small star
Moderator
- Xu
- 94
Rời xa quê nhà, rời xa vòng tay chở che của ba mẹ, công tử nhà ta khăn gói lên thành phố để bắt đầu quãng đời sinh viên của mình…
Ngày nhận được giấy báo nhập học, trong khi đấng sinh thành đang vui mừng, phấn khởi thì công tử nhà ta lại u sầu, lo lắng. Vậy là công tử sắp phải tự mình giặt giũ, tính toán chi tiêu, đó là chưa kể đến muôn vàn rắc rối khi gặp những người lạ, không hề có tí quen biết nào…
Từng ngày trôi qua, ngày nhập học cũng đã gần kề, công tử được ba mẹ dặn dò biết bao chuyện, toàn là những việc mà từ trước đến nay, công tử chưa phải mó tay vào bao giờ. Thôi thì đành "chấp nhận số phận" vậy.
Ngày lên đường, công tử buồn đến phát khóc. Rời xa căn phòng đầy đủ mọi thứ như tivi, máy tính, máy điều hòa….công tử phải đến một nơi xa lạ, mỗi năm chỉ có đúng dịp Tết là được về nhà vì ba của chàng muốn công tử ở lại trong dịp hè cho…quen sống một mình. Ông khá cứng rắn nên công tử chỉ biết làm theo răm rắp.
Khi vào thành phố, công tử lại càng muốn khóc. Căn phòng mới chỉ lớn hơn…WC nhà cậu một tí, lại phải nằm đất vì phòng quá bé để cho giường vào. Lúc này cậu mới hiểu được cái vỗ vai đầy tin tưởng của ba khi tiễn cậu ra sân bay. Vậy là chuỗi ngày khốn khó bắt đầu…
5h sáng, công tử bị đánh thức bởi tiếng mở cửa rầm rầm, tiếng nổ, tiếng còi của xe máy trong xóm trọ. Chàng trở mình một cách khó nhọc, ê ẩm sau một đêm thức trắng để chống lại lũ…gián và chuột. Chàng ta ức muốn khóc. Thì ra ba mẹ đang muốn thử thách cậu đây mà….
2 tiếng sau, trong giảng đường, mắt cậu cứ chập chờn, mi mắt trĩu nặng. giờ Triết học khô khan, cộng với bữa ăn sáng chỉ có ổ bánh mì ngọt ngọt làm cậu muốn ngủ lắm rồi. Và thế là….bàn học thay cho gối….
Buổi trưa, chen chúc mãi, chàng mới tìm được chỗ ngồi để thưởng thức dĩa cơm thập cẩm. Xúc vài muỗng cơm cứng như đá, lật qua lật lại miếng thịt mỏng tanh, cậu buông đũa. Đã quen ăn thứ gì cũng phải nóng, cơm phải xới thật tơi, rời hạt, vậy mà bây giờ…Nhìn sang mọi người bên cạnh, thấy ai cũng ăn ngon lành, thậm chí có người còn gọi thêm cơm nữa, công tử thầm…thán phục. Thôi, có thực mới vực được….tiết Chính trị buổi chiều. Thế là chàng ta nhai, uống nước và nuốt…..
Buổi tối, vượt qua được vấn nạn kẹt xe, cậu về nhà mặt mũi bơ phờ, xơ xác, chân thì mỏi nhừ vì phải điều khiển con ngựa sắt khó bảo. Thả mình xuống nệm, công tử chỉ muốn ngủ mà thôi. Có bao giờ chàng phải vận động nhiều như thế này đâu? Có bao giờ chàng phải đạp xe một quãng đường dài như vậy không? Có bao giờ chàng ngồi vào bàn mà chả thiết ăn gì đâu? Nghĩ đến mà nước mắt chàng cứ chảy ra…
Không thể chịu thua, chàng vùng dậy. Chả lẽ vác ba lô về quê lại? Không! Không thể được.Cậu vào phòng vệ sinh, rửa mặt liếc nhìn thau đồ cao ngất mà ngán ngẩm. Và thế là lại lao vào giặt rồi phơi để kịp mặc đi học vào ngày mai……
Thời gian rồi cũng trôi qua, đã gần hai tháng công tử xa nhà. Bây giờ, nếu có gặp lại, chắc chả ai nhận ra được. Công tử bột nhà ta đã lột xác trở thành một chàng trai với nước da rám nắng, mạnh mẽ, có thể ăn ngon lành đĩa cơm trong căng tin, có thể vượt qua những lô cốt chắn đường một cách kiên trì, nhẫn nại…Lúc nào người ta cũng thấy chàng cười, một nụ cười tự tin….
Nguồn:Muctim
Ngày nhận được giấy báo nhập học, trong khi đấng sinh thành đang vui mừng, phấn khởi thì công tử nhà ta lại u sầu, lo lắng. Vậy là công tử sắp phải tự mình giặt giũ, tính toán chi tiêu, đó là chưa kể đến muôn vàn rắc rối khi gặp những người lạ, không hề có tí quen biết nào…
Từng ngày trôi qua, ngày nhập học cũng đã gần kề, công tử được ba mẹ dặn dò biết bao chuyện, toàn là những việc mà từ trước đến nay, công tử chưa phải mó tay vào bao giờ. Thôi thì đành "chấp nhận số phận" vậy.
Ngày lên đường, công tử buồn đến phát khóc. Rời xa căn phòng đầy đủ mọi thứ như tivi, máy tính, máy điều hòa….công tử phải đến một nơi xa lạ, mỗi năm chỉ có đúng dịp Tết là được về nhà vì ba của chàng muốn công tử ở lại trong dịp hè cho…quen sống một mình. Ông khá cứng rắn nên công tử chỉ biết làm theo răm rắp.
Khi vào thành phố, công tử lại càng muốn khóc. Căn phòng mới chỉ lớn hơn…WC nhà cậu một tí, lại phải nằm đất vì phòng quá bé để cho giường vào. Lúc này cậu mới hiểu được cái vỗ vai đầy tin tưởng của ba khi tiễn cậu ra sân bay. Vậy là chuỗi ngày khốn khó bắt đầu…
5h sáng, công tử bị đánh thức bởi tiếng mở cửa rầm rầm, tiếng nổ, tiếng còi của xe máy trong xóm trọ. Chàng trở mình một cách khó nhọc, ê ẩm sau một đêm thức trắng để chống lại lũ…gián và chuột. Chàng ta ức muốn khóc. Thì ra ba mẹ đang muốn thử thách cậu đây mà….
2 tiếng sau, trong giảng đường, mắt cậu cứ chập chờn, mi mắt trĩu nặng. giờ Triết học khô khan, cộng với bữa ăn sáng chỉ có ổ bánh mì ngọt ngọt làm cậu muốn ngủ lắm rồi. Và thế là….bàn học thay cho gối….
Buổi trưa, chen chúc mãi, chàng mới tìm được chỗ ngồi để thưởng thức dĩa cơm thập cẩm. Xúc vài muỗng cơm cứng như đá, lật qua lật lại miếng thịt mỏng tanh, cậu buông đũa. Đã quen ăn thứ gì cũng phải nóng, cơm phải xới thật tơi, rời hạt, vậy mà bây giờ…Nhìn sang mọi người bên cạnh, thấy ai cũng ăn ngon lành, thậm chí có người còn gọi thêm cơm nữa, công tử thầm…thán phục. Thôi, có thực mới vực được….tiết Chính trị buổi chiều. Thế là chàng ta nhai, uống nước và nuốt…..
Buổi tối, vượt qua được vấn nạn kẹt xe, cậu về nhà mặt mũi bơ phờ, xơ xác, chân thì mỏi nhừ vì phải điều khiển con ngựa sắt khó bảo. Thả mình xuống nệm, công tử chỉ muốn ngủ mà thôi. Có bao giờ chàng phải vận động nhiều như thế này đâu? Có bao giờ chàng phải đạp xe một quãng đường dài như vậy không? Có bao giờ chàng ngồi vào bàn mà chả thiết ăn gì đâu? Nghĩ đến mà nước mắt chàng cứ chảy ra…
Không thể chịu thua, chàng vùng dậy. Chả lẽ vác ba lô về quê lại? Không! Không thể được.Cậu vào phòng vệ sinh, rửa mặt liếc nhìn thau đồ cao ngất mà ngán ngẩm. Và thế là lại lao vào giặt rồi phơi để kịp mặc đi học vào ngày mai……
Thời gian rồi cũng trôi qua, đã gần hai tháng công tử xa nhà. Bây giờ, nếu có gặp lại, chắc chả ai nhận ra được. Công tử bột nhà ta đã lột xác trở thành một chàng trai với nước da rám nắng, mạnh mẽ, có thể ăn ngon lành đĩa cơm trong căng tin, có thể vượt qua những lô cốt chắn đường một cách kiên trì, nhẫn nại…Lúc nào người ta cũng thấy chàng cười, một nụ cười tự tin….
Nguồn:Muctim