Cuộc sống...

Nắng có buồn khi mưa giăng khắp lối, mây có buồn khi gió cứ thổi vây. Có một ngày buồn thăm thẳm cũng chẳng biết tại sao mình buồn và cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Thật ra chỉ là buồn...Hai mươi tuổi tự nhiên không muốn yêu nữa...chỉ muốn lang thang đến những nơimình muốn đến và nghĩ những gì mình muốn nghĩ. Trải qua một số chuyện thấy mình chẳng còn là mình nữa. Có lẽ vậy...
Thích cái cảm giác chạy xe trên đường,nghêu ngao hát, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. Thích cái cảm giác thổn thức về những cảm xúc bất tận. Có những con đường dài lắm xa lắm...những cũng cô đơn lắm. Ai biết được những gì xảy ra ở tương lai, cũng không ai biết những điều mình làm là đúng hay sai. Qúa khứ là thứ không bao giờ lấy lại được tại sao con người ta luôn hối tiếc vì những gì đã xảy ra ở quá khứ mà không sống một cách vui vẻ ở hiện tại. Tôi lại đứa hay quên vô tâm nhưng sao có nhiều thứ không thể quên được.
Tại sao chúng ta phải toan tính với những gì đang diễn ra, tại sao chúng ta lại tham lam ích kỉ sống cho mình mà quên đi những cảm nhận của người khác. Một mai kia những ồn ào của cuộc sống cứ bủa vây ta thì những chuyện ở quá khứ ấy, những toan tính ấy liệu có còn tồn tại. Như những áng mây trên trời rồi cũng tan dần, tan dần đi mà thôi. Lặng nghe hơi sương của chớm mùa đông giá lạnh, cảm thấy hiu quạnh vô cùng và phương xa ấy có một bóng hình cô đơn lang thang trên từng con phố. Trải dài trên những khoảnh khắc của những mông lung về đời về người về tình thì đâu là nơi cho ta cái cảm giác bình yên.Vẫn thích cái bình yên nơi ấy, cũng không hiểu vì sao và như thế nào nhưng...cái cảm giác ấy thật kì lạ. Có những câu nói thật bẽ bàng chua xót nhưng cũng do ta quá khờ dại, luôn đi tìm một cái kết viên mãn mà qua quên đi cuộc sống là những điều không chắc chắn. Không ai chắc chắn rằng mình đi đúng đường, không ai chắc chắn rằng mình sẽ hạnh phúc, không ai chắc chắn rằng lựa chọn đó là quyết định chính xác nhất. Tại sao không thử mà tìm cách trốn tránh nó, tại sao không cho mình cơ hội để đến với hạnh phúc và bình yên của mình.
Cuộc sống là một chuỗi những câu hỏi và những câu trả lời không hồi kết. Cuộc sống vốn dĩ đơn giản nhưng lại biến nó trở thành phức tạp. Phải làm gì khi chính ta lại rơi vào những hướng đi không lối thoát...
Ai thấy đúng thì cho em nhận xét đi ạ....thanks mọi người trước....
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top