Từ vụ Đại Bùng nổ (Big Bang) đến kỷ nguyên gọi là “Bùng nổ thông báo” (the Information Explosion) cách nhau khoảng 15 tỉ năm.
Vũ trụ theo lý thuyết Big Bang đã theo thời kì giãn nở, bành trướng không cùng tận. Ngày nay chúng ta thấy sự bùng nổ thông báo cũng trong tiến trình khuếch trương, mở mang, không giới hạn. Nhưng thế giới loài người trên hành tinh nầy, chỉ là một hạt bụi nhỏ trong hàng tỉ tỉ định tinh và hành tinh trong vô kể thiên hà…
Nghiệm về thời kì và không gian vô tận cùng của vũ trụ để thấy thân phận còm của địa cầu, và của lịch sử văn minh loài người (kể từ khi bắt đầu đời sống nông nghiệp, và có chữ viết—sớm nhất là từ 5000 năm cho đến 8000 năm trước công nguyên).
Thử nhìn lại từ thuở phôi thai của ký họa, ký tự, văn tự cho đến thời đại “bùng nổ thông tin” Ngày nay, văn học thế giới đã từng nhiều lần canh tân, canh tân qua những trào lưu hiện đại, hậu hiện đại, (và chuẩn bị cho) hậu-hậu đương đại… đã tiến đến mức nào? Và phải chăng vì “thông báo” bùng nổ, tràn lan, “quá tải” (information overload) đã giết chết văn chương và nghiễm nhiên chiếm lĩnh các văn đàn, thi đàn, diễn đàn liên mạng?
Chính vì thông tin quá tải mà người ta chỉ đọc vội vàng, qua quýt những gì quyến rũ, “nóng sốt,” chẳng còn thì giờ đâu mà nhẩn nha đọc thơ, đọc truyện, thưởng thức văn chương thi phú. thông tin bùng nổ rất bổ ích cho việc “truyền thông” tự do và chân thực tin tưởng.# của mọi nhà nước, châu lục, và đồng thời cũng rất có hại cho những chính quyền độc tài, toàn trị, gia đình trị; rất hữu dụng cho người chịu khó học hỏi, cầu tiến, và rất hại cho kẻ lười nhác tư duy, điên cuồng bảo vệ niềm tin và lề thói tôn thờ lãnh tụ của mình.
tiếng nói thực ra chỉ là bóng dáng của sự thực. ngôn ngữ được dùng để nói về sự thực, hướng dẫn tầm nã sự thật. Chức năng của ngôn ngữ là tìm cách đặt tên, gọi tên sự thật, nên muôn thuở tiếng nói chỉ là tượng trưng của sự thực chứ không phải sự thật. Nhưng không có tiếng nói, người ta cũng chẳng thể nào tiếp cận được sự thực.
vì thế, tiếng nói một thời hầu như chỉ được dùng bởi những đầu óc uyên bác: nhà hiền triết, nhà đạo, nhà tiếng nói, nhà “phù thủy ngôn ngữ,” nhà văn, nhà thơ… như là những mật ngôn thiêng có thể chạm đến những tầng trời cao ngất, những chìa khóa vạn năng có thể mở vào các cảnh giới nội tâm sâu thẳm. hiện tại, hầu như tất thảy mọi người đều được quyền đồng đẳng dùng ngôn ngữ của mình trên một màng lưới trùm khắp cõi trần thế phức tạp, nhầy nhụa.
Giữa tiếng nói và sự thật là một lớp cách ly sâu dầy, nay lại phủ thêm nhiều lớp sương móc từ tính cách thật/giả, chân thực/ngoa ngụy, sang cả/nghèo mạt… Có những sự thật bị giấu kín từ lâu, nay phơi bày hiển nhiên khiến người ta ngỡ ngàng, kinh ngạc, xúc động; nhưng phơi bày nhiều quá và lặp đi lặp lại quá nhiều lần đến độ những gì tốt đẹp nhất hay tệ hại nhất cũng trở thành phổ thông, thường ngày, thì nhận thức và xúc cảm của con người sẽ trở thành trơ lì, vô cảm. Từ cảnh giới liên mạng nầy, những gì huyễn ảo trở thành rất thật, những gì chân thực trở nên rất ảo. Người ta phải thật minh mẫn và tinh tế mới có thể nhìn xuyên thấu những lớp sương móc dầy đặc của tiếng nói, văn tự, ký hiệu… để nhận chân được sự thực của đời sống.
ngôn ngữ cõi tục giờ như thế. Những dối trá thì được nhà cầm quyền tụng ca, bắt người dân phải tin là thật, trong khi sự thực có chứng cứ rõ rệt khi được báo động lên mạng, không đúng ý và chủ trương của lãnh đạo thì bị cho là tin giả, tìm cách bôi xóa, ngăn chặn, kết tội phản động, phản quốc. Thống khổ nhãn tiền đã không được nói đến cặn kẽ, không tìm ra được những phương lược giải quyết, dù chỉ tương đối trên bề mặt hiện tượng; trong khi những từ ngữ trừu tượng như văn minh, văn hóa, độc lập, tự do, hạnh phúc thì càng trừu tượng xa vời hơn bao giờ. Giá trị nội tại của các từ ngữ nầy đã bị đục ruỗng và trống hoác bên trong, không còn gợi lên chút gì để mà can hệ.
Trích nguồn : https://phatphaphuuduyen.blogspot.com/2017/06/ngon-ngu-va-su-that.html
Xem thêm : Lục bát không đề