Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 9
Ngữ văn 9
Đề thi, ôn tập vào 10
Đề thi thử môn Ngữ văn 9 số 8 - có đáp án
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Sen Biển" data-source="post: 195075" data-attributes="member: 110786"><p><strong>Bài văn mẫu</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Câu 2: “Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” (Sóng Hồng).</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Hãy làm rõ điều đó qua hình tượng người lính thời chiến và thời bình trong hai tác phẩm “Đồng Chí” (Chính Hữu) và “Ánh Trăng” (Nguyễn Duy).</strong></p><p><strong></strong></p><p><strong>Bài làm </strong></p><p></p><p>Người lính, cho đến hôm nay vẫn là hình tượng và hình ảnh đẹp trong lòng người đọc. Thế giới vẫn chưa bình yên, con người vẫn còn đầy mâu thuẫn, xung đột giữa con người, giữa các phe phái, các sắc tộc, cộng đồng vẫn diễn ra. Người lính vẫn phải ra chiến trường, làm nhiệm vụ quốc gia và quốc tế. Cuộc chiến tranh của dân tộc đã lùi xa, hai cuộc chiến tranh vĩ đại mà dân tộc ta đã trải qua, kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ. “Đồng chí” của Chính Hữu ra đời năm 1948, “Ánh trăng” được Nguyễn Duy viết tại thành phố Hồ Chí Minh khi đất nước độc lập chưa lâu. Chính Hữu là người lính thời chống Pháp, Nguyễn Duy là người lính chống Mỹ. Hai bài thơ ra đời trong bối cảnh và hoàn cảnh khác nhau. Nhưng mang tâm thế của người lính, tình đồng chí và ký ức chiến tranh không phai mờ. Và có lẽ, câu nói của nhà thơ Sóng Hồng “Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” đã phản ánh và khái quát nhất về hình tượng người lính và thời đại họ đã sống. </p><p></p><p> Thơ là thể loại văn học nhạy cảm và tinh tế nhất. Người ta tìm đến thơ khi các thể lọa văn học khác khó và không thể truyền tải được ý và hồn của tác phẩm. Thơ là tiếng lòng, là khát vọng thầm kín mà sâu lắng, nhiệt huyết mà say mê, chân phương và giản dị. Sóng Hồng là nhà chính trị, nhà văn hóa, nhà báo, nhà thơ. Thơ ông phục vụ cho cách mạng, là tiếng lòng của người chiến sỹ vì nhân dân, vì lý tưởng. Nhà thơ Sóng Hồng đã có rất nhiều phát biểu, triết lý về thơ. Thơ đối với ông phải mang tình cảm cao thượng, gắn liền với cuộc đấu tranh cách mạng, không rời chủ nghĩa xã hội, là tâm sự của chủ thể trữ tình. </p><p> Câu nói “Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” xét trong tương quan với bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu và bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy rất phù hợp và chính xác. Hôm nay, đọc lại hai bài thơ này, chúng ta thấy cái sâu nặng, tri ân, nghĩa tình của người lính thời chống Pháp; cái chất lính, tâm hồn lộng gió, không quên kí ức của người lính thời chống Mỹ. Người lính, suy cho cùng là biểu tượng và hình tượng đẹp trong văn học và đời sống. Họ là trung tâm của lịch sử, của thời đại đã qua. Họ đã biểu hiện sâu sắc tình cảm, tính chính nghĩa, chủ nghĩa anh hùng cách mạng và sự hào hùng của dân tộc thế kỷ XX. </p><p></p><p> Chính Hữu viết bài thơ “Đồng chí” vào năm 1948, một năm sau ngày chiến dịch Việt Bắc 1947. Bải thơ của Chính Hữu mang nặng âm hưởng của thơ ca chống Pháp, là bài thơ tiêu biểu và xuất sắc giai đoạn này. Không có bài thơ nào về đồng chí, về đồng đội lại xúc động và hay hơn bài “Đồng chí’ của Chính Hữu. Mặc dù sau này, có rất nhiều bài thơ viết về tình đống chí, tình đồng đội nhưng “Đồng chí” của nhà thơ Chính Hữu vẫn là thiêng liêng và cao quý nhất. Giữa lúc trận chiến diễn ra căng thẳng, giữa chiến khu Việt Bắc, giữa cái đói, cái no, giữa sự sống và cái chết, tình đồng chí đã bộc lộ và khiến chúng ta không khỏi cầm được nước mắt. Những người lính chống Pháp, “ra đi từ mái tranh nghèo”, họ có vùng quê khác nhau, tựu chung họ là người nông dân, người lao động. Về điều này, chúng ta còn gặp trong bài “Thăm lúa’’ của nhà thơ Trần Hữu Thung, người lính xuất thân từ cánh đồng, ruộng lúa, chân chất, thật thà như “củ khoai, củ mì’, họ tạm biệt vợ con, cha mẹ già ra chiến trường để bảo tồn văn hóa và làng quê mình. </p><p></p><p><em>Quê hương anh nước mặn, đồng chua</em></p><p><em>Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá</em></p><p><em>Anh với tôi đôi người xa lạ</em></p><p><em>Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.</em></p><p><em>Súng bên súng, đầu sát bên đầu</em></p><p><em>Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ</em></p><p><em>Đồng chí!</em></p><p></p><p> Kháng chiến bùng nổ, bao trai làng đã ra đi cứu nước. Những năm tháng ấy, cuộc kháng chiến đang bước vào thời kỳ căm go và căng thẳng nhất. Quân đội nhân dân Việt Nam thành lập không lâu, điều kiện tập luyện và trang bị còn hết sức thô sơ và thiếu thốn. Một bộ phận người lính chủ yếu là con em nông dân lao động, có xuất thân là nông dân và dân nghèo. Nghe theo tiếng gọi của Đảng, nghe theo lời kêu gọi của Hồ Chủ Tịch, họ đã đứng trong hàng ngũ Quân đội nhân dân Việt Nam, làm nên chiến thắng “Chín năm làm một Điện Biên. Nên vành hoa đỏ nên thiên chỉ vàng”. Nếu không có những người lính như trong bài thơ “Đông chí”, không có tình đồng chí sâu nặng và nghĩa tình, chúng ta không đánh và đuổi được giặc Pháp, không làm nên mốc son chói lọi của lịch sử dân tộc. </p><p></p><p> Hình tượng người lính, những con người đẹp nhất của thời đại, của cuộc kháng chiến chống Pháp và tiếp đó là kháng chiến chống Mỹ, đã biểu hiện phẩm chất và giá trị thiêng liêng về chính nghĩa và tình đồng đội. </p><p></p><p><em>Anh với tôi đôi người xa lạ</em></p><p><em>Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.</em></p><p></p><p> Mỗi người từ các làng quê khác nhau ra đi. Người lính tập trung và đoàn kết ở mỗi một đơn vị và trung đoàn. Trước khi khoác áo lính, là người lính cụ Hồ, họ là các trai làng giản dị và chân phương. Có người đã có vợ và con cái, có người mới có người yêu, có người đang hò hẹn, và có người chưa nắm tay bạn gái mình. Làng quê họ là các vùng quê chiêm trũng “nước mặn, đồng chua’, “đất cày lên sỏi đá”. Bởi chung mục đích, chung lý tưởng mà người lính tề tựu về đây. Họ là đồng chí. Họ bảo vệ người thân của mình, bảo vệ làng quê mình. Nơi họ đang chiến đấu và sát cánh bên nhau đây là bom rơi, đạn nổ. Ở làng quê họ, có người vợ trẻ, mẹ già cha đau, có cô gái cùng làng mới hò hẹn mà chưa dám cưới. Người lính kháng chiến chống Pháp, người lính trong bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu là cụ thể minh chứng sinh động nhất cho tình nghĩa của con người, của đồng đội và sức mạnh của dân tộc, của khát vọng tự do, của ấm no và chiến thắng. Không có hình ảnh nào đẹp hơn “Súng bên súng, đầu sát bên đầu”. Đó là tượng đài về người lính. Tượng đài về độc lập, tự do và hạnh phúc. </p><p></p><p><strong>Còn nữa....</strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Sen Biển, post: 195075, member: 110786"] [B]Bài văn mẫu Câu 2: “Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” (Sóng Hồng). Hãy làm rõ điều đó qua hình tượng người lính thời chiến và thời bình trong hai tác phẩm “Đồng Chí” (Chính Hữu) và “Ánh Trăng” (Nguyễn Duy). Bài làm [/B] Người lính, cho đến hôm nay vẫn là hình tượng và hình ảnh đẹp trong lòng người đọc. Thế giới vẫn chưa bình yên, con người vẫn còn đầy mâu thuẫn, xung đột giữa con người, giữa các phe phái, các sắc tộc, cộng đồng vẫn diễn ra. Người lính vẫn phải ra chiến trường, làm nhiệm vụ quốc gia và quốc tế. Cuộc chiến tranh của dân tộc đã lùi xa, hai cuộc chiến tranh vĩ đại mà dân tộc ta đã trải qua, kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ. “Đồng chí” của Chính Hữu ra đời năm 1948, “Ánh trăng” được Nguyễn Duy viết tại thành phố Hồ Chí Minh khi đất nước độc lập chưa lâu. Chính Hữu là người lính thời chống Pháp, Nguyễn Duy là người lính chống Mỹ. Hai bài thơ ra đời trong bối cảnh và hoàn cảnh khác nhau. Nhưng mang tâm thế của người lính, tình đồng chí và ký ức chiến tranh không phai mờ. Và có lẽ, câu nói của nhà thơ Sóng Hồng “Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” đã phản ánh và khái quát nhất về hình tượng người lính và thời đại họ đã sống. Thơ là thể loại văn học nhạy cảm và tinh tế nhất. Người ta tìm đến thơ khi các thể lọa văn học khác khó và không thể truyền tải được ý và hồn của tác phẩm. Thơ là tiếng lòng, là khát vọng thầm kín mà sâu lắng, nhiệt huyết mà say mê, chân phương và giản dị. Sóng Hồng là nhà chính trị, nhà văn hóa, nhà báo, nhà thơ. Thơ ông phục vụ cho cách mạng, là tiếng lòng của người chiến sỹ vì nhân dân, vì lý tưởng. Nhà thơ Sóng Hồng đã có rất nhiều phát biểu, triết lý về thơ. Thơ đối với ông phải mang tình cảm cao thượng, gắn liền với cuộc đấu tranh cách mạng, không rời chủ nghĩa xã hội, là tâm sự của chủ thể trữ tình. Câu nói “Thơ là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp” xét trong tương quan với bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu và bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy rất phù hợp và chính xác. Hôm nay, đọc lại hai bài thơ này, chúng ta thấy cái sâu nặng, tri ân, nghĩa tình của người lính thời chống Pháp; cái chất lính, tâm hồn lộng gió, không quên kí ức của người lính thời chống Mỹ. Người lính, suy cho cùng là biểu tượng và hình tượng đẹp trong văn học và đời sống. Họ là trung tâm của lịch sử, của thời đại đã qua. Họ đã biểu hiện sâu sắc tình cảm, tính chính nghĩa, chủ nghĩa anh hùng cách mạng và sự hào hùng của dân tộc thế kỷ XX. Chính Hữu viết bài thơ “Đồng chí” vào năm 1948, một năm sau ngày chiến dịch Việt Bắc 1947. Bải thơ của Chính Hữu mang nặng âm hưởng của thơ ca chống Pháp, là bài thơ tiêu biểu và xuất sắc giai đoạn này. Không có bài thơ nào về đồng chí, về đồng đội lại xúc động và hay hơn bài “Đồng chí’ của Chính Hữu. Mặc dù sau này, có rất nhiều bài thơ viết về tình đống chí, tình đồng đội nhưng “Đồng chí” của nhà thơ Chính Hữu vẫn là thiêng liêng và cao quý nhất. Giữa lúc trận chiến diễn ra căng thẳng, giữa chiến khu Việt Bắc, giữa cái đói, cái no, giữa sự sống và cái chết, tình đồng chí đã bộc lộ và khiến chúng ta không khỏi cầm được nước mắt. Những người lính chống Pháp, “ra đi từ mái tranh nghèo”, họ có vùng quê khác nhau, tựu chung họ là người nông dân, người lao động. Về điều này, chúng ta còn gặp trong bài “Thăm lúa’’ của nhà thơ Trần Hữu Thung, người lính xuất thân từ cánh đồng, ruộng lúa, chân chất, thật thà như “củ khoai, củ mì’, họ tạm biệt vợ con, cha mẹ già ra chiến trường để bảo tồn văn hóa và làng quê mình. [I]Quê hương anh nước mặn, đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Anh với tôi đôi người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Súng bên súng, đầu sát bên đầu Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ Đồng chí![/I] Kháng chiến bùng nổ, bao trai làng đã ra đi cứu nước. Những năm tháng ấy, cuộc kháng chiến đang bước vào thời kỳ căm go và căng thẳng nhất. Quân đội nhân dân Việt Nam thành lập không lâu, điều kiện tập luyện và trang bị còn hết sức thô sơ và thiếu thốn. Một bộ phận người lính chủ yếu là con em nông dân lao động, có xuất thân là nông dân và dân nghèo. Nghe theo tiếng gọi của Đảng, nghe theo lời kêu gọi của Hồ Chủ Tịch, họ đã đứng trong hàng ngũ Quân đội nhân dân Việt Nam, làm nên chiến thắng “Chín năm làm một Điện Biên. Nên vành hoa đỏ nên thiên chỉ vàng”. Nếu không có những người lính như trong bài thơ “Đông chí”, không có tình đồng chí sâu nặng và nghĩa tình, chúng ta không đánh và đuổi được giặc Pháp, không làm nên mốc son chói lọi của lịch sử dân tộc. Hình tượng người lính, những con người đẹp nhất của thời đại, của cuộc kháng chiến chống Pháp và tiếp đó là kháng chiến chống Mỹ, đã biểu hiện phẩm chất và giá trị thiêng liêng về chính nghĩa và tình đồng đội. [I]Anh với tôi đôi người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.[/I] Mỗi người từ các làng quê khác nhau ra đi. Người lính tập trung và đoàn kết ở mỗi một đơn vị và trung đoàn. Trước khi khoác áo lính, là người lính cụ Hồ, họ là các trai làng giản dị và chân phương. Có người đã có vợ và con cái, có người mới có người yêu, có người đang hò hẹn, và có người chưa nắm tay bạn gái mình. Làng quê họ là các vùng quê chiêm trũng “nước mặn, đồng chua’, “đất cày lên sỏi đá”. Bởi chung mục đích, chung lý tưởng mà người lính tề tựu về đây. Họ là đồng chí. Họ bảo vệ người thân của mình, bảo vệ làng quê mình. Nơi họ đang chiến đấu và sát cánh bên nhau đây là bom rơi, đạn nổ. Ở làng quê họ, có người vợ trẻ, mẹ già cha đau, có cô gái cùng làng mới hò hẹn mà chưa dám cưới. Người lính kháng chiến chống Pháp, người lính trong bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu là cụ thể minh chứng sinh động nhất cho tình nghĩa của con người, của đồng đội và sức mạnh của dân tộc, của khát vọng tự do, của ấm no và chiến thắng. Không có hình ảnh nào đẹp hơn “Súng bên súng, đầu sát bên đầu”. Đó là tượng đài về người lính. Tượng đài về độc lập, tự do và hạnh phúc. [B]Còn nữa....[/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KIẾN THỨC PHỔ THÔNG
Trung Học Cơ Sở
LỚP 9
Ngữ văn 9
Đề thi, ôn tập vào 10
Đề thi thử môn Ngữ văn 9 số 8 - có đáp án
Top