Cuốn nhật ký...

  • Thread starter Thread starter LiLi_96
  • Ngày gửi Ngày gửi

LiLi_96

New member
Xu
0
Từng đợt gió ríu rít đua nhau luồn lách qua lớp không khí mỏng,se se mát lạnh.Nhưng tầng lá dần đổi màu đỏ rát,một số khác vàng xuộm.
Thu rồi chăng?
Qua khung cửa kính trong suốt,tôi lặng lẽ ngắm nhìn một vài cánh hoa rẻ quạt lượn lờ một thoáng trong không trung rồi la đà đáp xuống mặt đất.Đẩy tung cửa sổ,tôi vươn tay ra ngoài,cảm nhận : Những giọt nắng óng ánh như tan như chảy vào lòng bàn tay.Bất giác,tôi nhớ đến bạn.
Ngày ở sân bay,tôi đã thật dũng cảm lau nước mắt cho bạn,gạt đi nỗi ưu phiền.Giọng tôi lạc đi : Anh quốc rất đẹp,du học thật vui...Thế mà,quay lưng lại,người khóc lại là tôi.Đúng vậy đấy,nước mắt tôi cứ trào ra mãi không thôi.
Từ bấy đến giờ cũng đã 2 năm tròn.Những ký ức về bạn tua đi tua lại.Một thước phim quay chậm với từng chi tiết,hình ảnh.Lòng tôi thắt đau,nỗi nhớ bạn tràn về như sóng,như gió.Xô,táp vào tâm trí dữ dỗi,mãnh liệt...Ngày ấy...
........................................

Còn nhớ ngày ấy,ngày đầu tiên bạn xuất hiện trong cuộc đời bình lặng của tôi.Một học sinh giỏi chuyển từ trường khác vào : Mai Linh-một cái tên đẹp cho một người con gái đẹp.Thực vậy,bạn như những ánh bình minh rực rỡ,rạng ngời.Mái tóc mềm bồng bềnh màu nắng nhạt.Đôi mắt tinh anh lóng lắnh đen như 2 viên ngọc trai.Thật quá ư đẹp đẽ!
Tuyệt vời nhất là cảm giác khi bạn ngồi cùng tôi,vui mừng,hồi hộp.Tôi đã mong chờ một tình bạn kì diệu,vền lâu.
Thế nhưng.Bạn không hề nhìn tôi.Không cười.Trước mắt ban,thế giới này như chưa bao giờ tồn tại.Siết chặt bàn tay,nhiều lần tôi tự nhủ rằng bạn chỉ là chưa quen mà thôi.Và tôi chờ,thật đấy,từ tuần này sang tuần khác,tháng 2 rồi đến tháng 5.Hết nửa học kì,dáng vẻ cô độc,lãnh lẽo của bạn khiến tôi ái ngại,lo lắng.Tại sao vậy?Tôi có gì không tốt ? Không! Không phải tôi.Là chính bạn.Bạn là người thế nào đây?Trái tim bạn màu gì vậy?..Tôi đã thực sự thất vọng.Lâu dần,sự im lặng và xa lạ lấp liếm cả 2 chúng ta.

Có lẽ,tôi và bạn sẽ mãi như vậy cho hết 3 năm học,nếu không,nếu không có ngày đó.Một ngày tháng 6.Nắng lên đẹp rực rỡ-tôi chẳng tài nào quên.
Chạy một mạch về nhà sau 9 tiết học,khóa trái cửa.Hôm nay bạn bỗng sốt cao.NHiệm vụ của tôi là thu dọn cặp sắch cho bạn,và tôi,đã cố tình bỏ lại một thứ.Lôi từ trong cặp sách.Trên tay tôi là cuốn sổ tay màu vàng chanh,bên cạnh treo một chiếc bút màu xanh ngọc.Cuốn sổ rất đẹp,bạn luôn cất giữ cẩn thận.Mỗi khi đứng từ xa lén nhìn bạn,sự tò mò và lòng ham muốn thôi thúc tôi phải xem nó.Và ngày hôm nay cũng đến.Từ từ đặt cuốn sổ lên bàn..lật giở từng trang,từng trang...Thật không ngờ.Từng dòng từng dòng làm tôi bàng hoàng, kinh ngạc đến nghẹn lại.
"Ngày 24 tháng 12,đông buốt...Mẹ nằm trên đất,chiếc váy trắng nhuộm một màu đỏ chói.Hình như mẹ đang gọi,đúng,mẹ bảo Mai Linh,Mai Linh đến bên mẹ.Làm sao mình đến được chứ?Mẹ như một thiên thần gẫy cánh cố níu kéo,vẫy gọi.NGười ta kinh hoàng nhìn mẹ,một vài người cuống cuồng gọi điện thoai.Một mình con đứng cạnh chiếc xe tải to sừng sững.Mẹ không nắm tay con nữa,con sợ lắm mẹ ơi..." Điều gì thế này!Trời ơi,thật khủng khiếp.Phải chăng bạn đang lừa phỉnh tôi?Không!Không đúng!Đây là quá khứ của bạn ư?Tôi không muốn tin..thật tàn nhẫn..."Ngày 30 tháng 12...Người ta nói với bố đièu gì đó về mẹ,chuyện gì nhỉ? Sắc mặt bố biến dạng,sắc lạnh,bố gằn từng tiếng,hất tung bộ ấm chén.Con sợ quá!Con khóc sưng cả mắt,con phải trốn vào gầm cầu thang...8 giờ tối,bố đạp cánh cửa bung cả chốt,tay cầm chai rượu,bố hét...đanh điếng...Mày còn sống làm gì? Sao Tuyết Lan chết đi để mày được sống ? Mày giết mẹ rồi ..trời ơi...Tại sao,mẹ ơi!Bố hận con đến thế,con sợ lắm,đừng nói nữa...ĐỪNG NÓI GÌ NỮA..." Từng chữ từng chứ như những mảnh thủy tinh sắc lém đâm vào tim tôi đau buốt,tắc nghẹn."Ngày 3 tháng 1...nộ mẹ mọc cỏ xanh mướt,giờ mẹ ở trên cao kia rồi,mẹ có hối hận không? Nếu người trên ấy là con,là con.Nền đất vẫn còn ẩm hơi sương,đêm qua mẹ khóc à?Hay là mẹ cũng hối hận rồi.Đúng không?Bố đang quỳ trước mộ mẹ đó,mẹ thấy chưa?Bố khóc,bố bảo..Nó sinh ra là một sai lầm,xin lỗi em...MẸ nghe thấy không?Con là một sai lầm,phải rồi!Giờ cả 2 người đều hối hận rồi nhỉ,con là đồ bỏ đi,một sai lầm"

Mắt tôi mờ đi,nước mắt chảy dài trên gò má,sống mũi.Đây là tuổi thơ sao?Một đứa trẻ,viết ra những lời như thế,đây gọi là tuổi thơ sao?Tâm hồn ấy đã đau đớn,khốn khổ nhường nào.Tôi đọc,đọc cho kỳ hết.Trái tim tôi đau nhói,tê dại.

Sáng.Tôi kín đáo nhét cuốn sổ vào ngăn bàn.Bạn chạy vào lớp lục lọi tìm cuốn sổ,nhìn tôi nghi hoặc.Lần đầu tiên,tôi không đủ can đảm nhìn vào mắt bạn,nhưng tôi biết,tôi phải làm gì đó.
Một ly kem lúc mùa hè oi ả..một chiếc khăn lúc mùa đông rét mướt...một bài thơ khi thi trượt...một bàn tay khi vấp ngã.Từ hạ sang đông,tôi như cái bóng lẽo đẽo theo bạn.Bất chấp ánh mắt ái ngại của mọi người,nụ cười của tôi chỉ dành cho bạn,có người nói bạn vô tâm,có người nói bạn làm cao,chảnh choẹ.Nhưng,tôi vẫn theo bạn.Bạn không nhìn,không nói.Tôi biết,bạn dao động.
..........................
Một ngày mùa xuân ấm áp,bạn hỏi tôi : " Vì sao? ".Tôi nhìn bạn,lần thứ nghìn nghìn,thật giản đơn : "Đừng sống như mình là một gánh nặg.Hoa nhờ đất mà sống.Nhưng nếu đất không có hoa thì chỉ là bãi hoang cằn cỗi,tịch mịch mà thôi."...Bạn quay lưng đi thật nhanh,tôi biết,nước mắt bạn tuôn rơi,tôi biết,bạn cần một điểm tựa.Đó là lần đầu tiên tôi mong muốn,hãy để tôi bên bạn,sự cô đơn của bạn,hãy để gió cuốn đi.Quá khứ.dù có đau thương tột cùng,tôi và bạn vẫn phải tiếp tục bước đi.Thương đau,hãy tan biến đi.
Tôi còn nhớ,ngày tôi cũng bạn siết chặt tay nhau bước tới,tôi mong bạn cười thật hạnh phúc : " Bạn không phải là một gánh nặg hay sai lầm,bởi vì,tôi cần có bạn." Đó là lúc tôi thấy bạn cười đẹp rạng ngời,vẻ đẹp của bạn khiến những bông hoa sữa không ngừng bay lượn.Tôi cho bạn niềm tin sống,bạn cho tôi những trải nghiệm.Chúng ta trao nhau tình yêu thương ấm áp.Từ nay,giấc mơ của bạn sẽ không còn đứt quãng,bạn sẽ không còn một mình đi trong bóng tối mịt mù.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Gió có thể ngừng thôi,nhưng là có thể vẫn bay...
............................

Một cơn gió tạt vào khung cửa sổ,táp vào mặt rét buốt.Tôi rùng mình nhận ra đã quá trưa.Đúng là Thu thật,sáng,trưa,chiều đều một màu ảm đạm.
Giờ bạn ra sao rồi nhỉ?Sống có vui không,hạnh phúc chứ?...Tôi đã nhiều lần muốn thú nhận với bạn về cuốn nhật ký,nhưng liệu,còn cần thiết nữa không?Khi mà tôi không hề hối hận khi xem nó.Đó là lỗi của tôi,nhưng nhờ nó mà tôi có bạn.Hẳn là bạn sẽ buồn nhiều,nhưng bạn có hối hận khi đã làm bạn với tôi??...Vậy tôi,nói...hay không nói...

Cánh cửa phòng bật mở,một người con gái với mãi tóc óng ả như nắng mai xách va li bước vào.Tôi đờ đẫn nhìn cô ấy,vẫn mãi tóc ấy,đôi mắt long lánh sâu thẳm ấy.Không thể nào!...

Giờ phút đó,tôi và bạn nhìn nhau,mắt tôi ứa ra nước,phải rồi,là chính bạn.

-Này.Tớ về bên cậu rồi đây.Tớ đã viết,viết rất nhiều nhật ký khác cho cậu đọc.Không còn là những câu nói tuyệt vọng đâu .Từ giờ,hãy để tớ làm chỗ dựa cho cậu, nhé bạn yêu quí!





Một cô gái xinh đẹp ưu tư...Một chàng trai tốt bụng trầm lắng...Tôi viết lên truyện này vào một buổi chiều ảm đạm như bao buổi chiều khác...Có gì đó nhàn nhạt...Lại có gì đó sâu cay...

 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top