Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Đàn ông, đàn bà và ruồi - Đức Ban
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tuyền Nguyễn" data-source="post: 164347"><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Vào buổi trưa một ngày mùa hè, có hai người đàn ông đi trên đường phố chói chang nắng. Không ai biết tên tuổi, quê quán họ. Người viết truyện này cũng không biết; xin tạm gọi là người đội mũ và người đầu trần.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Cả hai quặt lên vỉa hè, bước vào cái quán nhỏ dưới gốc bàng. Trong quán không khí lờ mờ, dịu mát, thoang thoảng mùi hương nhu. Chủ quán là một người đàn bà mảnh mai, mặc áo lụa vàng mỏng, mái tóc mềm như nước. Nàng có đôi mắt đen lắm, đến kẻ khó tính nhất nhân loại cũng không thể chê nổi. Đẹp và thấm đẫm một nỗi buồn thuần khiết.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">-Chào chị - Hai chàng trai nói, âm thanh cài vào nhau và cùng run run.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Người đàn bà nhướn nhẹ mày, gật đầu đầy vẻ bao dung và có chút quyền quý.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Hai chàng trai ngồi xuống cái bàn sát cửa ra vào. Người đầu trần duỗi tay trên thành ghế. Người đội mũ khoanh tay trước ngực.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Một lũ ruồi vo ve quanh họ rồi đáp xuống bãi nước hình quả tim đọng trên mặt bàn. Rất nhiều cái chân của chúng nhúng vào thứ nước mang màu gỗ. Rồi chúng xòe cánh bay vù lên, rắc vào khoảng không, rắc lên quần hai người đàn ông những chấm nước li ti như mũi kim.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Có mùi mật – Chàng trai đội mũ khịt mũi, nói:</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Có mùi hương gì đấy! – Chàng trai đầu trần trầm ngâm.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Một khoảng lặng im thăm thẳm.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Chàng trai đội mũ rũ tay áo, cựa quậy. Rồi kêu</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Ruồi! Ruồi!</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Người đàn bà cười.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Chàng trai đầu trần uôm cả người lên bàn. Chàng nghĩ, nghĩ đến tiếng cười của người đàn bà trong truyện thần tiên chẳng nghe bằng trí tưởng tượng năm mười bảy tuổi…Một hiệp sĩ giang hồ đuổi theo tiếng cười ấy từ lúc anh còn trai trẻ đến lúc tóc bạc phơ và chết vào một buổi chiều có hoàng hôn biển. Tiếng cười của người đàn bà từng lớp, từng lớp như vải khâm liệm anh.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Chàng trai đội mũ bỗng rùng mình. Khuôn mặt chàng hiện lên những đường nhăn. Hai con ruồi hồn nhiên bò trên những ngón tay đeo nhẫn của chàng. Chàng đứng dậy, giẫm chân, bước ra khỏi quán.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Không chịu được! – Chàng cáu kỉnh; không biết với ruồi hay với cái gì.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">- Cứ như trong truyện cổ tích – Chàng trai đầu trần vẫn trầm ngâm. Dáng vẻ chàng hệt một kẻ mộng du. Mắt chàng đẫm lệ. Nước mắt chàng chảy thành dòng xuống đôi má đang hồng dần lên. Thứ nước mắt kỳ lạ đến nỗi lũ ruồi bay dạt ra.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Người đàn bà nhìn vào mênh mông, lắp bắp đôi môi mòng mọng đỏ như cánh sen, rồi đột ngột hỏi chàng trai lúc ấy đã đứng trước nàng, cách nàng trọn vẹn một gang tay. Hỏi rằng:</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Anh có thích bức tranh Quy Pi Đông và Si Xê (*) không?</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Chàng trai đầu trần ngửa mặt nhìn trời qua cái lỗ thủng trên mái tranh. Chàng chuẩn bị cho một chuyến bay vào mây vào nắng…</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Nghe kể, về sau họ thành vợ chồng.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">Còn chàng trai đội mũ trở thành người nuôi chim cờn (**) cực giỏi.</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">(*) Tranh Raphaen</span></span></p><p><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'times new roman'">(**) Chim cờn: Giống chim sống ven biển miền Trung, chỉ ăn mỗi loài ruồi.</span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tuyền Nguyễn, post: 164347"] [SIZE=4][FONT=times new roman]Vào buổi trưa một ngày mùa hè, có hai người đàn ông đi trên đường phố chói chang nắng. Không ai biết tên tuổi, quê quán họ. Người viết truyện này cũng không biết; xin tạm gọi là người đội mũ và người đầu trần. Cả hai quặt lên vỉa hè, bước vào cái quán nhỏ dưới gốc bàng. Trong quán không khí lờ mờ, dịu mát, thoang thoảng mùi hương nhu. Chủ quán là một người đàn bà mảnh mai, mặc áo lụa vàng mỏng, mái tóc mềm như nước. Nàng có đôi mắt đen lắm, đến kẻ khó tính nhất nhân loại cũng không thể chê nổi. Đẹp và thấm đẫm một nỗi buồn thuần khiết. -Chào chị - Hai chàng trai nói, âm thanh cài vào nhau và cùng run run. Người đàn bà nhướn nhẹ mày, gật đầu đầy vẻ bao dung và có chút quyền quý. Hai chàng trai ngồi xuống cái bàn sát cửa ra vào. Người đầu trần duỗi tay trên thành ghế. Người đội mũ khoanh tay trước ngực. Một lũ ruồi vo ve quanh họ rồi đáp xuống bãi nước hình quả tim đọng trên mặt bàn. Rất nhiều cái chân của chúng nhúng vào thứ nước mang màu gỗ. Rồi chúng xòe cánh bay vù lên, rắc vào khoảng không, rắc lên quần hai người đàn ông những chấm nước li ti như mũi kim. - Có mùi mật – Chàng trai đội mũ khịt mũi, nói: Có mùi hương gì đấy! – Chàng trai đầu trần trầm ngâm. Một khoảng lặng im thăm thẳm. Chàng trai đội mũ rũ tay áo, cựa quậy. Rồi kêu - Ruồi! Ruồi! Người đàn bà cười. Chàng trai đầu trần uôm cả người lên bàn. Chàng nghĩ, nghĩ đến tiếng cười của người đàn bà trong truyện thần tiên chẳng nghe bằng trí tưởng tượng năm mười bảy tuổi…Một hiệp sĩ giang hồ đuổi theo tiếng cười ấy từ lúc anh còn trai trẻ đến lúc tóc bạc phơ và chết vào một buổi chiều có hoàng hôn biển. Tiếng cười của người đàn bà từng lớp, từng lớp như vải khâm liệm anh. Chàng trai đội mũ bỗng rùng mình. Khuôn mặt chàng hiện lên những đường nhăn. Hai con ruồi hồn nhiên bò trên những ngón tay đeo nhẫn của chàng. Chàng đứng dậy, giẫm chân, bước ra khỏi quán. - Không chịu được! – Chàng cáu kỉnh; không biết với ruồi hay với cái gì. - Cứ như trong truyện cổ tích – Chàng trai đầu trần vẫn trầm ngâm. Dáng vẻ chàng hệt một kẻ mộng du. Mắt chàng đẫm lệ. Nước mắt chàng chảy thành dòng xuống đôi má đang hồng dần lên. Thứ nước mắt kỳ lạ đến nỗi lũ ruồi bay dạt ra. Người đàn bà nhìn vào mênh mông, lắp bắp đôi môi mòng mọng đỏ như cánh sen, rồi đột ngột hỏi chàng trai lúc ấy đã đứng trước nàng, cách nàng trọn vẹn một gang tay. Hỏi rằng: Anh có thích bức tranh Quy Pi Đông và Si Xê (*) không? Chàng trai đầu trần ngửa mặt nhìn trời qua cái lỗ thủng trên mái tranh. Chàng chuẩn bị cho một chuyến bay vào mây vào nắng… Nghe kể, về sau họ thành vợ chồng. Còn chàng trai đội mũ trở thành người nuôi chim cờn (**) cực giỏi. (*) Tranh Raphaen (**) Chim cờn: Giống chim sống ven biển miền Trung, chỉ ăn mỗi loài ruồi.[/FONT][/SIZE] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Đàn ông, đàn bà và ruồi - Đức Ban
Top