Khi nhỏ, mình thấy "Văn học là nhân học". Qua các tác phẩm thơ văn, qua cuộc đời, sự sáng tạo của các nhà văn, nhà thơ, mình hiểu con người hơn, biết nhiều hơn những thứ xung quanh cỏn con của mình.
Những nhân vật đẹp trong văn học dạy mình thế nào là sống thanh nhã, tự trọng, biết yêu ghét, biết bao dung, biết chiến đấu, biết gượng đứng dậy khi gục ngã, biết cơi lên chút ý chí nếu nó lụi tàn, biết khao khát bay bổng, biết thương cảm đồng loại, biết sống có đạo đức.
Những nhân vật được coi là "Ác" hoặc "Phản động" thì lại dạy mình một lối suy nghĩ rất thực tế, xử lý quyết đoán, rành rọt các công việc, hành động mạnh mẽ và không bao giờ lùi bước.
Vì những lẽ trên, hồi nhỏ mình yêu Văn học.
Khi nhỉnh hơn chút xíu, bị cuốn vào trò tập làm "thợ mổ" văn chương. Mọi từ ngữ, hình ảnh, tình huống, câu đoạn, nhân vật, biểu tượng, thời gian, kết cấu, cốt truyện, tư tưởng, lô gic nghệ thuật của tác phẩm bị đem ra cắt xẻ, cân đo, so sánh, bị nhìn dưới nhiều loại kính khác nhau từ cận đến lão, từ kính màu đến kính trắng, từ kính lúp đến kính hiển vi, từ thế giới quan này đến chủ nghĩa kia. Chán Văn lắm rồi.
Giờ thì chả yêu chả ghét. Chỉ dửng dưng thôi. Văn chương, tiếc rằng nó chẳng phải cái máy cày ruộng, máy sản xuất xi măng, hay đại loại một cái gì đó làm ra của cải. Văn chương bây giờ có lẽ chỉ thích hợp trong những căn phòng sực mùi nước hoa và mùi thức ăn đồ uống của những kẻ thích chơi sang một cách nhạt nhẽo.
Xin phép nói mạnh tý nhé ^_^