Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Cuộc Đời Ông Già Noël
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Trang Dimple" data-source="post: 182924" data-attributes="member: 288054"><p><span style="font-size: 26px"><strong><span style="color: rgb(235, 107, 86)">Cây Giáng Sinh đầu tiên</span></strong></span></p><p></p><p>Gần sát ngay nhà của Ni-cô-la là một lùm cây dày toàn những cây thông cao, rậm rạp và đẹp. Những cành thông vươn lên tận trời cao và làm thành một mái che tuyệt hảo cho mặt đất bên dưới. Rải rác trong số những cây lớn là một cụm thông nhỏ gồm những cây nhỏ bé can đảm, vẫn luôn giữ cho các nhánh của nó xanh um suốt mùa đông lạnh lẽo của miền bắc và nhô những chiếc lá nhọn vươn lên trời mặc những cơn bão tuyết dữ dội.</p><p>Những đứa trẻ thường thích chơi dưới lùm cây này, bởi vì cho dù thời tiết bên ngoài có bão, ở đây chúng vẫn thấy ấm áp, nhiều nơi trú ẩn, tránh những cơn gió lạnh buốt. Trong mùa hè, đây là nơi quyến rũ, tỏa ra mùi hương thơm nồng cùng những tiếng rì rào của những cành cây lao xao trong gió.</p><p>Ni-cô-la yêu mến lùm cây nhỏ bé này, bởi vì để đi đến đó, những đứa trẻ trong làng phải đi ngang qua nhà ông, và ít có nhóm trẻ nào đi ngang qua cửa nhà ông mà không nhanh nhẩu nói: "Chúc một ngày tốt lành" với ông bạn già của chúng; ngắm nhìn ông đang làm việc; ngắm nhìn những đồ chơi quyến rũ của ông.</p><p>Một ngày nọ, khi Ni-cô-la liếc ra ngoài cửa sổ, ông nhận thấy một nhóm trẻ đang chạy từ lùm cây về. Khi chúng đến gần, ông thấy chúng đang hoảng sợ khi chạy vào nhà ông để trốn và thở hào hển, Ni-cô-la hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao các cháu trông sợ hãi quá vậy?"</p><p>"Họ có mái tóc đen dài" một cậu bé la lên, "Còn đàn ông thì đeo nhẫn ở tai" một đứa khác nói chêm vào. "Tụi cháu không hiểu họ nói lấy một chữ"</p><p>"Từ từ đã nào: Ni-cô-la nói, "các cháu đang nói về ai thế?"</p><p>"Những người có tóc và da màu đen"</p><p>"Họ có đem ngựa và xe chứ?" Ni-cô-la hỏi với vẻ hiểu biết.</p><p>"Vâng, những chiếc xe goòng lớn phủ kín"</p><p>"Nghe có vẻ họ là dân gipxy", Ni-cô-la trả lời, "mặc dù họ không thường xuyên đi xa lên phương bắc. Chắc họ lạc đường, giờ đây họ sẽ cắm lều ở lại đây đến mùa xuân. Không có gì phải sợ họ cả. Họ là người giống như bác và các cháu thôi mà"</p><p>Để xác định lại điều ông nói, lũ trẻ chạy trở lại lùm cây để nghiên cứu những người mới đến. Chẳng bao lâu chúng đã làm quen với dân gipxy và khám phá ra rằng bọn trẻ của họ cũng chơi những trò chơi như chúng, cũng như rất quan tâm đến những cái gì mới mẻ. Khi Giáng Sinh đến gần, chúng kể với những đứa trẻ gipxy về Ni-cô-la và việc ông đã lái xe trượt tám con nai sáng bóng để bỏ đầy đồ chơi xinh đẹp vào trong những chiếc vớ trước lễ Giáng Sinh.</p><p>"Có lần, khi ông không thể vào được nhà của Kây-ti bởi vì các cửa đóng kín, ông đã trèo xuống ống khói!"</p><p>"Ông ấy không thể đến thăm chúng tớ" một cô bé gipxy nói đùa, "Chúng tớ không có cửa, chúng tớ cũng không mang vớ. Dĩ nhiên chúng tớ không thể mang những ống khói đi theo được" cô bé cười.</p><p>Sonya bé nhỏ, người mong muốn mọi người đều hạnh phúc, kể lại mọi điều cho Ni-cô-la, cô bé trở về nhà trong mãn nguyện, bởi vì cô biết rằng nụ cười hóm hỉnh trên khuôn mặt ông chứng tỏ ông đã phác thảo ra một kế hoạch trong cái đầu già nua nhân từ của ông.</p><p>Đêm trước lễ Giáng sinh, những con nai ngạc nhiên nhận thấy rằng sau khi những âm thanh của những chiếc chuông bạc như thường lệ chấm dứt, Ni-cô-la đưa chúng đi quá căn nhà của ông và đi về hướng rừng, dừng lại dưới mép của một lùm thông. Một bóng dáng đen sẫm miệng cười toe toét bước về phía trước. Đó là Grin-ka, người chỉ huy của nhóm gipxy.</p><p>"Đây nè Grin-ka" Ni-cô-la nói, đưa cho ông ta một bó nến nhỏ. "Anh cứ đi trước với những thứ này còn tôi sẽ theo sau"</p><p>Grin-ka dừng lại ở từng cây thông nhỏ và cột những cây nến lên các nhánh. Ni-cô-la theo sau, giăng lên các nhánh của mỗi cây những quả hạch, quả táo đỏ mọng và dĩ nhiên là từng mẫu của mỗi thứ đồ chơi. Khi hai người hoàn thành xong công việc thì đã sắp đến bình minh, bây giờ nhưng mỗi gia đình đều có một cây thông Giáng sinh cho lũ trẻ.</p><p>"Bây giờ thì thắp sáng lên, Ni-cô-la nói và họ đi từ cây này đến cây khác, thắp từng cây nến, đến khi toàn bộ lùm cây sáng lấp lánh và rực rỡ như chính giữa lò sưởi ấm áp</p><p>"Tôi nghĩ lúc này là lúc lùm cây trông đẹp nhất , Ni-cô-la nói, "Anh phải đánh thức bọn trẻ trước khi mặt trời xuyên qua những lá thông và làm mất đi vẻ đẹp của những ánh nến"</p><p>"Được rồi" Grinka nói, "Tôi sẽ đi đánh thức chúng ngay bây giờ trước khi ông đi"</p><p>"Ồ không" Ni-cô-la la lên, "Chúng không được trông thấy tôi. Những đứa trẻ KHÔNG BAO GIỜ được trông thấy tôi. Điều đó sẽ làm hỏng bét mọi thứ. Bây giờ tôi phải đi"</p><p>Ni-cô-la nhảy lên xe và đi mất, với những tiếng leng keng quen thuộc của những chiếc chuông bạc và tiếng vun vút của chiếc roi dài bằng bạc.</p><p>Vài phút sau khi ông rời khỏi, Grinka đã đánh thức tất cả trẻ em trong trại. Ni-cô-la lẽ ra nên ở lại để thấy sự hân hoan trên những khuôn mặt gầy ốm khi chúng chạy nhào tới những cái cây, khám phá trên mỗi cây mỗi điều mới lạ để chỉ cho nhau.</p><p>"Những ánh sáng trên những cái cây bé nhỏ mà đã làm mọi thứ trở nên quá đẹp." Một đứa trẻ nói</p><p>"Không, những món quà mới đúng! Một đứa khác la lên. "Hãy nhìn cái con búp bê xinh đẹp tớ có nè"</p><p>"Đẹp là nhờ trái cây và quả hạch" một đứa bé háu đói nhồi vào mồm với vẻ khoái trá.</p><p>"Tớ nghĩ mọi thứ đều quá đẹp như vậy bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh mà" một cậu bé sáng suốt kết luận. "Đúng đúng, bởi vì lễ Giáng sinh" tất cả cùng la lên, nhảy múa vòng tròn.</p><p>"Còn đây là những cây Giáng sinh của chúng ta"</p><p></p><p><span style="font-size: 26px"><strong><span style="color: rgb(226, 80, 65)">Holly</span></strong></span></p><p></p><p>Holveg, mọi người thường gọi là Holly là một cô bé nhút nhát thỉnh thoảng lại hay sợ cả bóng tối. Cô bé được chú ý vì có tài trồng hoa trong khí hậu hết sức khắc nghiệt và không có gì làm cho cô bé vui hơn việc đáp lại sự hào phóng của Ni-cô-la bằng cách biếu hoa cho ông. Một ngày nọ khi cắm hoa cho ông cô hỏi:</p><p>"Bác có sợ yêu tinh không?" Ni-cô-la đặt món đồ chơi đang làm xuống và quay khuôn mặt đầy ngạc nhiên hướng về cô gái nhỏ. "Yêu tinh!" ông la lên. "Bây giờ bác đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà bác chưa bao giờ trông thấy yêu tinh cả. Chúng là gì hả Hollỷ". Ông hỏi với giọng quan tâm. Holly trông có vẻ bối rối, một vẻ nghi ngại len vào trong giọng nói của cô bé," Cháu cũng không biết đích xác" cô bé thú nhận, "nhưng cháu nghe kể về chúng và khi cháu nằm trên giường vào ban đêm, cháu chắc chắn cháu thấy có cái gì rón rén trong phòng cháu."</p><p>"Chúng hẳn là những cái bóng thôi mà" Ni-cô-la nói, "Bác chưa bao giờ bắt gặp yêu tinh hay ma cỏ gì cả" ông nói.</p><p>Holy trông có vẻ rất xúc động và nói: "Nếu cháu thấy một con yêu tinh trong phòng cháu, cháu sẽ nói ngay với nó là Ni-cô-la nói ngươi không tồn tại hỡi con yêu tinh già kia!"</p><p>Họ cùng cười và Ni-cô-la nói với cô bé đã đến giờ phải về nhà ăn tối. Những tháng mùa đông qua đi, khi mùa xuân đến, là lúc trồng hoa trở lại, Holly cảm thấy rất yếu. Suốt những tuần mùa hè, cô bé nằm mẹp trên giường, yếu hẳn đi vì sốt, không nhận ra một ai, kể cả Ni-cô-la mà cô bé yêu quí. Ông mang hoa đến cho cô bé, hy vọng rằng chúng có thể đem cái trí óc nhỏ bé lang thang quay trở về, nhưng cô bé chỉ đẩy chúng ra xa và tiếp tục mê sảng về những gã khổng lồ đen đúa và những con yêu tinh ghê sợ. Do bệnh, nên những nỗi sợ hãi mà cô bé đã quên lãng nay đã quay trở lại và với trái tim đè nặng Ni-cô-la nhận ra rằng những cuộc nói chuyện thân thiết của họ đã bị xóa sạch khỏi trí óc của cô bé. Một thời gian cô bé dần dần bình phục nhưng cơn sốt đã để lại cho cô gái một vóc dáng xanh xao nhỏ bé như lần đầu cô mang một bó hoa đến cho Ni-cô-la.</p><p>Holly buồn bã hơn trước. Mọi thứ dường như đen tối đối với cô bé ,và những đêm của cô bé toàn những điều kinh hãi mặc dù Ni-cô-la đã giảng giải cho cộ Nhưng hơn bất cứ điều gì khác, ông lo lắng bởi vì sợ cô bé buồn khi không có hoa để mang đến cho ông. Holly tì khuôn mặt gầy ốm lên cửa sổ mắt đầy lệ nhìn khu vườn phía trước hoang vắng và lạnh lẽo.</p><p>Khi bọn trẻ đi ngang qua cổng nhà cô bé, họ vẫy tay thân ái với cộ Holly vẫy lại và chùi nước mắt. Cô đẩy cánh cửa sổ mở ra và gọi: "Cái bụi cây gì xanh xanh trên xe cậu vậy Karl?"</p><p>Lũ con trai đến bên cửa sổ và Karl đưa một bó những cành hoa đỏ tròn tươi nằm trong chiếc lá xanh.</p><p>"Chúng đẹp làm sao !" Holly vỗ tay reo lên. Cặp mắt cô bé sáng lên. "Cậu lấy nó ở đâu vậy Karl"</p><p>"Chúng tớ thấy nó trong rừng rậm. Nó phát triển tươi tốt như thế này cả trong mùa đông nhưng tớ không biết gọi tên nó là gì"</p><p>"Ồ, nó đẹp quá" Holly lại nói, "nhưng, nhưng cậu nói nó ở trong rừng sâu?"</p><p>"Ửuot; Karl trả lời, "đó là nơi tối hoàn toàn. Mặt trời gần như khó xuyên qua những đám cây đó và nếu cậu mà lạc trong ấy tớ đoán là cậu sẽ lạc mãi mãi"</p><p>"Đúng thế" một cậu bé khác thêm vào. "Tớ nói với cậu là tớ sẽ không bao giờ vào đó một mình", rồi những đứa trẻ vẫy vẫy những chiến lợi phẩm, từ giã Holly đang phác họa bức tranh những cành hoa đỏ thắm trong trí tưởng tượng. Ni-cô-la sẽ yêu thích những bụi cây xinh xắn đó. Nhưng rừng thẳm! Cô bé rùn vai.</p><p>"Ắt hẳn là có đủ những điều khủng khiếp ở đó" cô bé nghĩ "những con thú hoang và những tiếng động khác thường và có thể phía sau những rừng cây còn có những con yêu tinh!"</p><p>Holly khẽ run và chợt nhớ lại hình ảnh chính mình lúc đang ở trong nhà của Ni-cô-la cô bé đã nói: "Cháu sẽ nhìn nó và nói, Yêu tinh, Ni-cô-la nói răng ngươi không tồn tại". Holly bưng mặt nói "Ồ giá như mình có thể làm điều đó" cô bé gần như nức nở. "Ni-cô-la nói khi làm điều gì mình thật sự sợ hãi thì can đảm hơn khi mình không sợ gì hết. Nhưng đó thật là một nơi kinh khủng. Ngay cả tụi con trai cũng sợ không dám đến đó một mình. Nhưng mình sẽ không có hoa cho ông trong khi ông ấy lại quá tốt với mọi người mà mùa xuân thì còn lâu mới đến.</p><p>Vì vậy cô bé ngồi đó một lúc lâu, đầu óc đi từ quyết định này đến quyết định khác. "Có thể sẽ có vài ánh nắng mặt trời trong rừng và nếu như mình đi thật nhanh và tìm thấy những cành hoa đỏ thắm ấy nhanh chóng, có lẽ mình sẽ trở về trước khi trời tối. Mình sẽ đi làm ngaỵ"</p><p>Cô bé chạy thật nhanh lấy chiếc áo choàng trước khi cô có cơ hội thay đổi quyết định, trước khi mẹ cô từ làng trở về.</p><p>Ni-cô-la đang làm việc ngước lên thấy một bóng dáng nhỏ chạy như bay dọc theo con đường bên cạnh nhà ông dẫn vào rừng.</p><p>"Trông giống như Holly". Ỏg giật mình nghĩ ngợi. "Không, không thể. Nó chưa khỏe mà. Hơn nữa", ông lắc đầu buồn bã "Con bé khốn khổ sẽ rất sợ hãi khi phải đi vào rừng khi trời đã tối và có những con yêu tinh" ông nói và cười khúc khích.</p><p>Tuy nhiên một giờ sau đó, ông bị gián đoạn công việc vì bà mẹ điên cuồng của Hollỵ "Ồ, tôi nghĩ nó ở đây" bà khóc.</p><p>"Khi tôi về đến nhà, thấy là nó đã đi, tôi chắc là sẽ tìm thấy nó ở đây với bác. Nó vẫn còn rất yếu, và nhìn kìa, tuyết bắt đầu rơi rồi !"</p><p>Ni-cô-la vội kéo chiếc áo choàng màu đỏ và chiếc mũ lông. "Tôi sẽ tìm thấy cháu, bác đừng lo" Ông nhìn ra ngoài bầu trời chiều đã ngả sang màu xám xịt đầy những đám mây. Trên không đã đầy những bông tuyết rơi lả tả.</p><p>"Tôi biết phải tìm ở đâu" Ni-cô-la nói. "Tôi sẽ lấy chiếc xe trượt nhỏ với Vixen và chúng tôi sẽ đem được Holly trở về trưóc khi tuyết phủ ngập đường.</p><p>Trong khi ấy Holly đã tìm thấy những cành hoa đỏ; cô sung sướng nhìn thấy những bụi cây rực rỡ và gần như quên hết những gì khủng khiếp có thể ẩn ấp đàng sau thân cây không lồ, cũng như ẩn nấp trên cành cây đang chực đổ ập xuống người cộ Cô hái một ôm hoa to tướng và bắt đầu quay về, tim cô bắt đầu đập thình thịch khi ánh sáng trong rừng càng lúc càng mờ dần.</p><p>Khi cô bé bắt đầu chạy, tuyết xoáy thành một màn sương trắng xung quanh cô, Gió thổi xuyên qua những nhánh cây và gào thét trên những ngọn cây, gió níu chiếc áo choàng của cô bé và quấn xung quanh đầu cô, làm cho cô bé nghĩ đến bàn tay ma đang cố níu kéo cô lại cái nơi khủng khiếp này.</p><p>Cô bé chạy càng lúc càng nhanh, cánh tay cô ôm chặt lấy những cành hoa, đầu cúi xuống để tránh gió, chân cô chạy thoăn thoắt trên những tảng đá và những gốc cây ẩn trong tuyết. Cô thở hổn hển và mặc dù gió buốt cô bé vẫn cảm thấy đầu mình càng lúc càng nóng hơn. Tim cô bé đập thình thịch mạnh đến nỗi cô tưởng chừng như nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực.</p><p>"Mình không trông thấy gì hết" cô bé nức nở. "trời thì càng lúc càng tối đen. Mình không thể nhấc chân lên nữa, những cái cây sẽ ngã lên mình mất thôi. "Ôi" cô bé thét lên thật to khi cặp mắt kinh hoàng của cô nhìn thấy một hình dáng khổng lồ lù lù hiện ra sau màn tuyết. Cô nhắm mắt lại và ngã xuống ngất xỉu trước Ni-cô-la và Vixen</p><p>Khi cô bé mở mắt ra cô thấy mình đang ở trong nhà Ni-cô-la và nằm trong vòng tay mẹ. Khuôn mặt của Ni-cô-la hiền từ đang nhìn cô một cách lo âu.</p><p>"Những bông hoa của tôi đâu rồi" câu hỏi đầu tiên của cô bé. "Cháu đã đi vào trong rừng sâu để lấy hoa cho bác. Chúng đâu rồi?"</p><p>Ni-cô-la đặt những nhánh hoa đỏ rực lên tay cô bé "nó đây này cô bé yêu quí. Cháu mang nó về cho bác sao?"</p><p>"Vâng, cháu rất đã sợ nhưng cháu biết giờ đây cháu không bao giờ sợ hãi nữa."</p><p>Ni-cô-la chùi những giọt nước mắt "Lẽ ra thì cháu không nên đi ra ngoài sớm sau khi vừa ốm dậy, nhưng bác rất yêu những bông hoa này. Tên chúng là gì thế?"</p><p>"Cháu không biết, nhưng cháu thích chúng vì chúng nhắc cho cháu nhớ về bác, tròn, đỏ và sáng" Cô bé nói với một nụ cười tinh nghịch.</p><p>"Thật là buồn cười" Ni-cô-la trả lời, "chúng sẽ góp phần làm cho bác nhớ đến cháu, rất can đảm đi vào trong bóng tối và giá lạnh. Những bông hoa đỏ này có một màu đỏ thẫm của lòng can đảm, vì vậy bác nghĩ bác sẽ đặt tên cho chúng và từ nay chúng sẽ có tên là Holly"</p><p></p><p><span style="font-size: 26px"><strong><span style="color: rgb(226, 80, 65)">Chiếc vớ cuối cùng</span></strong></span></p><p></p><p>Nhiều năm trôi qua và giờ đây Ni-cô-la rất giàu có, mặc dù ông đã chia sẻ tất cả những gì ông có với bạn bè trong làng. Mỗi buổi sáng lễ Giáng Sinh bọn trẻ thức dậy để tìm những chiếc vớ của chúng đầy những đồ chơi và bánh kẹo. Những gia đình nghèo hơn cũng có được thực phẩm như những con gà, rau quả và thịt bò, và thường khi có những gói quần áo ông đặt trước cửa nhà họ.</p><p>Nhưng như các bạn nghĩ, mỗi năm ông trở nên yếu hơn và dân làng, những người yêu mến kính trọng ông rất lo lắng về điều đó. Mỗi buổi sáng ngày Giáng Sinh khi lũ trẻ hớn hở lấy quà từ trong vớ, những ý nghĩ sợ hãi trong tim bố mẹ chúng là: "Không biết Giáng sinh năm sau ông ấy có còn ở bên chúng ta không"</p><p>Một vài ngày trước một Lễ Giáng Sinh nọ, một số dân làng đến thăm Ni-cô-la với đề nghị. "Chúng tôi nghĩ thế này, Ni-cô-la ạ" một ông nói với vẻ hơi ngần ngại, "chúng tôi nghĩ rằng trời quá lạnh để đi ra ngoài trời bỏ quà vào trong những chiếc vớ, đặc biệt là khi có năm đến sáu đứa trẻ trong một gia đình, vậy tốt hơn là bọn trẻ đặt những chiếc vớ của nó bên cạnh lò sưởi"</p><p>"Lúc đó bác có thể đến và ngồi bên cạnh lò sưởi và tranh thủ thời gian hành động", một người đàn bà tử tế nói.</p><p>Ông già Ni-cô-la ngước lên và mỉm cười. Ông đặt tay lên vai người đàn ông. "Hà hà. Các bạn thật tử tế khi đên đây để nói cho tôi biết cách làm việc", ông đùa. "Làm tôi nhớ lại lúc ngày xưa bỏ đồ vào trong chiếc túi thêu cho các bạn khi các bạn còn nhỏ hơn bọn trẻ bây giờ. Thế rồi mọi thứ đã thay đổi khi chúng bắt đầu đặt những chiếc vớ thay vì những cái túi và giờ đây các bạn lại muốn tôi thay đổi một lần nữa, đặt đồ chơi ở trong nhà. Vậy là, tôi cho rằng chúng ta phải theo kịp thời đại và nếu các bạn nghĩ tốt hơn là đặt bên trong thì tôi sẽ đặt ở bên trong".</p><p>Vì vậy từ đó ông già Ni-cô-la lặng lẽ rón rén vào trong ngôi nhà những đêm trước lễ Giáng Sinh, ngồi trước lò sưởi, chậm rãi bỏ đồ chơi vào trong chiếc vớ. Bọn trẻ thường để cho ông uống một ly sữa và ăn bánh khi chúng biết là ông đã trải qua một đêm dài với công việc thật mệt nhọc.</p><p>Vào trước một đêm Giáng sinh nọ, ông già Ni-cô-la cảm thấy thật khó nhọc để đi từng nhà. Ngọn lửa ấm làm cho ông uể oải buồn ngủ và những khúc xương già nua đau rã rời khi ông mệt mỏi đứng dậy để đi tiếp. Ông chậm chạp đi từ nhà này đến nhà khác đến khi, sung sướng thay, ông đã đến trạm dừng cuối cùng, lưng ông đau vì mang cái bao tải, đầu cúi xuống vì mệt nhọc, tim ông đập nặng nề, ông chợt nhận ra mình đã quá già. Công việc mà nhiều năm về trước ông đã làm với lòng nhiệt tình giờ đây gần như quá sức đối với ông. Ông thả người xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi với cái thở dài thườn thượt của sự thư giãn và đó là thời gian dài, trước khi ông có thể hồi phục sức lực đủ để bỏ đầy những cái vớ. Thậm chí ông đã làm việc đó rất chậm chạp và đau nhói khi phải với tay xuống đáy bao tải, mỗi lần duỗi ra đều rất khó khăn. Ông hoàn thành xong 4 trong số 5 cái vớ cuối cùng, nhưng đến cái thứ 5 còn trống không trong tay thì ông đã cảm thấy buồn ngủ.</p><p>Một giờ sau đó ông giật mình thức dậy khi có bàn tay ai đó lay ông.</p><p>"Ông không sao chứ Ni-cô-la" một giọng hỏi lo âu, "Cháu chỉ đến để xem lò sưởi đã cháy hết chưa thì thấy ông vẫn còn ở đây. Trời sắp sáng rồi."</p><p>Khi đó Ni-cô-la cựa mình đứng dậy một cách mệt mỏi. "Ừ nhỉ, đã đến Lễ Giáng Sinh rồi mà ta chưa hoàn tất công việc của mình"</p><p>"Đừng bận tâm. Cháu sẽ bỏ vào chiếc vớ cuối cùng giúp bác." Người đàn ông nói. "Bác để những quà tặng rồi về nhà ngủ đi, nhưng phải nhanh nhanh lên trước khi tụi nhỏ thức dậy và thấy bác"</p><p>Ni-cô-la nghĩ đến chiếc giường tiện nghi ấm áp của mình và trao chiếc vớ cùng những quà tặng rồi mệt mỏi về nhà.</p><p>Một phút sau đó một chú bé nhỏ thức dậy trong bộ py-ja-ma đứng ngay giữa cửa. "Bố đang làm gì thế? Cậu bé hỏi với giọng thất vọng. "Con nghĩ là Ni-cô-la vẫn cho chúng con đồ chơi"</p><p>Cậu bé sắp khóc nhưng người cha đã đóan chắc với nó: "Ni-cô-la của con già rồi" cha cậu nói, "và thỉnh thoảng những người cha như bố phải phụ cho ông, nhưng hãy nhớ, Ni-cô-la chính là người để lại đồ chơi cho các con"</p><p>"Thế thì được rồi" cậu bé nói. "Thế thì điều ấy không đến nỗi buồn cười nếu như nghĩ đó là cha hoặc mẹ bỏ những món quà tặng đó."</p><p>"Con không nên nói thế" người cha nghiêm khắc nói, "và con không bao giờ được nghi ngờ Ni-cô-lạ Ông ấy sẽ bị tổn thương khi một đứa trẻ nghĩ rằng ông đã không bỏ đồ chơi vào trong chiếc vớ và ông sẽ không bao giờ đến nhà cậu bé ấy nữa. Con không muốn điều khủng khiếp ấy chứ?"</p><p>"Vâng" cậu bé thì thầm với giọng sợ hãi. "Giáng sinh sẽ ra làm sao nếu không có Ni-cô-la "</p><p></p><p><span style="font-size: 26px"><strong><span style="color: rgb(235, 107, 86)">Ni Cô La ngủ</span></strong></span></p><p></p><p>Holly đã không còn là cô bé Holly nữa mà đã trở thành cô gái trẻ mảnh khảnh duyên dáng từ lâu đã quên mất những điều đáng sợ thời tuổi thợ Cô vẫn tiếp tục công việc mang hoa đến cho người bạn già của mình và mỗi đêm trước ngày Giáng Sinh cô vẫn đi vào trong rừng tối hái những bông hoa holly để trang hoàng cho nhà của Ni-cô-la vào ngày Giáng Sinh.</p><p>Vào giữa trưa, khi cô đến ngôi nhà, cô nhận thấy sao im lặng và trống vắng như không có Ni-cô-la làm việc nơi chiếc ghế dài và không có khói tỏa ra từ ống khói.</p><p>Cô bước nhẹ nhàng vào trong ngôi nhà lạnh giá và khẽ mở cửa phòng ngủ của ông,</p><p>"Làm sao mà ông quá mệt mỏi đến nỗi nằm ngủ với bộ áo quần này." Cô khẽ nói một mình. Bởi vì dáng dấp khuôn mặt tròn nằm đó, vẫn còn mặc bộ màu đỏ, đôi ủng màu đen và chiếc mũ vẫn còn đội trên đầu. "hoa holly của ông đây" cô gái thì thầm, cúi người về phía Ni-cô-la.</p><p>Thế rồi với một tiếng thét cô đánh rơi những nhành hoa đỏ trên người ông và chạy ra ngoài một cách hoảng hốt. Đó giây phút Holly nhận ra những gì phải đến đã xảy ra và cô đứng cạnh ông nức nở, "Ni-cô-la tội nghiệp. Sao ông lại phải chết đỉ Tất cả chúng cháu đều yêu mến ông rất nhiều mà." Cô nhẹ nhàng sắp những bông hoa holly xung quanh giường rồi chạy ra ngoài trời tuyết nước mắt chảy dài trên mặt, cô gọi to những người dân làng.</p><p>Vài người chạy đến lắng nghe cô nói. Những người đàn bà thì thầm nức nở, "Ông ấy đã mất rồi" và ôm thật chặt những đứa trẻ của họ, như thể để an ủi chúng vì chúng đã mất một người bạn thân yêu nhất. Những người đàn ông tránh nhìn vào mắt nhau vì không người đàn ông nào muốn thấy những giọt nước mắt. "Vâng, ông chết rồi" họ cùng thở dài hết sức thương cảm.</p><p>"Ai chết thế mẹ" Ni-cô-la phải không?" bọn trẻ hỏi.</p><p>"Ông sẽ không đến thăm chúng ta vào Giáng Sinh nào nữa phải không?</p><p>Và các ông bố bà mẹ phải quay đi vì họ không dám nói ra câu nói đáng sợ ấy, "Ừ Ni-cô-la chết rồi".</p><p>Những chiếc chuông rung lên, ngôi làng tràn ngập bóng tối đêm Giáng Sinh đó. Vixen và gia đình của chúng rên rỉ trong chuồng, những bông hoa holly đỏ rực vẫn nằm đó, trên trái tim nhân hậu trong bộ đồ màu đỏ.</p><p></p><p><span style="color: rgb(226, 80, 65)"><span style="font-size: 26px"><strong><a href="https://kilopad.com/truyen-co-tich-c67/doc-sach-truc-tuyen-cuoc-doi-ong-gia-no-l-b2115/chuong-14-ong-gia-no-en-ra-doi-ti14" target="_blank">Ông Già Nô en ra đời</a></strong></span></span></p><p></p><p>Sau cái chết của Ni-cô-la vào sáng Giáng Sinh, năm tiếp theo là năm rất buồn đối với toàn thể dân làng. Họ đặt Ni-cô-la yên nghỉ dưới lùm thông gần nơi bọn trẻ nô đùa với ông những năm tháng qua. Tám con nai đã không còn ở trong chuồng sau ngôi nhà trống vắng ấy nữa, mà được Kây-ti đem về ngôi nhà lớn trên đồi. Nhiều tháng qua, nhiều bà mẹ nhặt những con búp bê gỗ trên sàn và lặng lẽ chùi bụi trên khuôn mặt của nó với đôi mắt ngấn lệ bởi vì trái tim quãng đại ấy đã làm nên món đồ chơi nhỏ bé với tình yêu thương vô cùng. Ngay cả trong óc những đứa bé nhỏ nhất dần dần cũng phát hiện ra Ni-cô-la đã chết và chúng sẽ không có quà trong vớ vào ngày Giáng Sinh. Bọn chúng khóc chút ít, nhưng dần dần hình ảnh ông già mập mạp mờ nhạt trong tâm trí chúng Năm ấy trôi qua đến khi lại bắt đầu mùa Giáng Sinh.</p><p>"Mẹ Ơi, chúng ta có treo vớ nữa không?</p><p>"Không con ạ. Con quên rằng Ni-cô-la không còn đến đây nữa và không thể bỏ quà vào vớ của con sao?"</p><p>Câu hỏi và câu trả lời giống nhau trong tất cả các ngôi nhà trong làng vào đêm trước ngày Giáng Sinh đó.</p><p>Khắp làng, trẻ em đi ngủ một cách buồn bã và không còn treo vớ chúng nữa, chỉ trừ một cậu bé, Stephen, người không muốn tin rằng Ni-cô-la sẽ không đến. Cậu làm bố mẹ ngạc nhiên khi lặng lẽ đem treo chiếc vớ như mọi Giáng Sinh trước cậu đã làm.</p><p>"Nhưng mà Stephen, ông ấy chết rồi" mẹ cậu nói. "Ông không thể đến đâu"</p><p>"Dĩ nhiên là ông sẽ đến" Stephen trả lời với giọng quyết đoán, "Chúng ta phải để lò sưởi cháy cho ông".</p><p>Vì vậy đêm đó, tất cả mọi nhà đều đóng cửa và tắt lửa, chỉ trừ nhà Stephen, nơi có một chiếc vớ đơn độc treo bên ánh lửa bập bùng.</p><p>Ngay sau nửa đêm, Holly thức giấc. "Mình nghĩ mình nghe thấy tiếng chuông và bầy nai." Cô nói ngái ngủ. "Chắc là một giấc mơ", cô trở mình rồi lại rơi vào trong giấc ngủ.</p><p>Buổi sáng Giáng Sinh đó trời trong và sáng, ngôi làng im lìm nằm trong chiếc chăn bằng tuyết dầy.</p><p>Bỗng dưng sự yên tĩnh bị phá vỡ vì tiếng la khi một ngôi nhà mở cửa: "Ông đã ở đây" Stephen kêu lên.</p><p>"Ông đã ở đây. Nhìn vớ của tôi đây này! Nó đầy quà như Giáng Sinh lần trước và có một chiếc xe trượt tuyết mới cạnh bệ lò sưởi nữa. Tôi biết mà. Mọi người hãy xem, dậy đi, dây đi, Ni-cô-la đã ở đây."</p><p>Đàn ông, đàn bà, trẻ em nhảy khỏi giường để xem cái gì đang ầm ĩ, những đứa trẻ nhảy ngay đến đống đồ chơi mà chúng chưa từng thấy. Những đồ chơi được đặt quanh lò sưởi, trên bàn, trên ghế và thậm chí bên cạnh giường ngủ của chúng" Toàn bộ dân làng mở cửa và đổ ra đường, bọn trẻ lôi những chiếc xe trượt mới chất đầy những đồ chơi xinh đẹp chưa từng thấy.</p><p>"Cậu thấy cái này chưa, nhìn chiếc thuyền của tớ này!"</p><p>"Chắc ông phải xuống từ ống khói khi ông thấy cửa đóng. Có một ít mồ hóng trên sàn nè."</p><p>"Kỳ diệu nhỉ? Đây là một Giáng Sinh hạnh phúc mà chúng ta chưa bao giờ có!"</p><p>"Bé Stephen có một cây thông trong chậu, trang hoàng với những quà tặng, trái cây và nến, giống như cây mà bọn trẻ Gipxy có nhiều năm về trước"</p><p>"Ừ, Stephen nói, có một cây lớn, có ngôi sao sáng trên chóp"</p><p>"Đó là do Stephen tin vào ông" chúng nói và hổ thẹn với chính mình, "Nhưng bây giờ chúng mình cũng tin"</p><p>Một bà già đang ngắm tất cả những khuôn mặt hạnh phúc, bà nói với giọng vỡ ra, "Ông là một vị thánh".</p><p>"Vâng, giờ đây Ông đã là Thánh Ni-cô-la", bọn trẻ cùng reo lên và toàn thể dân làng đồng thanh hô lên, "Thánh Ni-cô-la! Thánh Ni-cô-la!"</p><p>Một giọng trẻ con ngọng ngịu cũng hòa theo "Xánh Kơ Lô"</p><p>"Giờ đây chúng ta đã tin" bọn trẻ và bố mẹ chúng nói với nhau</p><p>"Làm sao Thánh Ni-cô-la có thể quên chúng ta được. Chúng ta tin rằng Người sẽ đến thăm tất cả chúng ta vào Lễ Giáng Sinh miễn là còn có một trẻ em trong làng"</p><p>"Trong làng ư " bé Stephen nói theo, " phải nói là toàn thế giới rộng lớn này mới đúng" cậu bé la lên với vẻ chiến thắng.</p><p></p><p>Hết</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Trang Dimple, post: 182924, member: 288054"] [SIZE=7][B][COLOR=rgb(235, 107, 86)]Cây Giáng Sinh đầu tiên[/COLOR][/B][/SIZE] Gần sát ngay nhà của Ni-cô-la là một lùm cây dày toàn những cây thông cao, rậm rạp và đẹp. Những cành thông vươn lên tận trời cao và làm thành một mái che tuyệt hảo cho mặt đất bên dưới. Rải rác trong số những cây lớn là một cụm thông nhỏ gồm những cây nhỏ bé can đảm, vẫn luôn giữ cho các nhánh của nó xanh um suốt mùa đông lạnh lẽo của miền bắc và nhô những chiếc lá nhọn vươn lên trời mặc những cơn bão tuyết dữ dội. Những đứa trẻ thường thích chơi dưới lùm cây này, bởi vì cho dù thời tiết bên ngoài có bão, ở đây chúng vẫn thấy ấm áp, nhiều nơi trú ẩn, tránh những cơn gió lạnh buốt. Trong mùa hè, đây là nơi quyến rũ, tỏa ra mùi hương thơm nồng cùng những tiếng rì rào của những cành cây lao xao trong gió. Ni-cô-la yêu mến lùm cây nhỏ bé này, bởi vì để đi đến đó, những đứa trẻ trong làng phải đi ngang qua nhà ông, và ít có nhóm trẻ nào đi ngang qua cửa nhà ông mà không nhanh nhẩu nói: "Chúc một ngày tốt lành" với ông bạn già của chúng; ngắm nhìn ông đang làm việc; ngắm nhìn những đồ chơi quyến rũ của ông. Một ngày nọ, khi Ni-cô-la liếc ra ngoài cửa sổ, ông nhận thấy một nhóm trẻ đang chạy từ lùm cây về. Khi chúng đến gần, ông thấy chúng đang hoảng sợ khi chạy vào nhà ông để trốn và thở hào hển, Ni-cô-la hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao các cháu trông sợ hãi quá vậy?" "Họ có mái tóc đen dài" một cậu bé la lên, "Còn đàn ông thì đeo nhẫn ở tai" một đứa khác nói chêm vào. "Tụi cháu không hiểu họ nói lấy một chữ" "Từ từ đã nào: Ni-cô-la nói, "các cháu đang nói về ai thế?" "Những người có tóc và da màu đen" "Họ có đem ngựa và xe chứ?" Ni-cô-la hỏi với vẻ hiểu biết. "Vâng, những chiếc xe goòng lớn phủ kín" "Nghe có vẻ họ là dân gipxy", Ni-cô-la trả lời, "mặc dù họ không thường xuyên đi xa lên phương bắc. Chắc họ lạc đường, giờ đây họ sẽ cắm lều ở lại đây đến mùa xuân. Không có gì phải sợ họ cả. Họ là người giống như bác và các cháu thôi mà" Để xác định lại điều ông nói, lũ trẻ chạy trở lại lùm cây để nghiên cứu những người mới đến. Chẳng bao lâu chúng đã làm quen với dân gipxy và khám phá ra rằng bọn trẻ của họ cũng chơi những trò chơi như chúng, cũng như rất quan tâm đến những cái gì mới mẻ. Khi Giáng Sinh đến gần, chúng kể với những đứa trẻ gipxy về Ni-cô-la và việc ông đã lái xe trượt tám con nai sáng bóng để bỏ đầy đồ chơi xinh đẹp vào trong những chiếc vớ trước lễ Giáng Sinh. "Có lần, khi ông không thể vào được nhà của Kây-ti bởi vì các cửa đóng kín, ông đã trèo xuống ống khói!" "Ông ấy không thể đến thăm chúng tớ" một cô bé gipxy nói đùa, "Chúng tớ không có cửa, chúng tớ cũng không mang vớ. Dĩ nhiên chúng tớ không thể mang những ống khói đi theo được" cô bé cười. Sonya bé nhỏ, người mong muốn mọi người đều hạnh phúc, kể lại mọi điều cho Ni-cô-la, cô bé trở về nhà trong mãn nguyện, bởi vì cô biết rằng nụ cười hóm hỉnh trên khuôn mặt ông chứng tỏ ông đã phác thảo ra một kế hoạch trong cái đầu già nua nhân từ của ông. Đêm trước lễ Giáng sinh, những con nai ngạc nhiên nhận thấy rằng sau khi những âm thanh của những chiếc chuông bạc như thường lệ chấm dứt, Ni-cô-la đưa chúng đi quá căn nhà của ông và đi về hướng rừng, dừng lại dưới mép của một lùm thông. Một bóng dáng đen sẫm miệng cười toe toét bước về phía trước. Đó là Grin-ka, người chỉ huy của nhóm gipxy. "Đây nè Grin-ka" Ni-cô-la nói, đưa cho ông ta một bó nến nhỏ. "Anh cứ đi trước với những thứ này còn tôi sẽ theo sau" Grin-ka dừng lại ở từng cây thông nhỏ và cột những cây nến lên các nhánh. Ni-cô-la theo sau, giăng lên các nhánh của mỗi cây những quả hạch, quả táo đỏ mọng và dĩ nhiên là từng mẫu của mỗi thứ đồ chơi. Khi hai người hoàn thành xong công việc thì đã sắp đến bình minh, bây giờ nhưng mỗi gia đình đều có một cây thông Giáng sinh cho lũ trẻ. "Bây giờ thì thắp sáng lên, Ni-cô-la nói và họ đi từ cây này đến cây khác, thắp từng cây nến, đến khi toàn bộ lùm cây sáng lấp lánh và rực rỡ như chính giữa lò sưởi ấm áp "Tôi nghĩ lúc này là lúc lùm cây trông đẹp nhất , Ni-cô-la nói, "Anh phải đánh thức bọn trẻ trước khi mặt trời xuyên qua những lá thông và làm mất đi vẻ đẹp của những ánh nến" "Được rồi" Grinka nói, "Tôi sẽ đi đánh thức chúng ngay bây giờ trước khi ông đi" "Ồ không" Ni-cô-la la lên, "Chúng không được trông thấy tôi. Những đứa trẻ KHÔNG BAO GIỜ được trông thấy tôi. Điều đó sẽ làm hỏng bét mọi thứ. Bây giờ tôi phải đi" Ni-cô-la nhảy lên xe và đi mất, với những tiếng leng keng quen thuộc của những chiếc chuông bạc và tiếng vun vút của chiếc roi dài bằng bạc. Vài phút sau khi ông rời khỏi, Grinka đã đánh thức tất cả trẻ em trong trại. Ni-cô-la lẽ ra nên ở lại để thấy sự hân hoan trên những khuôn mặt gầy ốm khi chúng chạy nhào tới những cái cây, khám phá trên mỗi cây mỗi điều mới lạ để chỉ cho nhau. "Những ánh sáng trên những cái cây bé nhỏ mà đã làm mọi thứ trở nên quá đẹp." Một đứa trẻ nói "Không, những món quà mới đúng! Một đứa khác la lên. "Hãy nhìn cái con búp bê xinh đẹp tớ có nè" "Đẹp là nhờ trái cây và quả hạch" một đứa bé háu đói nhồi vào mồm với vẻ khoái trá. "Tớ nghĩ mọi thứ đều quá đẹp như vậy bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh mà" một cậu bé sáng suốt kết luận. "Đúng đúng, bởi vì lễ Giáng sinh" tất cả cùng la lên, nhảy múa vòng tròn. "Còn đây là những cây Giáng sinh của chúng ta" [SIZE=7][B][COLOR=rgb(226, 80, 65)]Holly[/COLOR][/B][/SIZE] Holveg, mọi người thường gọi là Holly là một cô bé nhút nhát thỉnh thoảng lại hay sợ cả bóng tối. Cô bé được chú ý vì có tài trồng hoa trong khí hậu hết sức khắc nghiệt và không có gì làm cho cô bé vui hơn việc đáp lại sự hào phóng của Ni-cô-la bằng cách biếu hoa cho ông. Một ngày nọ khi cắm hoa cho ông cô hỏi: "Bác có sợ yêu tinh không?" Ni-cô-la đặt món đồ chơi đang làm xuống và quay khuôn mặt đầy ngạc nhiên hướng về cô gái nhỏ. "Yêu tinh!" ông la lên. "Bây giờ bác đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà bác chưa bao giờ trông thấy yêu tinh cả. Chúng là gì hả Hollỷ". Ông hỏi với giọng quan tâm. Holly trông có vẻ bối rối, một vẻ nghi ngại len vào trong giọng nói của cô bé," Cháu cũng không biết đích xác" cô bé thú nhận, "nhưng cháu nghe kể về chúng và khi cháu nằm trên giường vào ban đêm, cháu chắc chắn cháu thấy có cái gì rón rén trong phòng cháu." "Chúng hẳn là những cái bóng thôi mà" Ni-cô-la nói, "Bác chưa bao giờ bắt gặp yêu tinh hay ma cỏ gì cả" ông nói. Holy trông có vẻ rất xúc động và nói: "Nếu cháu thấy một con yêu tinh trong phòng cháu, cháu sẽ nói ngay với nó là Ni-cô-la nói ngươi không tồn tại hỡi con yêu tinh già kia!" Họ cùng cười và Ni-cô-la nói với cô bé đã đến giờ phải về nhà ăn tối. Những tháng mùa đông qua đi, khi mùa xuân đến, là lúc trồng hoa trở lại, Holly cảm thấy rất yếu. Suốt những tuần mùa hè, cô bé nằm mẹp trên giường, yếu hẳn đi vì sốt, không nhận ra một ai, kể cả Ni-cô-la mà cô bé yêu quí. Ông mang hoa đến cho cô bé, hy vọng rằng chúng có thể đem cái trí óc nhỏ bé lang thang quay trở về, nhưng cô bé chỉ đẩy chúng ra xa và tiếp tục mê sảng về những gã khổng lồ đen đúa và những con yêu tinh ghê sợ. Do bệnh, nên những nỗi sợ hãi mà cô bé đã quên lãng nay đã quay trở lại và với trái tim đè nặng Ni-cô-la nhận ra rằng những cuộc nói chuyện thân thiết của họ đã bị xóa sạch khỏi trí óc của cô bé. Một thời gian cô bé dần dần bình phục nhưng cơn sốt đã để lại cho cô gái một vóc dáng xanh xao nhỏ bé như lần đầu cô mang một bó hoa đến cho Ni-cô-la. Holly buồn bã hơn trước. Mọi thứ dường như đen tối đối với cô bé ,và những đêm của cô bé toàn những điều kinh hãi mặc dù Ni-cô-la đã giảng giải cho cộ Nhưng hơn bất cứ điều gì khác, ông lo lắng bởi vì sợ cô bé buồn khi không có hoa để mang đến cho ông. Holly tì khuôn mặt gầy ốm lên cửa sổ mắt đầy lệ nhìn khu vườn phía trước hoang vắng và lạnh lẽo. Khi bọn trẻ đi ngang qua cổng nhà cô bé, họ vẫy tay thân ái với cộ Holly vẫy lại và chùi nước mắt. Cô đẩy cánh cửa sổ mở ra và gọi: "Cái bụi cây gì xanh xanh trên xe cậu vậy Karl?" Lũ con trai đến bên cửa sổ và Karl đưa một bó những cành hoa đỏ tròn tươi nằm trong chiếc lá xanh. "Chúng đẹp làm sao !" Holly vỗ tay reo lên. Cặp mắt cô bé sáng lên. "Cậu lấy nó ở đâu vậy Karl" "Chúng tớ thấy nó trong rừng rậm. Nó phát triển tươi tốt như thế này cả trong mùa đông nhưng tớ không biết gọi tên nó là gì" "Ồ, nó đẹp quá" Holly lại nói, "nhưng, nhưng cậu nói nó ở trong rừng sâu?" "Ửuot; Karl trả lời, "đó là nơi tối hoàn toàn. Mặt trời gần như khó xuyên qua những đám cây đó và nếu cậu mà lạc trong ấy tớ đoán là cậu sẽ lạc mãi mãi" "Đúng thế" một cậu bé khác thêm vào. "Tớ nói với cậu là tớ sẽ không bao giờ vào đó một mình", rồi những đứa trẻ vẫy vẫy những chiến lợi phẩm, từ giã Holly đang phác họa bức tranh những cành hoa đỏ thắm trong trí tưởng tượng. Ni-cô-la sẽ yêu thích những bụi cây xinh xắn đó. Nhưng rừng thẳm! Cô bé rùn vai. "Ắt hẳn là có đủ những điều khủng khiếp ở đó" cô bé nghĩ "những con thú hoang và những tiếng động khác thường và có thể phía sau những rừng cây còn có những con yêu tinh!" Holly khẽ run và chợt nhớ lại hình ảnh chính mình lúc đang ở trong nhà của Ni-cô-la cô bé đã nói: "Cháu sẽ nhìn nó và nói, Yêu tinh, Ni-cô-la nói răng ngươi không tồn tại". Holly bưng mặt nói "Ồ giá như mình có thể làm điều đó" cô bé gần như nức nở. "Ni-cô-la nói khi làm điều gì mình thật sự sợ hãi thì can đảm hơn khi mình không sợ gì hết. Nhưng đó thật là một nơi kinh khủng. Ngay cả tụi con trai cũng sợ không dám đến đó một mình. Nhưng mình sẽ không có hoa cho ông trong khi ông ấy lại quá tốt với mọi người mà mùa xuân thì còn lâu mới đến. Vì vậy cô bé ngồi đó một lúc lâu, đầu óc đi từ quyết định này đến quyết định khác. "Có thể sẽ có vài ánh nắng mặt trời trong rừng và nếu như mình đi thật nhanh và tìm thấy những cành hoa đỏ thắm ấy nhanh chóng, có lẽ mình sẽ trở về trước khi trời tối. Mình sẽ đi làm ngaỵ" Cô bé chạy thật nhanh lấy chiếc áo choàng trước khi cô có cơ hội thay đổi quyết định, trước khi mẹ cô từ làng trở về. Ni-cô-la đang làm việc ngước lên thấy một bóng dáng nhỏ chạy như bay dọc theo con đường bên cạnh nhà ông dẫn vào rừng. "Trông giống như Holly". Ỏg giật mình nghĩ ngợi. "Không, không thể. Nó chưa khỏe mà. Hơn nữa", ông lắc đầu buồn bã "Con bé khốn khổ sẽ rất sợ hãi khi phải đi vào rừng khi trời đã tối và có những con yêu tinh" ông nói và cười khúc khích. Tuy nhiên một giờ sau đó, ông bị gián đoạn công việc vì bà mẹ điên cuồng của Hollỵ "Ồ, tôi nghĩ nó ở đây" bà khóc. "Khi tôi về đến nhà, thấy là nó đã đi, tôi chắc là sẽ tìm thấy nó ở đây với bác. Nó vẫn còn rất yếu, và nhìn kìa, tuyết bắt đầu rơi rồi !" Ni-cô-la vội kéo chiếc áo choàng màu đỏ và chiếc mũ lông. "Tôi sẽ tìm thấy cháu, bác đừng lo" Ông nhìn ra ngoài bầu trời chiều đã ngả sang màu xám xịt đầy những đám mây. Trên không đã đầy những bông tuyết rơi lả tả. "Tôi biết phải tìm ở đâu" Ni-cô-la nói. "Tôi sẽ lấy chiếc xe trượt nhỏ với Vixen và chúng tôi sẽ đem được Holly trở về trưóc khi tuyết phủ ngập đường. Trong khi ấy Holly đã tìm thấy những cành hoa đỏ; cô sung sướng nhìn thấy những bụi cây rực rỡ và gần như quên hết những gì khủng khiếp có thể ẩn ấp đàng sau thân cây không lồ, cũng như ẩn nấp trên cành cây đang chực đổ ập xuống người cộ Cô hái một ôm hoa to tướng và bắt đầu quay về, tim cô bắt đầu đập thình thịch khi ánh sáng trong rừng càng lúc càng mờ dần. Khi cô bé bắt đầu chạy, tuyết xoáy thành một màn sương trắng xung quanh cô, Gió thổi xuyên qua những nhánh cây và gào thét trên những ngọn cây, gió níu chiếc áo choàng của cô bé và quấn xung quanh đầu cô, làm cho cô bé nghĩ đến bàn tay ma đang cố níu kéo cô lại cái nơi khủng khiếp này. Cô bé chạy càng lúc càng nhanh, cánh tay cô ôm chặt lấy những cành hoa, đầu cúi xuống để tránh gió, chân cô chạy thoăn thoắt trên những tảng đá và những gốc cây ẩn trong tuyết. Cô thở hổn hển và mặc dù gió buốt cô bé vẫn cảm thấy đầu mình càng lúc càng nóng hơn. Tim cô bé đập thình thịch mạnh đến nỗi cô tưởng chừng như nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực. "Mình không trông thấy gì hết" cô bé nức nở. "trời thì càng lúc càng tối đen. Mình không thể nhấc chân lên nữa, những cái cây sẽ ngã lên mình mất thôi. "Ôi" cô bé thét lên thật to khi cặp mắt kinh hoàng của cô nhìn thấy một hình dáng khổng lồ lù lù hiện ra sau màn tuyết. Cô nhắm mắt lại và ngã xuống ngất xỉu trước Ni-cô-la và Vixen Khi cô bé mở mắt ra cô thấy mình đang ở trong nhà Ni-cô-la và nằm trong vòng tay mẹ. Khuôn mặt của Ni-cô-la hiền từ đang nhìn cô một cách lo âu. "Những bông hoa của tôi đâu rồi" câu hỏi đầu tiên của cô bé. "Cháu đã đi vào trong rừng sâu để lấy hoa cho bác. Chúng đâu rồi?" Ni-cô-la đặt những nhánh hoa đỏ rực lên tay cô bé "nó đây này cô bé yêu quí. Cháu mang nó về cho bác sao?" "Vâng, cháu rất đã sợ nhưng cháu biết giờ đây cháu không bao giờ sợ hãi nữa." Ni-cô-la chùi những giọt nước mắt "Lẽ ra thì cháu không nên đi ra ngoài sớm sau khi vừa ốm dậy, nhưng bác rất yêu những bông hoa này. Tên chúng là gì thế?" "Cháu không biết, nhưng cháu thích chúng vì chúng nhắc cho cháu nhớ về bác, tròn, đỏ và sáng" Cô bé nói với một nụ cười tinh nghịch. "Thật là buồn cười" Ni-cô-la trả lời, "chúng sẽ góp phần làm cho bác nhớ đến cháu, rất can đảm đi vào trong bóng tối và giá lạnh. Những bông hoa đỏ này có một màu đỏ thẫm của lòng can đảm, vì vậy bác nghĩ bác sẽ đặt tên cho chúng và từ nay chúng sẽ có tên là Holly" [SIZE=7][B][COLOR=rgb(226, 80, 65)]Chiếc vớ cuối cùng[/COLOR][/B][/SIZE] Nhiều năm trôi qua và giờ đây Ni-cô-la rất giàu có, mặc dù ông đã chia sẻ tất cả những gì ông có với bạn bè trong làng. Mỗi buổi sáng lễ Giáng Sinh bọn trẻ thức dậy để tìm những chiếc vớ của chúng đầy những đồ chơi và bánh kẹo. Những gia đình nghèo hơn cũng có được thực phẩm như những con gà, rau quả và thịt bò, và thường khi có những gói quần áo ông đặt trước cửa nhà họ. Nhưng như các bạn nghĩ, mỗi năm ông trở nên yếu hơn và dân làng, những người yêu mến kính trọng ông rất lo lắng về điều đó. Mỗi buổi sáng ngày Giáng Sinh khi lũ trẻ hớn hở lấy quà từ trong vớ, những ý nghĩ sợ hãi trong tim bố mẹ chúng là: "Không biết Giáng sinh năm sau ông ấy có còn ở bên chúng ta không" Một vài ngày trước một Lễ Giáng Sinh nọ, một số dân làng đến thăm Ni-cô-la với đề nghị. "Chúng tôi nghĩ thế này, Ni-cô-la ạ" một ông nói với vẻ hơi ngần ngại, "chúng tôi nghĩ rằng trời quá lạnh để đi ra ngoài trời bỏ quà vào trong những chiếc vớ, đặc biệt là khi có năm đến sáu đứa trẻ trong một gia đình, vậy tốt hơn là bọn trẻ đặt những chiếc vớ của nó bên cạnh lò sưởi" "Lúc đó bác có thể đến và ngồi bên cạnh lò sưởi và tranh thủ thời gian hành động", một người đàn bà tử tế nói. Ông già Ni-cô-la ngước lên và mỉm cười. Ông đặt tay lên vai người đàn ông. "Hà hà. Các bạn thật tử tế khi đên đây để nói cho tôi biết cách làm việc", ông đùa. "Làm tôi nhớ lại lúc ngày xưa bỏ đồ vào trong chiếc túi thêu cho các bạn khi các bạn còn nhỏ hơn bọn trẻ bây giờ. Thế rồi mọi thứ đã thay đổi khi chúng bắt đầu đặt những chiếc vớ thay vì những cái túi và giờ đây các bạn lại muốn tôi thay đổi một lần nữa, đặt đồ chơi ở trong nhà. Vậy là, tôi cho rằng chúng ta phải theo kịp thời đại và nếu các bạn nghĩ tốt hơn là đặt bên trong thì tôi sẽ đặt ở bên trong". Vì vậy từ đó ông già Ni-cô-la lặng lẽ rón rén vào trong ngôi nhà những đêm trước lễ Giáng Sinh, ngồi trước lò sưởi, chậm rãi bỏ đồ chơi vào trong chiếc vớ. Bọn trẻ thường để cho ông uống một ly sữa và ăn bánh khi chúng biết là ông đã trải qua một đêm dài với công việc thật mệt nhọc. Vào trước một đêm Giáng sinh nọ, ông già Ni-cô-la cảm thấy thật khó nhọc để đi từng nhà. Ngọn lửa ấm làm cho ông uể oải buồn ngủ và những khúc xương già nua đau rã rời khi ông mệt mỏi đứng dậy để đi tiếp. Ông chậm chạp đi từ nhà này đến nhà khác đến khi, sung sướng thay, ông đã đến trạm dừng cuối cùng, lưng ông đau vì mang cái bao tải, đầu cúi xuống vì mệt nhọc, tim ông đập nặng nề, ông chợt nhận ra mình đã quá già. Công việc mà nhiều năm về trước ông đã làm với lòng nhiệt tình giờ đây gần như quá sức đối với ông. Ông thả người xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi với cái thở dài thườn thượt của sự thư giãn và đó là thời gian dài, trước khi ông có thể hồi phục sức lực đủ để bỏ đầy những cái vớ. Thậm chí ông đã làm việc đó rất chậm chạp và đau nhói khi phải với tay xuống đáy bao tải, mỗi lần duỗi ra đều rất khó khăn. Ông hoàn thành xong 4 trong số 5 cái vớ cuối cùng, nhưng đến cái thứ 5 còn trống không trong tay thì ông đã cảm thấy buồn ngủ. Một giờ sau đó ông giật mình thức dậy khi có bàn tay ai đó lay ông. "Ông không sao chứ Ni-cô-la" một giọng hỏi lo âu, "Cháu chỉ đến để xem lò sưởi đã cháy hết chưa thì thấy ông vẫn còn ở đây. Trời sắp sáng rồi." Khi đó Ni-cô-la cựa mình đứng dậy một cách mệt mỏi. "Ừ nhỉ, đã đến Lễ Giáng Sinh rồi mà ta chưa hoàn tất công việc của mình" "Đừng bận tâm. Cháu sẽ bỏ vào chiếc vớ cuối cùng giúp bác." Người đàn ông nói. "Bác để những quà tặng rồi về nhà ngủ đi, nhưng phải nhanh nhanh lên trước khi tụi nhỏ thức dậy và thấy bác" Ni-cô-la nghĩ đến chiếc giường tiện nghi ấm áp của mình và trao chiếc vớ cùng những quà tặng rồi mệt mỏi về nhà. Một phút sau đó một chú bé nhỏ thức dậy trong bộ py-ja-ma đứng ngay giữa cửa. "Bố đang làm gì thế? Cậu bé hỏi với giọng thất vọng. "Con nghĩ là Ni-cô-la vẫn cho chúng con đồ chơi" Cậu bé sắp khóc nhưng người cha đã đóan chắc với nó: "Ni-cô-la của con già rồi" cha cậu nói, "và thỉnh thoảng những người cha như bố phải phụ cho ông, nhưng hãy nhớ, Ni-cô-la chính là người để lại đồ chơi cho các con" "Thế thì được rồi" cậu bé nói. "Thế thì điều ấy không đến nỗi buồn cười nếu như nghĩ đó là cha hoặc mẹ bỏ những món quà tặng đó." "Con không nên nói thế" người cha nghiêm khắc nói, "và con không bao giờ được nghi ngờ Ni-cô-lạ Ông ấy sẽ bị tổn thương khi một đứa trẻ nghĩ rằng ông đã không bỏ đồ chơi vào trong chiếc vớ và ông sẽ không bao giờ đến nhà cậu bé ấy nữa. Con không muốn điều khủng khiếp ấy chứ?" "Vâng" cậu bé thì thầm với giọng sợ hãi. "Giáng sinh sẽ ra làm sao nếu không có Ni-cô-la " [SIZE=7][B][COLOR=rgb(235, 107, 86)]Ni Cô La ngủ[/COLOR][/B][/SIZE] Holly đã không còn là cô bé Holly nữa mà đã trở thành cô gái trẻ mảnh khảnh duyên dáng từ lâu đã quên mất những điều đáng sợ thời tuổi thợ Cô vẫn tiếp tục công việc mang hoa đến cho người bạn già của mình và mỗi đêm trước ngày Giáng Sinh cô vẫn đi vào trong rừng tối hái những bông hoa holly để trang hoàng cho nhà của Ni-cô-la vào ngày Giáng Sinh. Vào giữa trưa, khi cô đến ngôi nhà, cô nhận thấy sao im lặng và trống vắng như không có Ni-cô-la làm việc nơi chiếc ghế dài và không có khói tỏa ra từ ống khói. Cô bước nhẹ nhàng vào trong ngôi nhà lạnh giá và khẽ mở cửa phòng ngủ của ông, "Làm sao mà ông quá mệt mỏi đến nỗi nằm ngủ với bộ áo quần này." Cô khẽ nói một mình. Bởi vì dáng dấp khuôn mặt tròn nằm đó, vẫn còn mặc bộ màu đỏ, đôi ủng màu đen và chiếc mũ vẫn còn đội trên đầu. "hoa holly của ông đây" cô gái thì thầm, cúi người về phía Ni-cô-la. Thế rồi với một tiếng thét cô đánh rơi những nhành hoa đỏ trên người ông và chạy ra ngoài một cách hoảng hốt. Đó giây phút Holly nhận ra những gì phải đến đã xảy ra và cô đứng cạnh ông nức nở, "Ni-cô-la tội nghiệp. Sao ông lại phải chết đỉ Tất cả chúng cháu đều yêu mến ông rất nhiều mà." Cô nhẹ nhàng sắp những bông hoa holly xung quanh giường rồi chạy ra ngoài trời tuyết nước mắt chảy dài trên mặt, cô gọi to những người dân làng. Vài người chạy đến lắng nghe cô nói. Những người đàn bà thì thầm nức nở, "Ông ấy đã mất rồi" và ôm thật chặt những đứa trẻ của họ, như thể để an ủi chúng vì chúng đã mất một người bạn thân yêu nhất. Những người đàn ông tránh nhìn vào mắt nhau vì không người đàn ông nào muốn thấy những giọt nước mắt. "Vâng, ông chết rồi" họ cùng thở dài hết sức thương cảm. "Ai chết thế mẹ" Ni-cô-la phải không?" bọn trẻ hỏi. "Ông sẽ không đến thăm chúng ta vào Giáng Sinh nào nữa phải không? Và các ông bố bà mẹ phải quay đi vì họ không dám nói ra câu nói đáng sợ ấy, "Ừ Ni-cô-la chết rồi". Những chiếc chuông rung lên, ngôi làng tràn ngập bóng tối đêm Giáng Sinh đó. Vixen và gia đình của chúng rên rỉ trong chuồng, những bông hoa holly đỏ rực vẫn nằm đó, trên trái tim nhân hậu trong bộ đồ màu đỏ. [COLOR=rgb(226, 80, 65)][SIZE=7][B][URL='https://kilopad.com/truyen-co-tich-c67/doc-sach-truc-tuyen-cuoc-doi-ong-gia-no-l-b2115/chuong-14-ong-gia-no-en-ra-doi-ti14']Ông Già Nô en ra đời[/URL][/B][/SIZE][/COLOR] Sau cái chết của Ni-cô-la vào sáng Giáng Sinh, năm tiếp theo là năm rất buồn đối với toàn thể dân làng. Họ đặt Ni-cô-la yên nghỉ dưới lùm thông gần nơi bọn trẻ nô đùa với ông những năm tháng qua. Tám con nai đã không còn ở trong chuồng sau ngôi nhà trống vắng ấy nữa, mà được Kây-ti đem về ngôi nhà lớn trên đồi. Nhiều tháng qua, nhiều bà mẹ nhặt những con búp bê gỗ trên sàn và lặng lẽ chùi bụi trên khuôn mặt của nó với đôi mắt ngấn lệ bởi vì trái tim quãng đại ấy đã làm nên món đồ chơi nhỏ bé với tình yêu thương vô cùng. Ngay cả trong óc những đứa bé nhỏ nhất dần dần cũng phát hiện ra Ni-cô-la đã chết và chúng sẽ không có quà trong vớ vào ngày Giáng Sinh. Bọn chúng khóc chút ít, nhưng dần dần hình ảnh ông già mập mạp mờ nhạt trong tâm trí chúng Năm ấy trôi qua đến khi lại bắt đầu mùa Giáng Sinh. "Mẹ Ơi, chúng ta có treo vớ nữa không? "Không con ạ. Con quên rằng Ni-cô-la không còn đến đây nữa và không thể bỏ quà vào vớ của con sao?" Câu hỏi và câu trả lời giống nhau trong tất cả các ngôi nhà trong làng vào đêm trước ngày Giáng Sinh đó. Khắp làng, trẻ em đi ngủ một cách buồn bã và không còn treo vớ chúng nữa, chỉ trừ một cậu bé, Stephen, người không muốn tin rằng Ni-cô-la sẽ không đến. Cậu làm bố mẹ ngạc nhiên khi lặng lẽ đem treo chiếc vớ như mọi Giáng Sinh trước cậu đã làm. "Nhưng mà Stephen, ông ấy chết rồi" mẹ cậu nói. "Ông không thể đến đâu" "Dĩ nhiên là ông sẽ đến" Stephen trả lời với giọng quyết đoán, "Chúng ta phải để lò sưởi cháy cho ông". Vì vậy đêm đó, tất cả mọi nhà đều đóng cửa và tắt lửa, chỉ trừ nhà Stephen, nơi có một chiếc vớ đơn độc treo bên ánh lửa bập bùng. Ngay sau nửa đêm, Holly thức giấc. "Mình nghĩ mình nghe thấy tiếng chuông và bầy nai." Cô nói ngái ngủ. "Chắc là một giấc mơ", cô trở mình rồi lại rơi vào trong giấc ngủ. Buổi sáng Giáng Sinh đó trời trong và sáng, ngôi làng im lìm nằm trong chiếc chăn bằng tuyết dầy. Bỗng dưng sự yên tĩnh bị phá vỡ vì tiếng la khi một ngôi nhà mở cửa: "Ông đã ở đây" Stephen kêu lên. "Ông đã ở đây. Nhìn vớ của tôi đây này! Nó đầy quà như Giáng Sinh lần trước và có một chiếc xe trượt tuyết mới cạnh bệ lò sưởi nữa. Tôi biết mà. Mọi người hãy xem, dậy đi, dây đi, Ni-cô-la đã ở đây." Đàn ông, đàn bà, trẻ em nhảy khỏi giường để xem cái gì đang ầm ĩ, những đứa trẻ nhảy ngay đến đống đồ chơi mà chúng chưa từng thấy. Những đồ chơi được đặt quanh lò sưởi, trên bàn, trên ghế và thậm chí bên cạnh giường ngủ của chúng" Toàn bộ dân làng mở cửa và đổ ra đường, bọn trẻ lôi những chiếc xe trượt mới chất đầy những đồ chơi xinh đẹp chưa từng thấy. "Cậu thấy cái này chưa, nhìn chiếc thuyền của tớ này!" "Chắc ông phải xuống từ ống khói khi ông thấy cửa đóng. Có một ít mồ hóng trên sàn nè." "Kỳ diệu nhỉ? Đây là một Giáng Sinh hạnh phúc mà chúng ta chưa bao giờ có!" "Bé Stephen có một cây thông trong chậu, trang hoàng với những quà tặng, trái cây và nến, giống như cây mà bọn trẻ Gipxy có nhiều năm về trước" "Ừ, Stephen nói, có một cây lớn, có ngôi sao sáng trên chóp" "Đó là do Stephen tin vào ông" chúng nói và hổ thẹn với chính mình, "Nhưng bây giờ chúng mình cũng tin" Một bà già đang ngắm tất cả những khuôn mặt hạnh phúc, bà nói với giọng vỡ ra, "Ông là một vị thánh". "Vâng, giờ đây Ông đã là Thánh Ni-cô-la", bọn trẻ cùng reo lên và toàn thể dân làng đồng thanh hô lên, "Thánh Ni-cô-la! Thánh Ni-cô-la!" Một giọng trẻ con ngọng ngịu cũng hòa theo "Xánh Kơ Lô" "Giờ đây chúng ta đã tin" bọn trẻ và bố mẹ chúng nói với nhau "Làm sao Thánh Ni-cô-la có thể quên chúng ta được. Chúng ta tin rằng Người sẽ đến thăm tất cả chúng ta vào Lễ Giáng Sinh miễn là còn có một trẻ em trong làng" "Trong làng ư " bé Stephen nói theo, " phải nói là toàn thế giới rộng lớn này mới đúng" cậu bé la lên với vẻ chiến thắng. Hết [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Văn học trẻ em
Truyện Thiếu Nhi
Cuộc Đời Ông Già Noël
Top