Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Dại Khôn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="phukiennhat" data-source="post: 174503" data-attributes="member: 314032"><p><span style="font-size: 15px">Trắng đen, phải quấy, đúng sai, chỉ là hai thực tiễn của cùng một vấn đề chỉ duy có hợp với Không - Thời hay không mà thôi.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Người trí biết cái lý ấy mà tới lui, xuất xứ phải thời thì thành nhân vậy. Trong sách Nam Hoa Kinh của ngài Trang Tử có câu chuyện rằng:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Một hôm Trang Tử cùng đồ đệ ngoạn du ở một vùng đồi núi. Khi đến bìa rừng thấy có nhóm tiều phu ngồi nghỉ mát dưới gốc cây cổ thụ. Thầy Trang Tử hỏi nhóm tiều phu:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">- Cây to thế này không đốn thế còn phải đi đâu?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Cả bọn cùng đáp:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">- Cây này vô dụng không ai đốn làm gì nên nó mới thọ đến chừng ấy.</span></p><p></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Thầy Trang Tử lặng thinh đưa môn đệ đến thăm một người bạn trên đường về. Được </span><span style="font-size: 15px">thầy ghé thăm, người bạn khôn cùng mừng rỡ, sai gia nô bắt chim quý làm thịt đãi khách.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">gia nhân thưa:</span></p><p></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">- Xin ngài dạy cho bắt loại chim biết gáy hay không biết gáy?</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">- Nên bắt loại không biết gáy.</span></p><p></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Nghe vậy một môn đệ kính cẩn bước lên thưa cùng thầy:</span></p><p></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">- Cây đại thọ vì vô dụng mà sống lâu, còn chim vô ích thì phải bỏ mình. Lý của đất trời mà mâu thuẫn thế sao?</span></p><p></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Thầy ôn tồn bảo:</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">- Các ngươi hãy lắng nghe: Khôn cũng chết, dại cũng chết,</span></p><p> <span style="font-size: 15px">chỉ có biết là sống. Sông có khúc, người có lúc. Biết ở đây là biết lúc nào cần phải làm gì, khi nào cần tỏ ra khôn lanh, khi nào cần tỏ ra dại khờ, có vậy mới xứng đáng là bậc Đại Nhân.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Lưu Bị ngày xưa lúc còn ở với Tào Tháo, Bị thường lo tưới hoa trồng kiểng để che mắt Tháo. Một hôm Tháo đem việc anh hùng trong nhân gian bàn luận cùng Bị. Tháo Kết luận: “Nếu có anh hùng thì thời này ngoài Tháo và Bị ra không còn ai nữa.” Nhân trời có sấm, Bị buông tay cho chén rượu bể tan tành. Tháo hỏi nguyên nhân. Bị thưa vì nghe tiếng sấm nên giật thột. Tháo cho Bị không có đảm lược anh kiệt nên bỏ đi.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Quan Vân Trường, Trương Phi giận lắm, trách Bị là anh đã làm nhụt khí tiết anh em. Bị ôn tồn: “Các em không thấu được lẽ huyền vi trong hành động của anh đâu, đừng giận.” Chính thế mà Bị hưng được nghiệp đế. Kẻ thức thời thì hành động không trái lẽ. Hạnh phúc thành công nằm trong tay họ vậy.</span></p><p></p><p><span style="font-size: 15px">Trích nguồn : </span><a href="https://phatphaptamtinh.blogspot.com/2017/06/dai-khon.html" target="_blank">https://phatphaptamtinh.blogspot.com/2017/06/dai-khon.html</a></p><p></p><p>Xem thêm :</p><p></p><p><a href="https://phatphapvasubaodung.blogspot.com/2017/06/anh-chang-bon-vo.html" target="_blank"><span style="color: #1061B3">Anh chàng bốn vợ</span></a></p><p></p><p><a href="https://phatphapdayvecuocsong.blogspot.com/2017/06/nem-soi-xuong-gieng.html" target="_blank"><span style="color: #1061B3">Ném sỏi xuống giếng</span></a></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="phukiennhat, post: 174503, member: 314032"] [size=4]Trắng đen, phải quấy, đúng sai, chỉ là hai thực tiễn của cùng một vấn đề chỉ duy có hợp với Không - Thời hay không mà thôi.[/size] [size=4]Người trí biết cái lý ấy mà tới lui, xuất xứ phải thời thì thành nhân vậy. Trong sách Nam Hoa Kinh của ngài Trang Tử có câu chuyện rằng:[/size] [size=4]Một hôm Trang Tử cùng đồ đệ ngoạn du ở một vùng đồi núi. Khi đến bìa rừng thấy có nhóm tiều phu ngồi nghỉ mát dưới gốc cây cổ thụ. Thầy Trang Tử hỏi nhóm tiều phu:[/size] [size=4]- Cây to thế này không đốn thế còn phải đi đâu?[/size] [size=4]Cả bọn cùng đáp:[/size] [size=4]- Cây này vô dụng không ai đốn làm gì nên nó mới thọ đến chừng ấy.[/size] [size=4]Thầy Trang Tử lặng thinh đưa môn đệ đến thăm một người bạn trên đường về. Được [/size][size=4]thầy ghé thăm, người bạn khôn cùng mừng rỡ, sai gia nô bắt chim quý làm thịt đãi khách.[/size] [size=4]gia nhân thưa:[/size] [size=4]- Xin ngài dạy cho bắt loại chim biết gáy hay không biết gáy?[/size] [size=4]- Nên bắt loại không biết gáy.[/size] [size=4]Nghe vậy một môn đệ kính cẩn bước lên thưa cùng thầy:[/size] [size=4]- Cây đại thọ vì vô dụng mà sống lâu, còn chim vô ích thì phải bỏ mình. Lý của đất trời mà mâu thuẫn thế sao?[/size] [size=4]Thầy ôn tồn bảo:[/size] [size=4]- Các ngươi hãy lắng nghe: Khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ có biết là sống. Sông có khúc, người có lúc. Biết ở đây là biết lúc nào cần phải làm gì, khi nào cần tỏ ra khôn lanh, khi nào cần tỏ ra dại khờ, có vậy mới xứng đáng là bậc Đại Nhân.[/size] [size=4]Lưu Bị ngày xưa lúc còn ở với Tào Tháo, Bị thường lo tưới hoa trồng kiểng để che mắt Tháo. Một hôm Tháo đem việc anh hùng trong nhân gian bàn luận cùng Bị. Tháo Kết luận: “Nếu có anh hùng thì thời này ngoài Tháo và Bị ra không còn ai nữa.” Nhân trời có sấm, Bị buông tay cho chén rượu bể tan tành. Tháo hỏi nguyên nhân. Bị thưa vì nghe tiếng sấm nên giật thột. Tháo cho Bị không có đảm lược anh kiệt nên bỏ đi.[/size] [size=4]Quan Vân Trường, Trương Phi giận lắm, trách Bị là anh đã làm nhụt khí tiết anh em. Bị ôn tồn: “Các em không thấu được lẽ huyền vi trong hành động của anh đâu, đừng giận.” Chính thế mà Bị hưng được nghiệp đế. Kẻ thức thời thì hành động không trái lẽ. Hạnh phúc thành công nằm trong tay họ vậy.[/size] [size=4]Trích nguồn : [/size][URL]https://phatphaptamtinh.blogspot.com/2017/06/dai-khon.html[/URL] Xem thêm : [url=https://phatphapvasubaodung.blogspot.com/2017/06/anh-chang-bon-vo.html][color=#1061B3]Anh chàng bốn vợ[/color][/url] [url=https://phatphapdayvecuocsong.blogspot.com/2017/06/nem-soi-xuong-gieng.html][color=#1061B3]Ném sỏi xuống giếng[/color][/url] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HÓA
Các Nền Văn minh Thế Giới
Văn hóa Phật giáo
Dại Khôn
Top