Cuộc sống có bao giờ cho ta dừng lại?
"Dẫu có thế nào thì sớm mai kia mặt trời vẫn ló dạng"
Bao lâu để một con người có thể nhận ra rằng dù khổ đau hay vui sướng thì một ngày vẫn trôi qua. Thời gian chẳng bao giờ ngưng đọng lại mãi, cuộc sống chẳng bao giờ cho ta những nỗi xót xa quá dài, mà cũng chẳng mấy khi để ta hạnh phúc đến “bội thực”… ngày vẫn trôi dù đôi khi ta muốn tĩnh lặng…
Mệt mỏi – là khi ta muốn vứt bỏ mọi thứ ở bên lề cuộc sống. Là khi ta cảm thấy cái khuôn mặt tươi sáng kia sao chẳng hợp thời, khi ta mâu thuẫn với chính bản thân mình và không ngừng đấu tranh nội tâm rằng ta nên chọn lựa khuôn mặt như thế nào cho buổi sớm mai kia, để rồi chán chường nhận ra rằng chẳng có sự lựa chọn nào ở đây cả, ta sẽ vẫn mang cái khuôn mặt đầy tươi sáng ấy, giấu đôi mắt thâm quầng vào cặp kính cận, khoác lên người bộ áo thân thiện và điểm tô thêm chút nụ cười nhằm che đi cái nhợt nhạt của một trái tim khô héo. Ta đóng trọn vai của một người PHẢI LÀ NHƯ THẾ… một lần nữa cuộc sống chứng minh rằng nó đã thắng và vẫn sẽ thắng trong mọi tình huống… một khi người ta vẫn còn đi trên dòng chảy của nó thì ta vẫn phải theo LUẬT nếu không muốn bị hất tung…!
Khi ta bắt đầu cảm nhận rõ rệt rằng môi mình đang mấp máy đánh vần từng chữ M-Ệ-T M-Ỏ-I, thì cũng là lúc cái bản năng trong ta trỗi dậy, ta cố vùng lên để thoát khỏi tình trạng này. Ta không thể để mọi thứ nhấn chìm lấy ta, nhất là cái cơn mệt mỏi “cỏn con” kia được, ta phải cố vì tất cả những gì ta đã vượt qua, nó "lớn lao" hơn rất nhiều lần cái việc ta cảm thấy mình không chống đỡ nổi vào lúc này. Ta không thể phụ ta của những tháng ngày qua càng không thể ngoảnh mặt làm ngơ với đoạn đường đã qua, ta không thể là một kẻ hèn nhát trước cuộc đời
Ta không thể dừng lại mà cũng không cho phép mình được dừng lại, dẫu cho có đến hơn một lần trong ngày ta nghĩ đến việc ta "xứng đáng" được "thả rông" những cơn mệt mỏi và những nỗi muộn phiền. Nhưng ta biết cuộc sống sẽ chẳng bao giờ cho ta được dừng lại, nó sẽ vẫn trôi đi mà ta thì lại sợ mình trở nên LẠC HẬU… ta cố vẫy…
Thoáng chốc ta nhận ra có một lằn ranh mỏng manh giữa việc THOÁT RA và BƯỚC QUA mà ta thì cứ cố nhập nhằng chúng lại. Cái suy nghĩ trong đầu rằng phải đi, dù chỉ là di chuyển rất chậm thì cũng không bao giờ được ngừng lại. Ta không muốn mọi thứ đổ ập lên ta. Phải đi chứ khi cuộc sống luôn ĐỘNG mà chỉ cần TĨNH lại ta sẽ trở nên lạc lõng biết nhường nào. Vậy thì mặc kệ rằng ta đang THOÁT RA hay BƯỚC QUA, mặc kệ cả cái lẳn ranh mỏng manh ấy, ta phải ngoi lên cái vũng lầy này trước đã…Ta cố vẫy…
Cuộc sống có thực sự làm cho ta mệt mỏi??? Hay chính cái áp lực không được để mình ngã khiến ta mệt mỏi. Vậy thì cuộc sống có vấn đề hay bản thân ta thực sự có vấn đề hoặc có thể chẳng là gì cả ngoài việc ta đang tự tạo ra vấn đề ??? ÔI...LOẠN!
Sức ì của những cơn mệt mỏi kéo dài. Sức ì của cơn bệnh vừa ghé qua thăm ta... Sức ì của tất cả mọi thứ cộng dồn lại khiến ta dù muốn cũng không thể phủ nhận rằng ta đang thật sự CHÌM LỈM..
“Nếu muốn em có thể KHÔNG LÀM GÌ CẢ"
Nghẹn ngào, nức nở, vỡ òa… và không thể TỆ hơn được nữa.
Quẳng mọi thứ bên lề như một kẻ VÔ TRÁCH NHIỆM, tháo chạy như một kẻ vừa tìm được phương án tối ưu cho cuộc đời mình rằng chỉ có thể "BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI", và lao đi như thể sợ sẽ bị TÓM LẠI. Ta trốn khỏi dòng chảy của cuộc đời…nếu không phải bây giờ thì sẽ chẳng bao giờ nữa…
Thế rồi trong cái công cuộc trốn chạy đầy "háo hức" ấy ta bỗng va phải một câu hỏi to đùng rằng: "Nếu đời chỉ đơn giản là một dòng sông êm đềm thì cuộc sống có bao giờ cho ta dừng lại???"...
hgth.net