Một phút suy ngẫm
Tôi đã sống 17 năm trên cuộc đời này. Mười bảy năm đã cho tôi – một học sinh lớp 11 hiểu được phần nào những giá trị của cuộc sống…
Cách đây vừa tròn một tháng, ngay trên xã Dạ Trạch quê tôi, trong một ngày đẹp trời như bao ngày khác, cái nắng nghịch ngợm nhảy nhót xuyên qua vòm cây, nhẹ nhàng đánh thức vạn vật, học sinh vẫn tung tăng cắp sách tới trường, đó là một buổi sáng đẹp với nhiều người. Thế nhưng, với một gia đình, đó là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời họ, khi chỉ trong tích tắc, đứa con bé bỏng của họ đã không còn ở trên đời này nữa, em đã đến một nơi rất xa, em không còn được mẹ yêu thương, được cha vỗ về, không được hưởng niềm vui như bao bạn bè cùng trang lứa. Nếu chúng như hai con dê qua cầu, chỉ cần biết nhường nhịn nhau, có lẽ tai nạn thương tâm ấy đã không xảy ra. Người mẹ đau đớn đến nghẹt thở khi ôm con trong vòng tay, đứa con mà bà đã mang nặng đẻ đau suốt chín tháng trời; người con mà bà từng thức trắng bao đêm để ru ngủ, đã tần tảo như thế nào để nuôi lớn từng ngày… Mà bây giờ, em ra đi không một lời từ biệt gia đình, bè bạn, thầy cô. Tất cả trong chúng ta hãy dành lấy một phút để chi buồn cùng gia đình có em nhỏ đó, hãy suy ngẫm xem ta đã làm được gì để an ủi, giúp vơi đi nỗi mất mát trong lòng họ…
Và bạn sẽ chẳng phải đi đâu xa, bạn sẽ thấy mình nên dành một phút suy ngẫm về những con người, sự việc đang xảy ra ở ngay nơi bạn đang sống, để có thể cảm thông và chia sẻ với họ…
Đã bao giờ bạn mất đi người mình yêu thương chưa? Có lẽ là rồi phải không? Khi bạn còn nhỏ, bỗng nhiên một ngày, có người đến báo tin ông hoặc bà bạn mất. Bạn đã buồn nhiều lắm, bởi bạn còn quá nhỏ, bạn chỉ biết rằng từ giờ trở đi, ông (bà) sẽ không mua quà, dắt bạn đi chơi nữa… Vậy thì, bây giờ hãy thử đặt chúng ta vào hoàn cảnh của mọi người xung quanh, bạn sẽ biết họ cần gì từ bạn.
Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một cô giáo trường tôi cho phép tôi không nói tên vì tôi không muốn làm tổn thương cô chút nào. Với người phụ nữ, hạnh phúc biết bao khi họ được về nhà chồng, sống với người mình thương yêu để gánh trách nhiệm làm con dâu hiếu thảo, người vợ đảm đang, người mẹ của những đứa con ngoan ngoãn. Nhưng mới được chưa đầy một tháng một vụ tai nạn đã đem chồng cô ra đi mãi mãi. Điều này quá bất ngờ với cô, đó là cú sốc tinh thần lớn khiến cô bàng hoàng, đất dưới chân cô như sụp xuống khi nghe cái tin dữ đó. Cô đã khóc cạn cả nước mắt... Trong chúng ta, một ngày nào đó các bạn cũng sẽ lập gia đình. Hãy thử tưởng tượng cuộc sống của bạn ra sao khi mất đi người mình thương yêu đúng lúc hạnh phúc mới chỉ đang bắt đầu!!! Vậy thì đừng tiếc một phút trong cuộc sống của bạn để suy ngẫm, để chia sẻ và cảm thông với cô giáo ấy. Hãy giúp trái tim cô không còn băng giá nữa, hãy để cuộc sống của cô trở lại mầu hồng, tôi và các bạn cùng nhau giúp đỡ cô, chúng ta hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Khi cái nóng oi bức của ngày hôm qua dần lui đi, thay vào đó là luồng không khí lạnh kèm theo trận mưa đá trên toàn miền Bắc. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một trận mưa đá như thế, tôi đã reo lên đầy thích thú khi từ trên trời cao có vô vàn viên đá nhỏ cỡ đầu ngón tay cái đổ xuống mái nhà, mặt sàn, ngoài đường... Niềm vui sướng trẻ con vụt tắt khi ngay sáng hôm sau, người dân làng tôi bắt đầu kể cho nhau nghe về những thiệt hại của đêm hôm trước: có nhà bị đổ sập, có nhà bị hất tung mái, những khu vườn hoa màu bị hỏng hết... Tôi thấy bất ngờ, tôi từng nghe về những thiệt hại còn lớn hơn nhiều như thế, nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ nó lại xảy ra ngay trên quê hương mình. Ngay tôi hôm đó, truyền hình liên tục phát sóng những đoạn quay cảnh mưa đá đã phá hoại như thế nào. Những biển quảng cáo lớn bị hất tung, công trình xây dựng bị phá huỷ, khu dân cư nhiều nơi chỉ là đống tro tàn, thiệt hài về tài sản lên đến hàng trăm tỉ đồng - chỉ sau 20 phút mưa đá ở Quảng Ninh. Nhưng đâu chỉ vậy, mưa đá còn làm chết bao nhiêu người nữa... Tôi cần một khoảng thời gian suy ngẫm, bởi tôi không còn là một đứa trẻ, cần có những suy nghĩ lớn hơn, trưởng thành hơn, không thể reo lên thích thú khi thấy viên đá nhỏ trong sân nhà, mà phải lo lắng thay cho mọi người khi gặp trận mưa như thế!
Năm nào cũng vậy, miền Trung luôn là nơi bão ghé vào, phủ lên màu tang tóc. Nỗi đau này chưa dứt lại nối tiếp nỗi đau kia. Cảnh tượng đó lặp hàng năm. Nhìn những mảnh vỡ vụn sau trận bão, người dân chỉ biết khóc. Có nhiều gia đình làm lụng vất vả cả đời mới xây được căn nhà cấp bốn, tất cả chỉ sau phút chốc đã trở về với con số không. Vợ mất chồng, con mất cha, cảnh đau thương cứ dồn cả về miền Trung yêu dấu. Vậy bạn đừng ngần ngại khi dành 1.000 đồng quà sáng đem ủng hộ cho đồng bào miền Trung. Chúng ta không giúp được nhiều về vật chất, nhưng nỗi đau tinh thần mà họ đang phải chịu đựng thì tấm lòng nhân ái của chúng ta có thể cũng đã giúp họ vơi bớt phần nào.
Tôi nghĩ rằng, sau khi đọc xong những dòng tâm sự này của tôi, bạn sẽ dành một phút và có lẽ là nhiều hơn thế để suy ngẫm về những con người sự vật, sự việc xung quanh chúng ta và hãy cùng mạnh dạn chia sẻ những suy nghĩ ấy trong trang Nỗi niềm tuổi teen bạn nhé!
Tôi đã sống 17 năm trên cuộc đời này. Mười bảy năm đã cho tôi – một học sinh lớp 11 hiểu được phần nào những giá trị của cuộc sống…
Cách đây vừa tròn một tháng, ngay trên xã Dạ Trạch quê tôi, trong một ngày đẹp trời như bao ngày khác, cái nắng nghịch ngợm nhảy nhót xuyên qua vòm cây, nhẹ nhàng đánh thức vạn vật, học sinh vẫn tung tăng cắp sách tới trường, đó là một buổi sáng đẹp với nhiều người. Thế nhưng, với một gia đình, đó là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời họ, khi chỉ trong tích tắc, đứa con bé bỏng của họ đã không còn ở trên đời này nữa, em đã đến một nơi rất xa, em không còn được mẹ yêu thương, được cha vỗ về, không được hưởng niềm vui như bao bạn bè cùng trang lứa. Nếu chúng như hai con dê qua cầu, chỉ cần biết nhường nhịn nhau, có lẽ tai nạn thương tâm ấy đã không xảy ra. Người mẹ đau đớn đến nghẹt thở khi ôm con trong vòng tay, đứa con mà bà đã mang nặng đẻ đau suốt chín tháng trời; người con mà bà từng thức trắng bao đêm để ru ngủ, đã tần tảo như thế nào để nuôi lớn từng ngày… Mà bây giờ, em ra đi không một lời từ biệt gia đình, bè bạn, thầy cô. Tất cả trong chúng ta hãy dành lấy một phút để chi buồn cùng gia đình có em nhỏ đó, hãy suy ngẫm xem ta đã làm được gì để an ủi, giúp vơi đi nỗi mất mát trong lòng họ…
Và bạn sẽ chẳng phải đi đâu xa, bạn sẽ thấy mình nên dành một phút suy ngẫm về những con người, sự việc đang xảy ra ở ngay nơi bạn đang sống, để có thể cảm thông và chia sẻ với họ…
Đã bao giờ bạn mất đi người mình yêu thương chưa? Có lẽ là rồi phải không? Khi bạn còn nhỏ, bỗng nhiên một ngày, có người đến báo tin ông hoặc bà bạn mất. Bạn đã buồn nhiều lắm, bởi bạn còn quá nhỏ, bạn chỉ biết rằng từ giờ trở đi, ông (bà) sẽ không mua quà, dắt bạn đi chơi nữa… Vậy thì, bây giờ hãy thử đặt chúng ta vào hoàn cảnh của mọi người xung quanh, bạn sẽ biết họ cần gì từ bạn.
Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một cô giáo trường tôi cho phép tôi không nói tên vì tôi không muốn làm tổn thương cô chút nào. Với người phụ nữ, hạnh phúc biết bao khi họ được về nhà chồng, sống với người mình thương yêu để gánh trách nhiệm làm con dâu hiếu thảo, người vợ đảm đang, người mẹ của những đứa con ngoan ngoãn. Nhưng mới được chưa đầy một tháng một vụ tai nạn đã đem chồng cô ra đi mãi mãi. Điều này quá bất ngờ với cô, đó là cú sốc tinh thần lớn khiến cô bàng hoàng, đất dưới chân cô như sụp xuống khi nghe cái tin dữ đó. Cô đã khóc cạn cả nước mắt... Trong chúng ta, một ngày nào đó các bạn cũng sẽ lập gia đình. Hãy thử tưởng tượng cuộc sống của bạn ra sao khi mất đi người mình thương yêu đúng lúc hạnh phúc mới chỉ đang bắt đầu!!! Vậy thì đừng tiếc một phút trong cuộc sống của bạn để suy ngẫm, để chia sẻ và cảm thông với cô giáo ấy. Hãy giúp trái tim cô không còn băng giá nữa, hãy để cuộc sống của cô trở lại mầu hồng, tôi và các bạn cùng nhau giúp đỡ cô, chúng ta hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Khi cái nóng oi bức của ngày hôm qua dần lui đi, thay vào đó là luồng không khí lạnh kèm theo trận mưa đá trên toàn miền Bắc. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một trận mưa đá như thế, tôi đã reo lên đầy thích thú khi từ trên trời cao có vô vàn viên đá nhỏ cỡ đầu ngón tay cái đổ xuống mái nhà, mặt sàn, ngoài đường... Niềm vui sướng trẻ con vụt tắt khi ngay sáng hôm sau, người dân làng tôi bắt đầu kể cho nhau nghe về những thiệt hại của đêm hôm trước: có nhà bị đổ sập, có nhà bị hất tung mái, những khu vườn hoa màu bị hỏng hết... Tôi thấy bất ngờ, tôi từng nghe về những thiệt hại còn lớn hơn nhiều như thế, nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ nó lại xảy ra ngay trên quê hương mình. Ngay tôi hôm đó, truyền hình liên tục phát sóng những đoạn quay cảnh mưa đá đã phá hoại như thế nào. Những biển quảng cáo lớn bị hất tung, công trình xây dựng bị phá huỷ, khu dân cư nhiều nơi chỉ là đống tro tàn, thiệt hài về tài sản lên đến hàng trăm tỉ đồng - chỉ sau 20 phút mưa đá ở Quảng Ninh. Nhưng đâu chỉ vậy, mưa đá còn làm chết bao nhiêu người nữa... Tôi cần một khoảng thời gian suy ngẫm, bởi tôi không còn là một đứa trẻ, cần có những suy nghĩ lớn hơn, trưởng thành hơn, không thể reo lên thích thú khi thấy viên đá nhỏ trong sân nhà, mà phải lo lắng thay cho mọi người khi gặp trận mưa như thế!
Năm nào cũng vậy, miền Trung luôn là nơi bão ghé vào, phủ lên màu tang tóc. Nỗi đau này chưa dứt lại nối tiếp nỗi đau kia. Cảnh tượng đó lặp hàng năm. Nhìn những mảnh vỡ vụn sau trận bão, người dân chỉ biết khóc. Có nhiều gia đình làm lụng vất vả cả đời mới xây được căn nhà cấp bốn, tất cả chỉ sau phút chốc đã trở về với con số không. Vợ mất chồng, con mất cha, cảnh đau thương cứ dồn cả về miền Trung yêu dấu. Vậy bạn đừng ngần ngại khi dành 1.000 đồng quà sáng đem ủng hộ cho đồng bào miền Trung. Chúng ta không giúp được nhiều về vật chất, nhưng nỗi đau tinh thần mà họ đang phải chịu đựng thì tấm lòng nhân ái của chúng ta có thể cũng đã giúp họ vơi bớt phần nào.
Tôi nghĩ rằng, sau khi đọc xong những dòng tâm sự này của tôi, bạn sẽ dành một phút và có lẽ là nhiều hơn thế để suy ngẫm về những con người sự vật, sự việc xung quanh chúng ta và hãy cùng mạnh dạn chia sẻ những suy nghĩ ấy trong trang Nỗi niềm tuổi teen bạn nhé!
Nguyễn Thùy Trang