[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/ir34ymN5-O[/FLASH]
Một cái nắm tay rất nhẹ thôi, cùng với một ánh nhìn trìu mến… Tôi nghĩ rằng sẽ có một người dắt tay tôi đi suốt quãng đời này…
Tôi biết trong chiến tranh, gian khổ là thế, ác liệt là thế mà thương nhau không thể hiện bằng lời nói mà “thương nhau tay nắm lấy bàn tay”. Một cử chỉ thật đơn giản nhưng tôi tin nó là một cách thể hiện tình cảm rất ấm và rất thật.
Tôi có một người bạn. Ông bà của cô ấy tuy đã già nhưng hàng ngày vẫn cùng nhau đi chợ, cùng nhau đi dạo. Ông nắm tay bà rất hiền lành. Nhìn bóng hai con người tuy vất vả khó khăn trong những bước đi nhưng tôi biết, lúc ấy họ đang hạnh phúc.
Lúc còn bé, khi tôi đi học, mẹ dắt tay tôi đến tận cửa lớp. Hình ảnh người mẹ nắm tay đứa con thơ dắt đi học ngày đầu tiên có một sức lay động thật kỳ lạ. Rời nắm tay mẹ, bước vào lớp mới, tôi đã khóc như mưa. Cảm giác xa lạ, sợ sệt ấy chắc hẳn đứa trẻ con nào cũng có thể cảm nhận được. Chỉ là xa rời cái nắm tay mẹ nhưng đã thấy hụt hẫng biết bao nhiêu…Những nhóc tì như tôi ngày nào, ở bên cạnh cũng là bóng dáng người mẹ nắm tay con đưa đến trường. Khi con bước chân vào đến lớp mẹ mới yên tâm quay về.
Đi phố đêm. Theo những con phố đi bộ Hàng Đào, Hàng Ngang, Hàng Đường, tôi luôn thấy bóng dáng những người bạn cầm tay nhau để đi nhanh thật là nhanh, hết chỗ này đến chỗ khác, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chỗ nào, vui vẻ và hoan hỉ lắm. Những đôi yêu nhau cầm tay nhau, anh đi trước nắm lấy bàn tay của chị như sợ sẽ lạc nhau giữa dòng người đông đúc ấy. Chi cũng bước theo từng bước đi của anh. Từ ở đó tôi thấy một cảm giác là chị tin anh và sẽ luôn đi theo anh đến bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào trong cuộc đời này.
Có những cái nắm tay chỉ là vô tình nhưng đã làm cho một người cứ phải nhớ mãi. Tôi thích cái cảm giác bỗng nhiên chạm vào tay nhau ấy. Và tôi cũng thích cái cách anh vô tình một cách hữu ý chạm nhẹ vào tay chị. Chị mất mấy giây để định thần lại nhưng tôi biết chị tuy sẽ ngượng ngùng nhưng sẽ nhìn vào mắt anh như muốn hỏi là tại sao. Còn anh thì tất nhiên rồi, một đôi mắt biết nói: ANH YÊU EM!!!
Người yêu bạn tôi, anh đi trước rồi nhưng như thể quên một điều gì đấy, anh khẽ dừng lại. Anh chờ nhỏ và chìa bàn tay anh ra, không nói gì cả nhưng nhỏ hiểu: “Tay đâu?” . Nhỏ sung sướng chìa tay ra cho anh nắm lấy. Và anh nắm rất vừa vặn. Không lỏng nhưng cũng không quá chặt. Đấy cũng là cái cách anh đã yêu nhỏ cho đến tận bây giờ, rất yêu nhưng không phải là sở hữu, để cho nhỏ có những khoảng trời riêng nhưng bàn tay nhỏ sẽ chỉ luôn cho anh và riêng cho một mình anh nắm lấy.
Tôi đã từng được nắm tay và hạnh phúc rất nhiều nhờ một cái nắm tay nho nhỏ ấy. Xoè tay ra, để cho anh nắm lấy. Thật là đơn giản phải không? Nhưng cái đơn giản ấy chỉ có được khi có chút chút tình cảm với nhau mà thôi. Đôi khi tôi cũng tự hỏi sao những ngón tay không đan mãi vào nhau mà lại phải chia lìa, sao đã có tình cảm với nhau mà rồi lại hết.
Lúc nghe người khác tâm sự, đừng ngại ngần nắm lấy bàn tay họ. Làm thế, tuy ta không nói nhưng họ biết, chúng ta đồng cảm và sẻ chia với họ. Ta truyền hơi ấm lòng bàn tay cho họ và tôi tin là họ sẽ rất thích và sẽ trân trọng mãi mãi cái cảm giác ấy.
Lúc tôi buồn, tôi rất muốn có một bàn tay nắm lấy tay tôi, chỉ cho tôi biết tôi sẽ phải làm gì để vượt qua tất cả những phiền muộn ấy. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự có bàn tay ấy, một lần thôi cũng vẫn chưa. Tôi biết là tại tôi không chịu mở lòng mình ra.
Nhưng nếu là bất kỳ một ai đó .Nếu mà đang có nhiều chuyện buồn hoặc không vui, có nhiều nỗi niềm tâm sự thì dù không thể nói được cùng ai, cũng hãy tìm cho mình một bàn tay để cảm thấy sự yên bình thật sự. Đừng bỏ cuộc. Đừng nghĩ đến những điều tồi tệ. Ở quanh ta vẫn còn rất nhiều người muốn cho ta nắm tay. Đừng làm họ phải buồn và lo lắng nhé. Tôi biết là sẽ làm được mà. Phải không nào?
Nắm tay đối với tôi thiêng liêng là thế đấy....
Một cái nắm tay rất nhẹ thôi, cùng với một ánh nhìn trìu mến… Tôi nghĩ rằng sẽ có một người dắt tay tôi đi suốt quãng đời này…
Tôi có một người bạn. Ông bà của cô ấy tuy đã già nhưng hàng ngày vẫn cùng nhau đi chợ, cùng nhau đi dạo. Ông nắm tay bà rất hiền lành. Nhìn bóng hai con người tuy vất vả khó khăn trong những bước đi nhưng tôi biết, lúc ấy họ đang hạnh phúc.
Lúc còn bé, khi tôi đi học, mẹ dắt tay tôi đến tận cửa lớp. Hình ảnh người mẹ nắm tay đứa con thơ dắt đi học ngày đầu tiên có một sức lay động thật kỳ lạ. Rời nắm tay mẹ, bước vào lớp mới, tôi đã khóc như mưa. Cảm giác xa lạ, sợ sệt ấy chắc hẳn đứa trẻ con nào cũng có thể cảm nhận được. Chỉ là xa rời cái nắm tay mẹ nhưng đã thấy hụt hẫng biết bao nhiêu…Những nhóc tì như tôi ngày nào, ở bên cạnh cũng là bóng dáng người mẹ nắm tay con đưa đến trường. Khi con bước chân vào đến lớp mẹ mới yên tâm quay về.
Đi phố đêm. Theo những con phố đi bộ Hàng Đào, Hàng Ngang, Hàng Đường, tôi luôn thấy bóng dáng những người bạn cầm tay nhau để đi nhanh thật là nhanh, hết chỗ này đến chỗ khác, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chỗ nào, vui vẻ và hoan hỉ lắm. Những đôi yêu nhau cầm tay nhau, anh đi trước nắm lấy bàn tay của chị như sợ sẽ lạc nhau giữa dòng người đông đúc ấy. Chi cũng bước theo từng bước đi của anh. Từ ở đó tôi thấy một cảm giác là chị tin anh và sẽ luôn đi theo anh đến bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào trong cuộc đời này.
Có những cái nắm tay chỉ là vô tình nhưng đã làm cho một người cứ phải nhớ mãi. Tôi thích cái cảm giác bỗng nhiên chạm vào tay nhau ấy. Và tôi cũng thích cái cách anh vô tình một cách hữu ý chạm nhẹ vào tay chị. Chị mất mấy giây để định thần lại nhưng tôi biết chị tuy sẽ ngượng ngùng nhưng sẽ nhìn vào mắt anh như muốn hỏi là tại sao. Còn anh thì tất nhiên rồi, một đôi mắt biết nói: ANH YÊU EM!!!
Người yêu bạn tôi, anh đi trước rồi nhưng như thể quên một điều gì đấy, anh khẽ dừng lại. Anh chờ nhỏ và chìa bàn tay anh ra, không nói gì cả nhưng nhỏ hiểu: “Tay đâu?” . Nhỏ sung sướng chìa tay ra cho anh nắm lấy. Và anh nắm rất vừa vặn. Không lỏng nhưng cũng không quá chặt. Đấy cũng là cái cách anh đã yêu nhỏ cho đến tận bây giờ, rất yêu nhưng không phải là sở hữu, để cho nhỏ có những khoảng trời riêng nhưng bàn tay nhỏ sẽ chỉ luôn cho anh và riêng cho một mình anh nắm lấy.
Tôi đã từng được nắm tay và hạnh phúc rất nhiều nhờ một cái nắm tay nho nhỏ ấy. Xoè tay ra, để cho anh nắm lấy. Thật là đơn giản phải không? Nhưng cái đơn giản ấy chỉ có được khi có chút chút tình cảm với nhau mà thôi. Đôi khi tôi cũng tự hỏi sao những ngón tay không đan mãi vào nhau mà lại phải chia lìa, sao đã có tình cảm với nhau mà rồi lại hết.
Lúc nghe người khác tâm sự, đừng ngại ngần nắm lấy bàn tay họ. Làm thế, tuy ta không nói nhưng họ biết, chúng ta đồng cảm và sẻ chia với họ. Ta truyền hơi ấm lòng bàn tay cho họ và tôi tin là họ sẽ rất thích và sẽ trân trọng mãi mãi cái cảm giác ấy.
Lúc tôi buồn, tôi rất muốn có một bàn tay nắm lấy tay tôi, chỉ cho tôi biết tôi sẽ phải làm gì để vượt qua tất cả những phiền muộn ấy. Nhưng tôi vẫn chưa thực sự có bàn tay ấy, một lần thôi cũng vẫn chưa. Tôi biết là tại tôi không chịu mở lòng mình ra.
Nhưng nếu là bất kỳ một ai đó .Nếu mà đang có nhiều chuyện buồn hoặc không vui, có nhiều nỗi niềm tâm sự thì dù không thể nói được cùng ai, cũng hãy tìm cho mình một bàn tay để cảm thấy sự yên bình thật sự. Đừng bỏ cuộc. Đừng nghĩ đến những điều tồi tệ. Ở quanh ta vẫn còn rất nhiều người muốn cho ta nắm tay. Đừng làm họ phải buồn và lo lắng nhé. Tôi biết là sẽ làm được mà. Phải không nào?
Nắm tay đối với tôi thiêng liêng là thế đấy....
sưu tầm