Thư gửi: Những người con yêu quý nhất!
Ba mẹ kính mến!
Đây có lẽ là lần đầu tiên con viết bức thư này gửi tặng cho ba mẹ-những người mà con yêu quý nhất!
Tư nhỏ đến lớn, con được bảo bọc trong vòng tay của ba mẹ,được ba mẹ yêu thương, che chở mỗi ngày. Nhớ lại hồi bé,lúc con bi bô tập đi tập nói, ba mẹ không ngại khó khăn,khổ cực mà kiên trì dạy con từng bước, dạy con từng lời.Thật sự mà nói, con may mắn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, con có ba, có mẹ, con được sống trong sự đầy đủ và tràn ngập niềm vui, hạnh phúc! Con nhớ có những lúc con bướng chẳng nghe lời, bị ba mẹ mắng. Mặc dù vậy, con vẫn không nhận lỗi và nghĩ sai về ba mẹ, rằng: "Ba mẹ không yêu thương mình"...Suy nghĩ đó nó in sâu trong con và con đã quyết định thi Đại Học ở Sài Gòn đễ thoát khổi vòng tay của ba mẹ, con đã dồn hết quyết tâm và sức lực vào đó và con thiết nghĩ:"mình sẽ được tự do, sẽ được làm những điều mình thích mà không bị la mắng". Năm học lớp 12, dù có ai khuyên nhủ hay nói gì đi chăng nữa thì con vẫn nhất quyết thi ở Sài Gòn. Con không biết lúc đó mình bị gì nữa ba mẹ à! Và ngày báo điểm cũng đến, con đạt số điểm cao hơn con tưởng tượng...Giấy báo Đại Học gửi về, con háo hức chuẩn bị hành lí vào Sài Gòn...Lúc đó, con quá vô tình, con quá lơ đãng mà không nhận ra mẹ đang khóc. Ba đi theo con vào Sài Gòn để sắp xếp đồ đạc, chỗ ở cho con...Ba lo cho con từ đầu đến cuối...Ngày ba đi, ba buồn lắm! Nhìn vẻ mặt của ba mà con nghẹn đắng cả họng...Con không tiễn ba ra tàu được vì không có xe, ba phải đón xe ôm đi...Lúc đó, con muốn khóc lắm! Cũng chính lúc đó con mới nhận ra nỗi buồn lúc chia tay là như thế nào! Con sai rồi! Con rất muốn mở lời xin lỗi ba mẹ.Con muốn quay đầu lại để chuộc lại lỗi lầm của mình. Con muốn thi lại một trường Đại học mà còn đâm mê và yêu thích, không phải một ngôi trường mà con không biết gì về nó, không phải một ngôi trường để mà con trốn tránh và đi xa. Con không biết mình như thế nào trong tương lai, nhưng bây giờ tâm trạng con rất tệ! Ba mẹ luôn khuyên con:"4 năm qua nhanh lắm con à! gắng lên con! Bằng Sài Gòn có giá trị hơn!". Vì lời nói đó con đã rất cố gắng, nhưng kết quả con nhận được là gì? Sự việc càng tệ hơn mà thôi, con không thích học như trước nữa, con không muốn ra đường, không muốn tiếp xúc với ai, con không muốn tới trường...con chỉ muốn thu mình. Từ một cô bé năng nổ, nhiệt tình, luôn tươi cười mà giờ đây lại hoàn toàn biến đổi thành một con người khác, con dễ dàng cáu ngắt với mọi người, lúc nào cũng mệt mỏi, chán nản cả. Con tự hỏi: Nếu hiện tại như thế này thì liệu tương lai có tốt được không? Con không biết mình sẽ đi về đâu! Trước mắt con, tương lai nó vô định lắm!
Từ nhỏ đến lớn,con rất ngại khi tâm sự với ba mẹ,có điêu gì con đều tâm sự với thầy cô và bạn bè trang lứa.Con cũng chưa từng nói:"Con cảm ơn ba mẹ rất nhiều!" Vò thế, con muốn viết bức thư này để thể hiện sự biết ơn,sự thương yêu mà con dành cho ba mẹ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả đúng và trọn vẹn công ơn nuôi dưỡng và sinh thành của ba mẹ. B mẹ đã vì con mà chịu cực khổ, nhọc nhằn! Thế mà trước đây con đã không hiểu được điều đó.Ba mẹ dạy con nghi lễ, phép tắc, những chuẩn mực những quy tắc sống, rằng:"Con làm người phải biết nhìn xa trông rộng, phải biết suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra một quyết định quan trọng. Không những thế,con làm người phải biết kính trên nhường dưới, tôn sư trọng đạo, hiếu thuận với ba mẹ, anh em trong nhà". Dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa, ba mẹ vẫn luôn cố gắng cho con một cuộc sống đầy đủ, vui vẻ, ấm no. Thế mà chẳng bao giờ ba mẹ than phiền hay trách móc! Con xin lỗi ba mẹ rất nhiều.
Ba mẹ ơi! Có lẽ suốt cuộc đời này con sẽ không thể đền đáp được hết công ơn trời biển đó. Nhưng con sẽ luôn cố gắng, cố gắng từng ngày để đáp tròn chữ hiếu, để đền ơn nuôi dưỡng của ba mẹ. Hãy tin con, con mong rằng gia đình luôn là hậu phương vững chắc để giúp con mạnh mẽ trong cuộc đời. Mặc dù, con đã sai khi đi nhầm đường, nhưng con sẽ không đầu hàng, không bỏ cuộc, con sẽ tìm hướng đi hợp lí cho chính bản thân mình. Trễ còn hơn là không bao giờ! Con muốn thi lại trường con yêu thích. Tuy là đi sai đường nhưng cái sai ấy đã giúp con nhận ra được rất nhiều bài học quý giá! Con mong sao ba mẹ sẽ luôn là điểm tựa, luôn là "cái nôi" để con tự tin tiếp bước Con thương và yêu gia đình mình nhiều lắm!
TPHCM, ngày 9/1/2013
Kí tên
con gái của ba mẹ: Trần Thị Nhật Phương
Ba mẹ kính mến!
Đây có lẽ là lần đầu tiên con viết bức thư này gửi tặng cho ba mẹ-những người mà con yêu quý nhất!
Tư nhỏ đến lớn, con được bảo bọc trong vòng tay của ba mẹ,được ba mẹ yêu thương, che chở mỗi ngày. Nhớ lại hồi bé,lúc con bi bô tập đi tập nói, ba mẹ không ngại khó khăn,khổ cực mà kiên trì dạy con từng bước, dạy con từng lời.Thật sự mà nói, con may mắn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, con có ba, có mẹ, con được sống trong sự đầy đủ và tràn ngập niềm vui, hạnh phúc! Con nhớ có những lúc con bướng chẳng nghe lời, bị ba mẹ mắng. Mặc dù vậy, con vẫn không nhận lỗi và nghĩ sai về ba mẹ, rằng: "Ba mẹ không yêu thương mình"...Suy nghĩ đó nó in sâu trong con và con đã quyết định thi Đại Học ở Sài Gòn đễ thoát khổi vòng tay của ba mẹ, con đã dồn hết quyết tâm và sức lực vào đó và con thiết nghĩ:"mình sẽ được tự do, sẽ được làm những điều mình thích mà không bị la mắng". Năm học lớp 12, dù có ai khuyên nhủ hay nói gì đi chăng nữa thì con vẫn nhất quyết thi ở Sài Gòn. Con không biết lúc đó mình bị gì nữa ba mẹ à! Và ngày báo điểm cũng đến, con đạt số điểm cao hơn con tưởng tượng...Giấy báo Đại Học gửi về, con háo hức chuẩn bị hành lí vào Sài Gòn...Lúc đó, con quá vô tình, con quá lơ đãng mà không nhận ra mẹ đang khóc. Ba đi theo con vào Sài Gòn để sắp xếp đồ đạc, chỗ ở cho con...Ba lo cho con từ đầu đến cuối...Ngày ba đi, ba buồn lắm! Nhìn vẻ mặt của ba mà con nghẹn đắng cả họng...Con không tiễn ba ra tàu được vì không có xe, ba phải đón xe ôm đi...Lúc đó, con muốn khóc lắm! Cũng chính lúc đó con mới nhận ra nỗi buồn lúc chia tay là như thế nào! Con sai rồi! Con rất muốn mở lời xin lỗi ba mẹ.Con muốn quay đầu lại để chuộc lại lỗi lầm của mình. Con muốn thi lại một trường Đại học mà còn đâm mê và yêu thích, không phải một ngôi trường mà con không biết gì về nó, không phải một ngôi trường để mà con trốn tránh và đi xa. Con không biết mình như thế nào trong tương lai, nhưng bây giờ tâm trạng con rất tệ! Ba mẹ luôn khuyên con:"4 năm qua nhanh lắm con à! gắng lên con! Bằng Sài Gòn có giá trị hơn!". Vì lời nói đó con đã rất cố gắng, nhưng kết quả con nhận được là gì? Sự việc càng tệ hơn mà thôi, con không thích học như trước nữa, con không muốn ra đường, không muốn tiếp xúc với ai, con không muốn tới trường...con chỉ muốn thu mình. Từ một cô bé năng nổ, nhiệt tình, luôn tươi cười mà giờ đây lại hoàn toàn biến đổi thành một con người khác, con dễ dàng cáu ngắt với mọi người, lúc nào cũng mệt mỏi, chán nản cả. Con tự hỏi: Nếu hiện tại như thế này thì liệu tương lai có tốt được không? Con không biết mình sẽ đi về đâu! Trước mắt con, tương lai nó vô định lắm!
Từ nhỏ đến lớn,con rất ngại khi tâm sự với ba mẹ,có điêu gì con đều tâm sự với thầy cô và bạn bè trang lứa.Con cũng chưa từng nói:"Con cảm ơn ba mẹ rất nhiều!" Vò thế, con muốn viết bức thư này để thể hiện sự biết ơn,sự thương yêu mà con dành cho ba mẹ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả đúng và trọn vẹn công ơn nuôi dưỡng và sinh thành của ba mẹ. B mẹ đã vì con mà chịu cực khổ, nhọc nhằn! Thế mà trước đây con đã không hiểu được điều đó.Ba mẹ dạy con nghi lễ, phép tắc, những chuẩn mực những quy tắc sống, rằng:"Con làm người phải biết nhìn xa trông rộng, phải biết suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra một quyết định quan trọng. Không những thế,con làm người phải biết kính trên nhường dưới, tôn sư trọng đạo, hiếu thuận với ba mẹ, anh em trong nhà". Dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa, ba mẹ vẫn luôn cố gắng cho con một cuộc sống đầy đủ, vui vẻ, ấm no. Thế mà chẳng bao giờ ba mẹ than phiền hay trách móc! Con xin lỗi ba mẹ rất nhiều.
Ba mẹ ơi! Có lẽ suốt cuộc đời này con sẽ không thể đền đáp được hết công ơn trời biển đó. Nhưng con sẽ luôn cố gắng, cố gắng từng ngày để đáp tròn chữ hiếu, để đền ơn nuôi dưỡng của ba mẹ. Hãy tin con, con mong rằng gia đình luôn là hậu phương vững chắc để giúp con mạnh mẽ trong cuộc đời. Mặc dù, con đã sai khi đi nhầm đường, nhưng con sẽ không đầu hàng, không bỏ cuộc, con sẽ tìm hướng đi hợp lí cho chính bản thân mình. Trễ còn hơn là không bao giờ! Con muốn thi lại trường con yêu thích. Tuy là đi sai đường nhưng cái sai ấy đã giúp con nhận ra được rất nhiều bài học quý giá! Con mong sao ba mẹ sẽ luôn là điểm tựa, luôn là "cái nôi" để con tự tin tiếp bước Con thương và yêu gia đình mình nhiều lắm!
TPHCM, ngày 9/1/2013
Kí tên
con gái của ba mẹ: Trần Thị Nhật Phương
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: