Vui Học Văn
Cộng tác viên
- Xu
- 487
Đề bài: Cuộc sống hiện đại với những âm thanh náo nhiệt đôi khi làm ta vô tình quên đi việc lắng nghe những tiếng thì thầm trong cuộc sống.
Anh (Chị) hãy viết bài văn trình bày quan điểm của bản thân về vấn đề trên.
Bài làm đạt giải học sinh giỏi văn
Trong cuốn sách “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, Phạm Lữ n từng nhắn gửi độc giả thông điệp “Đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác. Hãy lắng nghe tiếng thì thầm của trái tim”. Lời nhắn gửi ấy có giá trị đặc biệt trong cuộc sống hiện đại ngày nay khi con người đang chạy theo những giá trị nhất thời, quên đi cách cảm nhận và tận hưởng cuộc sống. Ít ai nhận thức được về việc đôi khi con người phải học cách để tâm hồn tĩnh lại và lắng nghe nhiều hơn. Giống như có người đã từng nói “Cuộc sống hiện đại với những âm thanh náo nhiệt đôi khi làm ta vô tình quên đi việc lắng nghe những tiếng thì thầm trong cuộc sống”.
Nếu hiểu một cách đơn giản “âm thanh náo nhiệt” là những âm thanh hiện đại đang vây quanh chúng ta một cách không ngừng nghỉ: tiếng nhạc ồn ào, tiếng xe cộ, tiếng nói huyên náo trên các phương tiện truyền thông đến tiếng chuông điện thoại di động,...Tuy nhiên hàm ý mà câu nói muốn đề cập tới ở đây là sự náo nhiệt và bận rộn của cuộc sống hiện đại. Bước sang tuổi trưởng thành, mỗi người đều phải từ giã thế giới tuổi thơ của bản thân mình - nơi mà “điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì” - để bước vào một thế giới mới đầy rẫy những khó khăn cám dỗ. Con người bị quấn vào nhịp sống xô bồ, việc khẳng định bản thân, chạy theo bộn bề của công việc mà quên đi “lắng nghe tiếng thì thầm của cuộc sống”. “Lắng nghe” ở đây chính là sự cảm nhận và thấu hiểu một cách sâu sắc bằng trái tim. “Những tiếng thì thầm của cuộc sống” là những âm thanh nhỏ bé nhưng ý nghĩa, không phải lúc nào cũng được chú ý và thường bị lãng quên hoặc bỏ qua. Tiếng thì thầm đó có thể là tiếng lòng của bản thân mỗi người hoặc tiếng thở dài khe khẽ của những người xung quanh, nỗi niềm mong mỏi của những người cha mẹ đang ngóng chờ đứa con của mình trở về,... Đó còn là những âm thanh, vẻ đẹp đến từ thiên nhiên vạn vật. Quả thật, giữa sự hối hả của cuộc sống hiện đại, con người đang vô tình đánh mất đi những điều kì diệu mà cuộc sống mang đến.
Cuộc sống không phải là một tấm thảm trải đầy hoa hồng để con người dễ dàng bước qua. Như con chim nhỏ bé ngoài kia trước khi sải cánh bay vào bầu trời bao la cũng phải tự mình tách ra khỏi lớp vỏ trứng, hạt mầm kia trước khi trở thành cây đại thụ cũng phải chịu vùi mình dưới lớp đất đen, đối chọi với mưa sa bão táp. Và con người cũng vậy, nếu muốn bước trên tấm thảm trải đầy hoa hồng của thành công, hạnh phúc cũng phải chịu đau đớn do gai hoa cào xé. Đặc biệt trong xã hội ngày hôm nay, nhu cầu khẳng định bản thân, vươn tới thành công của mỗi người lại trở nên bức thiết hơn bao giờ hết. Ai cũng muốn được mọi người công nhận, chúng ta đương đầu với những khó khăn, không ngại thử thách, mạo hiểm xông pha. Con người ta sợ rằng nếu mình dừng lại thì sẽ bị mọi người bỏ lại phía sau. Và thế là chúng ta dành hết tâm trí, thời gian của bản thân cho công việc, không mảy may để ý tới những thứ xung quanh. Cuộc sống của mỗi người cũng đâu chỉ có bận rộn trong công việc, chúng ta còn phải đối mặt với biết bao những “vấn đề của người trưởng thành”. Càng lớn, chúng ta càng sợ bị người khác đánh giá, những lời đàm tiếu, gièm pha của người khác đôi khi làm chúng ta cảm thấy ngột ngạt, khó chịu với chính bản thân mình. Những người nhạy cảm lại luôn trách cứ bản thân không đủ tốt rồi ép mình vào một khuôn mẫu do người khác tạo nên. Chúng ta chỉ mãi nhìn ra thế giới bên ngoài, ta sợ hãi mọi thứ, thậm chí chấp nhận buông mình vào những tấm lưới định kiến của xã hội mà quên mất mục tiêu, lý tưởng sống của chính mình. Tất cả đều là những âm thanh náo nhiệt, thậm chí là nhiễu loạn mà bất cứ người trưởng thành nào cũng phải trải qua. Những người biết cách dừng lại “lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống” sẽ tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa tâm hồn, tìm thấy “dải ngân hà” trong chính bản thân mình.
Khi biết “lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống” con người sẽ có thời gian tự nhìn nhận lại bản thân, nhìn nhận lại về hành trình mà mình vừa trải qua và định hình con đường phía trước. Không chỉ vậy con người còn có thêm sức mạnh khai phá được năng lực nội tại, chữa lành những tổn thương của bản thân. Thế giới ngoài kia đầy rẫy định kiến, cám dỗ, nếu cứ để bản thân xoay vần theo những tiếng ồn ào đó, con người sẽ dần đánh mất chính mình, sống một kiếp vô danh, mờ nhạt, để tâm hồn tàn lụi ngay cả khi còn sống. Chắc hẳn các bạn còn nhớ tới cô học sinh lớp chuyên Toán trường Năng khiếu Đại học Quốc gia Hà Nội sau khi tốt nghiệp THPT đã “Xách ba lô lên và đi” (tên quyển sách tự truyện của Huyền Chíp). Huyền đã thực hiện hành trình vòng quanh thế giới với chiếc ba lô trên vai, mấy đô la trong túi với khát vọng của tuổi đôi mươi là đi để sống, để có cách nhìn đúng đắn về thế giới, về bản thân từ sự dấn thân và trải nghiệm mặc cho xã hội có nghĩ rằng việc xách ba lô lên và đi của cô là cổ xúy cho giới trẻ lao vào chỗ chết.
“Lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống”, con người sẽ nhận được những thông điệp mà Thượng Đế gửi tới. Những thông điệp ấy chỉ có thể được lĩnh hội khi con người mở lòng mình và biết cách lắng nghe. Chúng ta nhận ra được những giá trị đích thực của cuộc sống đó là phải biết yêu thương, thấu cảm với những người xung quanh, rằng hạnh phúc không ở đâu xa xôi mà ở ngay chính bên cạnh chúng ta. Cuộc sống hiện đại, chúng ta mải mê làm dài “friendlist” trong Facebook của mình từng ngày, chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó mà mất dần kết nối với chính những người xung quanh. “Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh không làm ta để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc” (Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ n). Tôi vô cùng ấn tượng với chương trình truyền hình thực tế “Thiếu niên nói” - một sân chơi mang định hướng giáo dục học đường đầy tính nhân văn và giải trí. “Bục dũng khí” sẽ là nơi giúp các bạn học sinh chia sẻ những tâm tư, tình cảm giấu kín bấy lâu của mình với tất cả mọi người xung quanh. Đây là cơ hội tuyệt vời để học sinh, thầy cô, cha mẹ thấu hiểu lẫn nhau, tạo ra những sự gắn bó và kết nối trong cuộc sống.
Biết “lắng nghe tiếng thì thầm của cuộc sống”, chúng ta sẽ cảm nhận được sự kì diệu của cuộc đời, từ đó biết cách điều chỉnh lối sống chậm lại, không sống một cách vội vàng, hời hợt. Con người ta sẽ cảm nhận được hơi thở của mình trong từng khoảnh khắc, ta sẽ không bỏ lỡ những cảnh tượng huy hoàng của thiên nhiên mà bấy lâu nay ta vẫn thường lãnh đạm bỏ qua. Hương ổi phả vào trong gió se, tiếng cười nói của trẻ thơ, tiếng nước sôi réo trong ấm, tiếng phin cà phê va vào nhau lách cách hay đơn giản là tiếng gọi thân thương của bố mẹ,... - những điều tưởng chừng bình dị ấy lại có thể khiến ta cảm thấy cuộc đời này đáng sống hơn rất nhiều. Anne Frank - cô bé phải sống trong sự truy lùng và cuối cùng qua đời trong trại tập trung của Đức Quốc Xã đã viết: “Chừng nào ánh mặt trời và bầu trời trong xanh này còn tồn tại, và miễn là tôi còn thưởng ngoạn được điều đó thì làm sao tôi phải buồn”. Giữa âm thanh đầy hỗn tạp của tiếng súng bom, vẫn có một bông hoa mạnh mẽ vươn mình trỗi dậy và lắng nghe âm thanh thì thầm của cuộc sống. Anne Frank tựa như một bông hoa hướng dương, mọc lên giữa nơi sa mạc cằn cỗi đã mang tới cho người đọc những chiêm nghiệm quý giá về niềm tin và cách cảm nhận, lắng nghe cuộc sống từ những điều nhỏ bé, giản dị nhất.
Điều đáng buồn khi trong cuộc sống ngày hôm nay con người lại sống một cách gấp gáp, vội vàng tới mức bỏ qua tất cả những cơ hội để “lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống”. Ta chỉ chăm chăm làm việc để thăng tiến, mải mê nghĩ về những điều hạnh phúc xa xôi và sống như một cỗ máy: đi làm rồi về nhà, không biết giữ cho bản thân niềm vui sống; ta mất dần định hướng và nhìn cuộc đời bằng một con mắt thiếu tích cực. Ta bị những âm thanh náo nhiệt lấn át và dần buông mình để nhập hội trong đám đông với những âm thanh hỗn tạp ấy.
Tuy vậy, những âm thanh đó vẫn là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Nhìn ở mặt khác, nó lại là môi trường, thử thách để con người tôi luyện bản thân, để sống vững vàng, bản lĩnh hơn. Nếu cuộc đời chỉ toàn là những âm thanh nhẹ nhàng, những bản nhạc du dương bình yên quá đỗi, liệu con người có thể cứng cáp và trưởng thành được không? Điều quan trọng là mỗi người hãy biết dung hòa và cân bằng cuộc sống theo cách riêng của mình. Chúng ta làm việc vì của cải và danh vọng không có điều gì sai, nhưng đừng quên dừng lại để cảm nhận những vẻ đẹp bình dị đang hiện hữu, làm đầy ắp tâm hồn của ta. Hãy mở rộng tầm mắt, nhìn ngắm những thứ xung quanh và hãy dùng trái tim của bản thân để cảm nhận.
Hạnh phúc không phải là đích đến mà là hành trình ta đang đi. Câu nói “Cuộc sống hiện đại với những âm thanh náo nhiệt đôi khi làm ta vô tình quên đi việc lắng nghe những tiếng thì thầm trong cuộc sống" dường như đã trở thành một lời khuyên cho chúng ta. Ngay ngày mai, tôi sẽ thức dậy thật sớm để ngắm nhìn bình minh đang lên, vươn vai và hít thở không khí trong lành, đọc một vài trang sách và giúp mẹ tưới hoa buổi sáng,...Tôi sẽ không bỏ lỡ những âm thanh kì diệu mà cuộc sống đang kí thác, gửi gắm vào thiên nhiên tươi đẹp, vào những khoảnh khắc diệu kỳ vẫn hay bị những âm thanh náo nhiệt che lấp mất. Giữa cuộc đời với những âm thanh náo nhiệt, mỗi người đừng quên dừng lại hít thở thật sâu và “lắng nghe cuộc sống, bởi nó đang cố gắng nói với bạn những điều quan trọng và tuyệt vời”.
suu tam
---
Đề thi văn học sinh giỏi tỉnh Lâm Đồng
Anh (Chị) hãy viết bài văn trình bày quan điểm của bản thân về vấn đề trên.
Bài làm đạt giải học sinh giỏi văn
Trong cuốn sách “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, Phạm Lữ n từng nhắn gửi độc giả thông điệp “Đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác. Hãy lắng nghe tiếng thì thầm của trái tim”. Lời nhắn gửi ấy có giá trị đặc biệt trong cuộc sống hiện đại ngày nay khi con người đang chạy theo những giá trị nhất thời, quên đi cách cảm nhận và tận hưởng cuộc sống. Ít ai nhận thức được về việc đôi khi con người phải học cách để tâm hồn tĩnh lại và lắng nghe nhiều hơn. Giống như có người đã từng nói “Cuộc sống hiện đại với những âm thanh náo nhiệt đôi khi làm ta vô tình quên đi việc lắng nghe những tiếng thì thầm trong cuộc sống”.
Nếu hiểu một cách đơn giản “âm thanh náo nhiệt” là những âm thanh hiện đại đang vây quanh chúng ta một cách không ngừng nghỉ: tiếng nhạc ồn ào, tiếng xe cộ, tiếng nói huyên náo trên các phương tiện truyền thông đến tiếng chuông điện thoại di động,...Tuy nhiên hàm ý mà câu nói muốn đề cập tới ở đây là sự náo nhiệt và bận rộn của cuộc sống hiện đại. Bước sang tuổi trưởng thành, mỗi người đều phải từ giã thế giới tuổi thơ của bản thân mình - nơi mà “điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì” - để bước vào một thế giới mới đầy rẫy những khó khăn cám dỗ. Con người bị quấn vào nhịp sống xô bồ, việc khẳng định bản thân, chạy theo bộn bề của công việc mà quên đi “lắng nghe tiếng thì thầm của cuộc sống”. “Lắng nghe” ở đây chính là sự cảm nhận và thấu hiểu một cách sâu sắc bằng trái tim. “Những tiếng thì thầm của cuộc sống” là những âm thanh nhỏ bé nhưng ý nghĩa, không phải lúc nào cũng được chú ý và thường bị lãng quên hoặc bỏ qua. Tiếng thì thầm đó có thể là tiếng lòng của bản thân mỗi người hoặc tiếng thở dài khe khẽ của những người xung quanh, nỗi niềm mong mỏi của những người cha mẹ đang ngóng chờ đứa con của mình trở về,... Đó còn là những âm thanh, vẻ đẹp đến từ thiên nhiên vạn vật. Quả thật, giữa sự hối hả của cuộc sống hiện đại, con người đang vô tình đánh mất đi những điều kì diệu mà cuộc sống mang đến.
Cuộc sống không phải là một tấm thảm trải đầy hoa hồng để con người dễ dàng bước qua. Như con chim nhỏ bé ngoài kia trước khi sải cánh bay vào bầu trời bao la cũng phải tự mình tách ra khỏi lớp vỏ trứng, hạt mầm kia trước khi trở thành cây đại thụ cũng phải chịu vùi mình dưới lớp đất đen, đối chọi với mưa sa bão táp. Và con người cũng vậy, nếu muốn bước trên tấm thảm trải đầy hoa hồng của thành công, hạnh phúc cũng phải chịu đau đớn do gai hoa cào xé. Đặc biệt trong xã hội ngày hôm nay, nhu cầu khẳng định bản thân, vươn tới thành công của mỗi người lại trở nên bức thiết hơn bao giờ hết. Ai cũng muốn được mọi người công nhận, chúng ta đương đầu với những khó khăn, không ngại thử thách, mạo hiểm xông pha. Con người ta sợ rằng nếu mình dừng lại thì sẽ bị mọi người bỏ lại phía sau. Và thế là chúng ta dành hết tâm trí, thời gian của bản thân cho công việc, không mảy may để ý tới những thứ xung quanh. Cuộc sống của mỗi người cũng đâu chỉ có bận rộn trong công việc, chúng ta còn phải đối mặt với biết bao những “vấn đề của người trưởng thành”. Càng lớn, chúng ta càng sợ bị người khác đánh giá, những lời đàm tiếu, gièm pha của người khác đôi khi làm chúng ta cảm thấy ngột ngạt, khó chịu với chính bản thân mình. Những người nhạy cảm lại luôn trách cứ bản thân không đủ tốt rồi ép mình vào một khuôn mẫu do người khác tạo nên. Chúng ta chỉ mãi nhìn ra thế giới bên ngoài, ta sợ hãi mọi thứ, thậm chí chấp nhận buông mình vào những tấm lưới định kiến của xã hội mà quên mất mục tiêu, lý tưởng sống của chính mình. Tất cả đều là những âm thanh náo nhiệt, thậm chí là nhiễu loạn mà bất cứ người trưởng thành nào cũng phải trải qua. Những người biết cách dừng lại “lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống” sẽ tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa tâm hồn, tìm thấy “dải ngân hà” trong chính bản thân mình.
Khi biết “lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống” con người sẽ có thời gian tự nhìn nhận lại bản thân, nhìn nhận lại về hành trình mà mình vừa trải qua và định hình con đường phía trước. Không chỉ vậy con người còn có thêm sức mạnh khai phá được năng lực nội tại, chữa lành những tổn thương của bản thân. Thế giới ngoài kia đầy rẫy định kiến, cám dỗ, nếu cứ để bản thân xoay vần theo những tiếng ồn ào đó, con người sẽ dần đánh mất chính mình, sống một kiếp vô danh, mờ nhạt, để tâm hồn tàn lụi ngay cả khi còn sống. Chắc hẳn các bạn còn nhớ tới cô học sinh lớp chuyên Toán trường Năng khiếu Đại học Quốc gia Hà Nội sau khi tốt nghiệp THPT đã “Xách ba lô lên và đi” (tên quyển sách tự truyện của Huyền Chíp). Huyền đã thực hiện hành trình vòng quanh thế giới với chiếc ba lô trên vai, mấy đô la trong túi với khát vọng của tuổi đôi mươi là đi để sống, để có cách nhìn đúng đắn về thế giới, về bản thân từ sự dấn thân và trải nghiệm mặc cho xã hội có nghĩ rằng việc xách ba lô lên và đi của cô là cổ xúy cho giới trẻ lao vào chỗ chết.
“Lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống”, con người sẽ nhận được những thông điệp mà Thượng Đế gửi tới. Những thông điệp ấy chỉ có thể được lĩnh hội khi con người mở lòng mình và biết cách lắng nghe. Chúng ta nhận ra được những giá trị đích thực của cuộc sống đó là phải biết yêu thương, thấu cảm với những người xung quanh, rằng hạnh phúc không ở đâu xa xôi mà ở ngay chính bên cạnh chúng ta. Cuộc sống hiện đại, chúng ta mải mê làm dài “friendlist” trong Facebook của mình từng ngày, chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó mà mất dần kết nối với chính những người xung quanh. “Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh không làm ta để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc” (Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ n). Tôi vô cùng ấn tượng với chương trình truyền hình thực tế “Thiếu niên nói” - một sân chơi mang định hướng giáo dục học đường đầy tính nhân văn và giải trí. “Bục dũng khí” sẽ là nơi giúp các bạn học sinh chia sẻ những tâm tư, tình cảm giấu kín bấy lâu của mình với tất cả mọi người xung quanh. Đây là cơ hội tuyệt vời để học sinh, thầy cô, cha mẹ thấu hiểu lẫn nhau, tạo ra những sự gắn bó và kết nối trong cuộc sống.
Biết “lắng nghe tiếng thì thầm của cuộc sống”, chúng ta sẽ cảm nhận được sự kì diệu của cuộc đời, từ đó biết cách điều chỉnh lối sống chậm lại, không sống một cách vội vàng, hời hợt. Con người ta sẽ cảm nhận được hơi thở của mình trong từng khoảnh khắc, ta sẽ không bỏ lỡ những cảnh tượng huy hoàng của thiên nhiên mà bấy lâu nay ta vẫn thường lãnh đạm bỏ qua. Hương ổi phả vào trong gió se, tiếng cười nói của trẻ thơ, tiếng nước sôi réo trong ấm, tiếng phin cà phê va vào nhau lách cách hay đơn giản là tiếng gọi thân thương của bố mẹ,... - những điều tưởng chừng bình dị ấy lại có thể khiến ta cảm thấy cuộc đời này đáng sống hơn rất nhiều. Anne Frank - cô bé phải sống trong sự truy lùng và cuối cùng qua đời trong trại tập trung của Đức Quốc Xã đã viết: “Chừng nào ánh mặt trời và bầu trời trong xanh này còn tồn tại, và miễn là tôi còn thưởng ngoạn được điều đó thì làm sao tôi phải buồn”. Giữa âm thanh đầy hỗn tạp của tiếng súng bom, vẫn có một bông hoa mạnh mẽ vươn mình trỗi dậy và lắng nghe âm thanh thì thầm của cuộc sống. Anne Frank tựa như một bông hoa hướng dương, mọc lên giữa nơi sa mạc cằn cỗi đã mang tới cho người đọc những chiêm nghiệm quý giá về niềm tin và cách cảm nhận, lắng nghe cuộc sống từ những điều nhỏ bé, giản dị nhất.
Điều đáng buồn khi trong cuộc sống ngày hôm nay con người lại sống một cách gấp gáp, vội vàng tới mức bỏ qua tất cả những cơ hội để “lắng nghe những tiếng thì thầm của cuộc sống”. Ta chỉ chăm chăm làm việc để thăng tiến, mải mê nghĩ về những điều hạnh phúc xa xôi và sống như một cỗ máy: đi làm rồi về nhà, không biết giữ cho bản thân niềm vui sống; ta mất dần định hướng và nhìn cuộc đời bằng một con mắt thiếu tích cực. Ta bị những âm thanh náo nhiệt lấn át và dần buông mình để nhập hội trong đám đông với những âm thanh hỗn tạp ấy.
Tuy vậy, những âm thanh đó vẫn là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Nhìn ở mặt khác, nó lại là môi trường, thử thách để con người tôi luyện bản thân, để sống vững vàng, bản lĩnh hơn. Nếu cuộc đời chỉ toàn là những âm thanh nhẹ nhàng, những bản nhạc du dương bình yên quá đỗi, liệu con người có thể cứng cáp và trưởng thành được không? Điều quan trọng là mỗi người hãy biết dung hòa và cân bằng cuộc sống theo cách riêng của mình. Chúng ta làm việc vì của cải và danh vọng không có điều gì sai, nhưng đừng quên dừng lại để cảm nhận những vẻ đẹp bình dị đang hiện hữu, làm đầy ắp tâm hồn của ta. Hãy mở rộng tầm mắt, nhìn ngắm những thứ xung quanh và hãy dùng trái tim của bản thân để cảm nhận.
Hạnh phúc không phải là đích đến mà là hành trình ta đang đi. Câu nói “Cuộc sống hiện đại với những âm thanh náo nhiệt đôi khi làm ta vô tình quên đi việc lắng nghe những tiếng thì thầm trong cuộc sống" dường như đã trở thành một lời khuyên cho chúng ta. Ngay ngày mai, tôi sẽ thức dậy thật sớm để ngắm nhìn bình minh đang lên, vươn vai và hít thở không khí trong lành, đọc một vài trang sách và giúp mẹ tưới hoa buổi sáng,...Tôi sẽ không bỏ lỡ những âm thanh kì diệu mà cuộc sống đang kí thác, gửi gắm vào thiên nhiên tươi đẹp, vào những khoảnh khắc diệu kỳ vẫn hay bị những âm thanh náo nhiệt che lấp mất. Giữa cuộc đời với những âm thanh náo nhiệt, mỗi người đừng quên dừng lại hít thở thật sâu và “lắng nghe cuộc sống, bởi nó đang cố gắng nói với bạn những điều quan trọng và tuyệt vời”.
suu tam
---
Đề thi văn học sinh giỏi tỉnh Lâm Đồng