Toikhongbuon
New member
- Xu
- 0
Nó quả thật chỉ là một đứa trẻ! Ở cái tuổi mười lăm rồi mà sao nó vẫn như con nhỏ mới lên năm vậy nhỉ? Thật không hiểu nổi!
Nó là đứa ngồi bên cạnh tôi ở lớp. Lúc đầu nó với tôi ngồi ở “hai đầu Tổ quốc” cơ, nhưng mà qua học kì hai, cô giáo đột ngột chuyển cái của nợ ấy đến ngồi ngay cạnh tôi với lời động viên : “Em cố gắng nhắc nhở, quan tâm đến bạn nhé. Nghịch ngợm như nó chỉ có ngồi với người nghiêm túc và trầm tính như em mới sửa đổi được thôi!”.
Cái tin ấy với tôi như sét đánh ngang tai. Trời ơi, thế là tôi phải ngồi với con oắt con ngỗ nghịch, phá phách đấy sao ? Đúng là ác mộng !
Ngày đầu tiên ngồi cạnh nó, tôi luôn giữ mặt mình ở trạng thái lạnh-nhất-có-thể. Tôi im lặng suốt bốn tiết học liên tiếp. Đến tiết thứ năm…một sự kiện xảy ra khiến tôi không thể giữ được trạng thái ‘tĩnh tại” như cũ.
Sau khi đứng dậy chào cô giáo, ngồi xuống, tôi cảm giác như mình vừa ngồi lên cái gì đó dài ngoằng, mềm mềm! Tôi vội nhìn xuống ghế. Một cái đuôi rắn thò ra. Tôi hoảng quá đứng phắt dậy! Nói bằng giọng hoảng hốt : “ Có rắn !!!”
Cả bốn mươi ánh mắt “tròn xoe” (thêm ánh mắt của cô giáo nữa là bốn mốt) đổ xô nhìn tôi.
Phải thừa nhận tôi là một đấng nam nhi thực thụ, nhưng tôi tin dù có là anh hùng thì cũng không thể không sợ một con rắn (có thể là rắn độc !) đang thản nhiên nằm trên ghế của mình được!
Tôi thấy chẳng có gì là đáng ngượng khi mình sợ một con rắn cả! Tôi đâu có hét toáng lên hay ngất lịm đi như mấy đứa yếu tim chứ !
Cô giáo bước vội xuống chỗ tôi…và…cô ngạc nhiên nhìn tôi :
- Ủa, một con rắn cao su thôi mà em!
Tôi dụi mắt nhìn xuống, quả thật là rắn, nhưng mà là rắn đồ chơi. Sao lại y như thật thế ! Lại còn ngọ nguậy nữa ?
Bọn lớp tôi cười ầm lên.
Không nghi ngờ gì nữa. Chẳng cần điều tra thủ phạm. Là con oắt con đó. Không thể khác được. Cả lớp tôi, chỉ có nó mới có gan trêu tôi một vố bẽ mặt như vậy !
Chẳng lẽ nó không sợ một thằng đô con, hung tợn, lạnh lùng như tôi? Lạ lùng!
Sau cái sự kiện động trời kia. Tôi không còn im lặng với nó nữa. Thay vào đó là những lời cảnh báo, đe dọa, đại loại như : “Không bày trò bậy bạ nữa nghe chưa, oắt con !” hoặc là “Chưa nếm mùi bị ông trả đũa phải không?”
Thế rồi, trời cũng không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng có một cơ hội trả đũa. Nhân lúc nó đi qua lớp khác trả vở bài tập, tôi chộp ngay con thạch sùng hiếm hoi lâu lâu mới có trên tường lớp học cho vào hộp bút nó. Tôi hồi hộp chờ đợi, tự nhủ “Mày dùng rắn giả còn thường lắm, ông chơi hàng thật cho mày xem!”
Úm ba la…mở ra cái hộp bút! Quả như tôi dự đoán ! Nó hét toáng lên, mặt không còn giọt máu với con thạch sùng đang vùng vẫy trong tay, rồi chui thoắt vào cái áo khoác nó đang mặc.
Tôi hả hê lắm!
Đám bạn gái của nó chung tay góp sức, hì hục mãi mới lấy được con thạch sùng ra khỏi người nó. Nhưng có một chuyện nằm ngoài dự đoán của tôi…
Nó khóc. Khóc dữ lắm. Bọn con gái dỗ mãi không nín. Bọn con trai dọa mãi cũng không im.
Suốt cả tiết học vẫn cứ thút thít. (Công nhận con nhỏ này tài thật, nước mắt đâu mà lắm thế!)
Giờ ra chơi nó vẫn chưa nín. Bọn lâu la lớp tôi dúi vào tay tôi mảnh giấy nhỏ : “Mày xin lỗi nó một tiếng đi. Nó cứng đầu lắm. Mày không xin lỗi nó không đời nào nín đâu!”.
Tôi rất khó xử. Ai lại đi xin lỗi con oắt con đã từng làm mình mất mặt trước cả lớp chứ! Nhưng không hiểu sao thấy nó khóc…những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má trắng nõn giờ ửng hồng…có lẽ vì tức, nó khóc ước cả trang giấy, tôi chẳng kìm lòng được…thôi thì chịu nhục một chút vậy…
- Này, cho tui xin lỗi nhé…
Nó nhìn tôi sửng sốt…quả thật chưa bao giờ một thằng cộc cằn như tôi lại đi xin lỗi người khác kiểu rụt rè như vậy…Đôi mắt to tròn long lanh của nó nhìn tôi chằm chằm, dò hỏi...
Tôi ngượng nghịu:
- Chỉ là trả đũa thôi… Làm gì mà ghê thế !
Ai ngờ nghe tới đó, nó khóc to hơn! Tôi bỗng nhiên phát hoảng. Không biết làm gì, lúng túng quá, tôi vụt chạy khỏi lớp!
Trống đánh, tôi vào lớp. Giấu sao lưng gói phồng tôm Poca mà tôi thấy nó hay ăn nhất.
Chẳng biết vì sao tôi lại biết nó hay ăn vị đó. Chẳng lẽ tôi lại thèm để ý đến sở thích của nó sao?
Lần đầu tiên trong cuộc đời từng “tung hoành ngang dọc” của mình tôi cảm thấy bẽn lẽn…ngập ngừng…
- Cầm lấy đi. Poca đấy! Vị cậu thích đó, phải không. Tớ xin lỗi mà. Thành thật 100%.
Lần này nó còn làm tôi ngạc nhiên hơn. Nó không ngại ngần nhận gói phồng tôm. Chùi nước mắt rất nhanh. Nó cười tươi rói.
- Có thế chứ ! Biết điều đấy ông tướng ạ !
Nói rồi nó ăn ngon lành.
Trời ạ! Con nhỏ này “bị dụ” bởi một gói phồng tôm ! Đúng là trẻ con chính hiệu !
Sau lần đó, trong từ điển của tôi xuất hiện thêm một từ nữa dành riêng cho con oắt con ấy, đó là : đáng yêu.
Tôi vốn ghét bọn con gái rắc rối, lắm điều. Và tôi cũng rất ghét bọn trẻ con nhõng nhẽo, quậy phá. Nhưng hình như cả hai cái đó kết hợp lại thì…thì rất đáng yêu!
Không biết tự bao giờ tôi đã không còn la mắng cộc cằn với nó. Chỉ riêng với nó thôi…tôi dịu dàng hơn…từ tốn hơn…nó làm cho tôi thấy tôi phải luôn quan tâm, bảo vệ nó…
Sao lại lạ thế nhỉ ? Nó là cái gì mà lại có tác động kì diệu đến tâm tính của tôi như thế?
Nó có gì đặc biệt chứ ?
Không, thực tế là nó rất đặc biệt…trong mắt tôi nó chỉ là một đứa oắt con thôi…
Giá mà nó cứ mãi thế nhỉ…cứ ngây thơ, hồn nhiên, ngỗ nghịch và… “dễ dụ” như thế…
Cứ mãi như thế nhé, có được không, oắt con của tớ!
Kiwi (Quảng Nam)
Nó là đứa ngồi bên cạnh tôi ở lớp. Lúc đầu nó với tôi ngồi ở “hai đầu Tổ quốc” cơ, nhưng mà qua học kì hai, cô giáo đột ngột chuyển cái của nợ ấy đến ngồi ngay cạnh tôi với lời động viên : “Em cố gắng nhắc nhở, quan tâm đến bạn nhé. Nghịch ngợm như nó chỉ có ngồi với người nghiêm túc và trầm tính như em mới sửa đổi được thôi!”.
Cái tin ấy với tôi như sét đánh ngang tai. Trời ơi, thế là tôi phải ngồi với con oắt con ngỗ nghịch, phá phách đấy sao ? Đúng là ác mộng !
Ngày đầu tiên ngồi cạnh nó, tôi luôn giữ mặt mình ở trạng thái lạnh-nhất-có-thể. Tôi im lặng suốt bốn tiết học liên tiếp. Đến tiết thứ năm…một sự kiện xảy ra khiến tôi không thể giữ được trạng thái ‘tĩnh tại” như cũ.
Sau khi đứng dậy chào cô giáo, ngồi xuống, tôi cảm giác như mình vừa ngồi lên cái gì đó dài ngoằng, mềm mềm! Tôi vội nhìn xuống ghế. Một cái đuôi rắn thò ra. Tôi hoảng quá đứng phắt dậy! Nói bằng giọng hoảng hốt : “ Có rắn !!!”
Cả bốn mươi ánh mắt “tròn xoe” (thêm ánh mắt của cô giáo nữa là bốn mốt) đổ xô nhìn tôi.
Phải thừa nhận tôi là một đấng nam nhi thực thụ, nhưng tôi tin dù có là anh hùng thì cũng không thể không sợ một con rắn (có thể là rắn độc !) đang thản nhiên nằm trên ghế của mình được!
Tôi thấy chẳng có gì là đáng ngượng khi mình sợ một con rắn cả! Tôi đâu có hét toáng lên hay ngất lịm đi như mấy đứa yếu tim chứ !
Cô giáo bước vội xuống chỗ tôi…và…cô ngạc nhiên nhìn tôi :
- Ủa, một con rắn cao su thôi mà em!
Tôi dụi mắt nhìn xuống, quả thật là rắn, nhưng mà là rắn đồ chơi. Sao lại y như thật thế ! Lại còn ngọ nguậy nữa ?
Bọn lớp tôi cười ầm lên.
Không nghi ngờ gì nữa. Chẳng cần điều tra thủ phạm. Là con oắt con đó. Không thể khác được. Cả lớp tôi, chỉ có nó mới có gan trêu tôi một vố bẽ mặt như vậy !
Chẳng lẽ nó không sợ một thằng đô con, hung tợn, lạnh lùng như tôi? Lạ lùng!
Sau cái sự kiện động trời kia. Tôi không còn im lặng với nó nữa. Thay vào đó là những lời cảnh báo, đe dọa, đại loại như : “Không bày trò bậy bạ nữa nghe chưa, oắt con !” hoặc là “Chưa nếm mùi bị ông trả đũa phải không?”
Thế rồi, trời cũng không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng có một cơ hội trả đũa. Nhân lúc nó đi qua lớp khác trả vở bài tập, tôi chộp ngay con thạch sùng hiếm hoi lâu lâu mới có trên tường lớp học cho vào hộp bút nó. Tôi hồi hộp chờ đợi, tự nhủ “Mày dùng rắn giả còn thường lắm, ông chơi hàng thật cho mày xem!”
Úm ba la…mở ra cái hộp bút! Quả như tôi dự đoán ! Nó hét toáng lên, mặt không còn giọt máu với con thạch sùng đang vùng vẫy trong tay, rồi chui thoắt vào cái áo khoác nó đang mặc.
Tôi hả hê lắm!
Đám bạn gái của nó chung tay góp sức, hì hục mãi mới lấy được con thạch sùng ra khỏi người nó. Nhưng có một chuyện nằm ngoài dự đoán của tôi…
Nó khóc. Khóc dữ lắm. Bọn con gái dỗ mãi không nín. Bọn con trai dọa mãi cũng không im.
Suốt cả tiết học vẫn cứ thút thít. (Công nhận con nhỏ này tài thật, nước mắt đâu mà lắm thế!)
Giờ ra chơi nó vẫn chưa nín. Bọn lâu la lớp tôi dúi vào tay tôi mảnh giấy nhỏ : “Mày xin lỗi nó một tiếng đi. Nó cứng đầu lắm. Mày không xin lỗi nó không đời nào nín đâu!”.
Tôi rất khó xử. Ai lại đi xin lỗi con oắt con đã từng làm mình mất mặt trước cả lớp chứ! Nhưng không hiểu sao thấy nó khóc…những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má trắng nõn giờ ửng hồng…có lẽ vì tức, nó khóc ước cả trang giấy, tôi chẳng kìm lòng được…thôi thì chịu nhục một chút vậy…
- Này, cho tui xin lỗi nhé…
Nó nhìn tôi sửng sốt…quả thật chưa bao giờ một thằng cộc cằn như tôi lại đi xin lỗi người khác kiểu rụt rè như vậy…Đôi mắt to tròn long lanh của nó nhìn tôi chằm chằm, dò hỏi...
Tôi ngượng nghịu:
- Chỉ là trả đũa thôi… Làm gì mà ghê thế !
Ai ngờ nghe tới đó, nó khóc to hơn! Tôi bỗng nhiên phát hoảng. Không biết làm gì, lúng túng quá, tôi vụt chạy khỏi lớp!
Trống đánh, tôi vào lớp. Giấu sao lưng gói phồng tôm Poca mà tôi thấy nó hay ăn nhất.
Chẳng biết vì sao tôi lại biết nó hay ăn vị đó. Chẳng lẽ tôi lại thèm để ý đến sở thích của nó sao?
Lần đầu tiên trong cuộc đời từng “tung hoành ngang dọc” của mình tôi cảm thấy bẽn lẽn…ngập ngừng…
- Cầm lấy đi. Poca đấy! Vị cậu thích đó, phải không. Tớ xin lỗi mà. Thành thật 100%.
Lần này nó còn làm tôi ngạc nhiên hơn. Nó không ngại ngần nhận gói phồng tôm. Chùi nước mắt rất nhanh. Nó cười tươi rói.
- Có thế chứ ! Biết điều đấy ông tướng ạ !
Nói rồi nó ăn ngon lành.
Trời ạ! Con nhỏ này “bị dụ” bởi một gói phồng tôm ! Đúng là trẻ con chính hiệu !
Sau lần đó, trong từ điển của tôi xuất hiện thêm một từ nữa dành riêng cho con oắt con ấy, đó là : đáng yêu.
Tôi vốn ghét bọn con gái rắc rối, lắm điều. Và tôi cũng rất ghét bọn trẻ con nhõng nhẽo, quậy phá. Nhưng hình như cả hai cái đó kết hợp lại thì…thì rất đáng yêu!
Không biết tự bao giờ tôi đã không còn la mắng cộc cằn với nó. Chỉ riêng với nó thôi…tôi dịu dàng hơn…từ tốn hơn…nó làm cho tôi thấy tôi phải luôn quan tâm, bảo vệ nó…
Sao lại lạ thế nhỉ ? Nó là cái gì mà lại có tác động kì diệu đến tâm tính của tôi như thế?
Nó có gì đặc biệt chứ ?
Không, thực tế là nó rất đặc biệt…trong mắt tôi nó chỉ là một đứa oắt con thôi…
Giá mà nó cứ mãi thế nhỉ…cứ ngây thơ, hồn nhiên, ngỗ nghịch và… “dễ dụ” như thế…
Cứ mãi như thế nhé, có được không, oắt con của tớ!
Kiwi (Quảng Nam)