“Loài mèo chỉ sống được nhiều nhất là chín năm thôi”
Đó là lời duy nhất của cậu khi tôi nói rằng tôi đã mua một con mèo con. Nếu không là cậu, thì chắc chẳng còn ai chỉ cho tôi cái sự thật ấy.
“Nó là con mèo trắng bông đốm vàng. Mặc dù nó là con đực, nhưng tớ sẽ đặt tên nó là Lady”- Đó là lời đáp lại của tôi, và cậu bật cười.
.
.
“Có phố bán đồ chơi cho chó mèo đó.”
Cậu nói thản nhiên. Một đứa con trai có thể quan tâm đến điều đó sao? Tên phố cậu bảo, tôi cũng đã quên. Tôi cũng mang máng nhớ rằng hồi đó nhà cậu không nuôi chó mèo gì.
“Lady nó coi tớ là đồ chơi luôn rồi còn đâu.”- Tôi đáp gọn lỏn.
Tôi hay gặp cậu cùng đi xe bus. Xe chúng tôi đi bao giờ cũng vắng. Bỏ mặc những chiếc ghế đơn trống, tôi hay ngồi cạnh cậu. Không phải tôi ít gặp cậu gì, chúng tôi học chung lớp, ngồi chung ghế. Chỉ đơn giản, tôi thích chỗ ngồi đôi, và tôi chọn chỗ bên trong, cạnh cửa sổ.
Chúng tôi gần như chưa bao giờ nói chuyện trên xe. Ở trên lớp, chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, hay nhìn bóng cậu lấp loáng đứng nơi thềm cửa lớp, lặng lẽ chờ tôi che ô từ cổng trường đi vào.
.
.
Ôm con mèo béo bự trong lòng và xoa xoa bộ lông dày như lông cừu của nó, tôi mỉm cười đắng ngóm. Lúc nào tôi cũng coi nó như đứa trẻ nhỏ cần được chăm chút.
“Chín năm. Vậy là mày đã đi được một phần ba quãng đời của mình rồi đấy.”
Phải, Lady được ba tuổi. Một phần ba cuộc đời nó đã đi qua, trong khi đối với tôi, khoảng thời gian ấy thật nhỏ bé, và tôi vẫn chưa làm được điều gì cả.
Những chuyến xe bus vẫn qua lại hằng ngày. Những cơn mưa giữa hè chợt đến chợt đi đủ làm tôi ướt sũng mỗi khi bước lên xe.
Cậu vẫn ngồi chỗ cũ của mình, và tôi cũng thế. Như những ngày đầu tiên, chúng tôi gần như không trao đổi lời nào. Nhưng có điều, tôi để ý, cậu luôn ngồi ngoài, và chỗ ngồi cạnh cửa sổ luôn để trống.
Cậu vẫn chú ý và chờ đợi sự có mặt của tôi.
Mặc dù, bằng lý do chỉ có cậu ấy biết, chúng tôi không còn chung lớp.
.
.
“Con mèo vẫn khỏe chứ?”
Cậu chỉ nói với tôi từng ấy. Ngày ra trường, cả sân trường rộng lớn sặc sỡ màu cờ hoa. Nắng hắt lên khuôn mặt cậu một vệt sáng dài như vết thâm. Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ đôi mắt cậu, nhưng điều chắc chắn duy nhất, nó gần như trong suốt. Lúc nào cũng thật tĩnh lặng.
“Ừ, khỏe re. Mặc dù một nửa cuộc đời nó đã trôi qua rồi.”
Sau cuộc đối thoại đó, cậu gật đầu, quay lưng và đi thẳng. Cổng trường rộng mở. Tôi không nói tạm biệt, bởi sau đó, chúng tôi lại cùng ngồi chung ghế xe bus.
Tuy vậy, đó cũng là chuyến xe chung cuối cùng của chúng tôi.
.
.
Lady giờ đây đã thành mèo già, suốt ngày nằm trên đống chăn xem ti vi. Nhiều lúc tôi nghĩ nó đã hóa cáo, trong giả thiết nó đã thông minh hơn cả tôi. Cuộc đời nó đang chầm chậm trôi đi.
Thi thoảng, tôi gặp cậu khi tôi nhảy lên một chuyến xe bất kỳ, thường là để trú mưa, tôi không mấy quan tâm nó sẽ đưa tôi đi đâu. Chúng tôi vẫn ngồi cùng ghế. Và cũng không một lời nào, tôi quay sang nhìn cậu, và đôi khi, cậu cũng nhìn đáp lại, lặng lẽ. Những chuyến xe tình cờ.
Nhiều lần, khi tấm lưng cao ngất ấy tiến đến bên cửa xuống và chờ nó mở ra, tôi đã muốn đứng dậy và gọi theo. Nhưng tất cả những gì tôi đã làm, là ngồi yên và nhìn ra cửa sổ.
.
.
Mỏm đất vuông vắn, đẹp đẽ nằm gọn gàng ở một góc sân. Khẽ xoa xoa nó, tôi lại cười, nụ cười méo mó. Chí ít khi chết đi, con mèo ú đã có một nơi yên nghỉ an lành. Lady của tôi, chín năm cuộc đời nó diễn ra và kết thúc thật đẹp, thật dài cho nó.
Vậy mà, trong suốt cuộc đời con mèo của tôi, việc duy nhất tôi làm được, chỉ là yên lặng ngồi bên cậu. và giờ, thật hiếm hoi, tôi mới có cơ hội đó. Lần cuối cùng cũng cách đây lâu lắm.
.
.
Tốt nghiệp đại học rồi, tôi không nuôi thêm con mèo nào nữa. Đã hơn ba năm từ khi tôi tự tay đào mộ cho Lady.
Giờ đây, khi cầm ô đứng chờ ở bến xe, tôi vẫn có thói quen ngước lên nhìn tất cả những chuyến xe đi qua. Thi thoảng, bắt gặp một gương mặt nào đó lờ mờ giống cậu qua khung cửa sổ ướt mưa, tim tôi vẫn khẽ thắt lại. Nhưng
Đó là lời duy nhất của cậu khi tôi nói rằng tôi đã mua một con mèo con. Nếu không là cậu, thì chắc chẳng còn ai chỉ cho tôi cái sự thật ấy.
“Nó là con mèo trắng bông đốm vàng. Mặc dù nó là con đực, nhưng tớ sẽ đặt tên nó là Lady”- Đó là lời đáp lại của tôi, và cậu bật cười.
.
.
“Có phố bán đồ chơi cho chó mèo đó.”
Cậu nói thản nhiên. Một đứa con trai có thể quan tâm đến điều đó sao? Tên phố cậu bảo, tôi cũng đã quên. Tôi cũng mang máng nhớ rằng hồi đó nhà cậu không nuôi chó mèo gì.
“Lady nó coi tớ là đồ chơi luôn rồi còn đâu.”- Tôi đáp gọn lỏn.
Tôi hay gặp cậu cùng đi xe bus. Xe chúng tôi đi bao giờ cũng vắng. Bỏ mặc những chiếc ghế đơn trống, tôi hay ngồi cạnh cậu. Không phải tôi ít gặp cậu gì, chúng tôi học chung lớp, ngồi chung ghế. Chỉ đơn giản, tôi thích chỗ ngồi đôi, và tôi chọn chỗ bên trong, cạnh cửa sổ.
Chúng tôi gần như chưa bao giờ nói chuyện trên xe. Ở trên lớp, chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, hay nhìn bóng cậu lấp loáng đứng nơi thềm cửa lớp, lặng lẽ chờ tôi che ô từ cổng trường đi vào.
.
.
Ôm con mèo béo bự trong lòng và xoa xoa bộ lông dày như lông cừu của nó, tôi mỉm cười đắng ngóm. Lúc nào tôi cũng coi nó như đứa trẻ nhỏ cần được chăm chút.
“Chín năm. Vậy là mày đã đi được một phần ba quãng đời của mình rồi đấy.”
Phải, Lady được ba tuổi. Một phần ba cuộc đời nó đã đi qua, trong khi đối với tôi, khoảng thời gian ấy thật nhỏ bé, và tôi vẫn chưa làm được điều gì cả.
Những chuyến xe bus vẫn qua lại hằng ngày. Những cơn mưa giữa hè chợt đến chợt đi đủ làm tôi ướt sũng mỗi khi bước lên xe.
Cậu vẫn ngồi chỗ cũ của mình, và tôi cũng thế. Như những ngày đầu tiên, chúng tôi gần như không trao đổi lời nào. Nhưng có điều, tôi để ý, cậu luôn ngồi ngoài, và chỗ ngồi cạnh cửa sổ luôn để trống.
Cậu vẫn chú ý và chờ đợi sự có mặt của tôi.
Mặc dù, bằng lý do chỉ có cậu ấy biết, chúng tôi không còn chung lớp.
.
.
“Con mèo vẫn khỏe chứ?”
Cậu chỉ nói với tôi từng ấy. Ngày ra trường, cả sân trường rộng lớn sặc sỡ màu cờ hoa. Nắng hắt lên khuôn mặt cậu một vệt sáng dài như vết thâm. Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ đôi mắt cậu, nhưng điều chắc chắn duy nhất, nó gần như trong suốt. Lúc nào cũng thật tĩnh lặng.
“Ừ, khỏe re. Mặc dù một nửa cuộc đời nó đã trôi qua rồi.”
Sau cuộc đối thoại đó, cậu gật đầu, quay lưng và đi thẳng. Cổng trường rộng mở. Tôi không nói tạm biệt, bởi sau đó, chúng tôi lại cùng ngồi chung ghế xe bus.
Tuy vậy, đó cũng là chuyến xe chung cuối cùng của chúng tôi.
.
.
Lady giờ đây đã thành mèo già, suốt ngày nằm trên đống chăn xem ti vi. Nhiều lúc tôi nghĩ nó đã hóa cáo, trong giả thiết nó đã thông minh hơn cả tôi. Cuộc đời nó đang chầm chậm trôi đi.
Thi thoảng, tôi gặp cậu khi tôi nhảy lên một chuyến xe bất kỳ, thường là để trú mưa, tôi không mấy quan tâm nó sẽ đưa tôi đi đâu. Chúng tôi vẫn ngồi cùng ghế. Và cũng không một lời nào, tôi quay sang nhìn cậu, và đôi khi, cậu cũng nhìn đáp lại, lặng lẽ. Những chuyến xe tình cờ.
Nhiều lần, khi tấm lưng cao ngất ấy tiến đến bên cửa xuống và chờ nó mở ra, tôi đã muốn đứng dậy và gọi theo. Nhưng tất cả những gì tôi đã làm, là ngồi yên và nhìn ra cửa sổ.
.
.
Mỏm đất vuông vắn, đẹp đẽ nằm gọn gàng ở một góc sân. Khẽ xoa xoa nó, tôi lại cười, nụ cười méo mó. Chí ít khi chết đi, con mèo ú đã có một nơi yên nghỉ an lành. Lady của tôi, chín năm cuộc đời nó diễn ra và kết thúc thật đẹp, thật dài cho nó.
Vậy mà, trong suốt cuộc đời con mèo của tôi, việc duy nhất tôi làm được, chỉ là yên lặng ngồi bên cậu. và giờ, thật hiếm hoi, tôi mới có cơ hội đó. Lần cuối cùng cũng cách đây lâu lắm.
.
.
Tốt nghiệp đại học rồi, tôi không nuôi thêm con mèo nào nữa. Đã hơn ba năm từ khi tôi tự tay đào mộ cho Lady.
Giờ đây, khi cầm ô đứng chờ ở bến xe, tôi vẫn có thói quen ngước lên nhìn tất cả những chuyến xe đi qua. Thi thoảng, bắt gặp một gương mặt nào đó lờ mờ giống cậu qua khung cửa sổ ướt mưa, tim tôi vẫn khẽ thắt lại. Nhưng
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: