biết rõ lão thế. Nào, Butbi, lão phu cũng đã nghe nhiều về các hạ ở Violet, nay gặp nhau đây, chi bằng ta cứ nâng chén tiêu sầu, rồi chuyện gì bàn tính tiếp.

Butbi vốn là người lịch sự, thấy lão Nguoidien vậy có vẻ cũng không ưa lắm bèn nói:

-Các hạ là Nguoidien ? tại hạ cũng đã may mắn được biết quý tánh đại danh, nay có chén rượu làm chứng, tại hạ xin kính lão một chén.
 
Nói xong, Butbi nâng chén lên, đợi lão Nguoidien ngửa cổ uống sạch rồi hạ chén xuông, bấy giờ Butbi lại nói:

-Đây là Butchi, họ Phạm tên Tân Khoa, chủ của cái cơ ngơi này, lão đã biết chưa ?

-Cái diễn đàn bé tí teo này á ? Lão Nguoidien hỏi lại làm Butbi khẽ nhíu mày. Lão lại tiếp:

-Nơi đây đất chật, lại ít người, lão thích quảng giao, với lại, nhỏ nhoi thế này thì lão không việc gì phải ra tay.
Butchi nghe thế ức lắm, nhưng trong lòng thoáng nghĩ đến tính cách lão Nguoidien bèn nói:

-Diễn đàn này còn bé thật, công việc nhẹ nhàng, đơn giản thật, nhưng tại hạ dám chắc lão tiền bối không biết
làm gì nên mới không nhận lời tại hạ, chứ trên đời này có ai chê công việc nhàn hạ bao giờ, vả lại, ưu đãi tử tế.

Lão Nguoidiennghe vậy bắt đầu tức, Lão mà lại có người chê không biết làm gì thì lão tức thật chứ chơi à. Lão uống thêm chén rượu rồi hậm hực nói:

-Được, để ròi xem, lão phu làm dược những gì. Lão sẽ ở lại đây, nếu lão không làm được thì lão là con chó chui gầm giường. Nhưng bây giờ, cho lão xin chén nữa, rồi lão ngủ. Chiều nay lão phu sẽ bắt đầu làm việc, coi sao.

Lão uống thêm một chén rượu nữa rồi lăn ngay ra cạnh mâm ngủ thật, lão ngày khò khò làm hai người còn lại vừa uống rượu vừa được nghe nhạc dân ca. Bấy giờ, Butchi mới nháy mắt với Butbi:

-Phải khích lão thế, lão mới giúp cho, chứ mời lão này, lão ta con lên mặt, mục xương lão cũng không giúp mình.

Butbi bấy giờ mới vỡ nhẽ, tủm tỉm cười:

-Phục thật, Huynh trưởng mưu kế như thần.

Muốn biết diễn biến tiếp theo ra sao, xin mời xem hồi sau sẽ rõ.
 
Một buổi chiều đang ở nhà thì một cái ông hâm hâm; điên điên gọi điện cho mình và hướng dẫn mình để được xác thực trong cái violet. Trong đầu mình lẩm nhẩm

- Chậc chậc, chả lẽ trên thiên hạ này còn người điên điên, khùng khùng và tốt đến thế sao?

Từ ngày được cái gã điên đó xác thực cho mình, mình như rồng thêm cánh, bắt đầu bay nhảy và hiểu thêm về cái thế giới ảo rộng lớn và bao la đến thế.

Ngày trước lắp net chỉ để chát chít và tìm tài liệu để dạy học, căn bản cũng ức chế vì cái máy của nhà trường thì bị thằng cháu làm văn phòng ôm khư khư và giữ như thần giữ của, chán chả buồn ,,, chán.

Một hôm được gã người điên giới thiệu cho cái diễn đàn kiến thức, vào thì chẳng thấy có cái gì là thú vị cả, chỉ được gặp một lô một lốc các 9X vừa thi ĐH về, chát chít vớ vẩn thế thôi.
Thời gian trôi qua dần dần, bỗng trên diễn đàn xuất hiện một tiểu thư khuê các với cái nickname dễ thương BACKYSINH làm cho mình điên đảo.
Từ đó trở đi, mỗi tối tối như một con nghiện lao vào điễn đàn tìm Sinh để tán tỉnh, hẹn hò.
Từ ngày vào cái diễn đàn thấy kiến thức tin học của mình cũng khá hơn đc 1 chút gọi là có.

Cảm ơn dd vì những người bạn tốt, cảm ơn NGƯỜI ĐIÊN; BACKYSINH, HIDE, cảm ơn tất cả mọi người. Chúc cho Diễn đàn càng ngày càng phát triển. Điêu nhớ lắm Thoa, Yến lắm lắm. Chúc mọi điều tốt lành tới mọi người.

(Mà không biết bao giờ xuất hiện các nhân vật anh tài như BACKYSINH, HIDE, THANDIEU2 nhỉ? lâu quá thôi)
 
giống tam quốc quá . Người điên quả là danh bất hư truyền . ra math.vn cũng có người điên giải toán như điên . ở đây cũng có người điên sao?
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top