Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
LƯU TRỮ
CHỜ PHÂN LOẠI
Con yêu Mẹ!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="thoa812" data-source="post: 71473" data-attributes="member: 1331"><p><span style="color: green">Con yêu Mẹ! Từ trước đến nay con vẫn yêu Mẹ, nhưng hình như chưa bao giờ con nói ra điều đó với Mẹ. Như thể con sợ lời nói sẽ đem tình yêu của con bay đi, bay đi đến một nơi nào đó để Mẹ không kịp cảm nhận được tình yêu đó của con. Thế nên con cứ mãi giữ trọn nó trong lòng, thầm tự nói với mình rằng con yêu Mẹ lắm!</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">Sáng nay Mẹ gọi điện, Mẹ bảo con đi mua thêm chiếc áo khoác thật ấm để mặc không rét. Trời rét 9oC Mẹ ạ, rét như thể cái rét đại hàn năm nào ấy, nhưng con biết bầu trơi nơi Mẹ con u ám và giá lạnh hơn con. Con nhớ trời trên nhà mình nhiều sương muối, buổi sáng dậy đứng trên ban công nhìn ra xa xa một chút xíu là trắng xóa như 1 làn khói dày đặc bao phủ. Sáng nào cũng vậy, con dậy đánh răng rửa mặt xong là Mẹ đã nấu cho con một bát mỳ để ăn cho ấm bụng, Mẹ dặn con mặc áo len, đội mũ, đi giầy, đeo găng tay và chẳng bao giờ Mẹ quên đưa con chiếc áo khoác thật dày. Ngày ấy con cứ nghĩ Mẹ xem thường con quá. Con gái của Mẹ đã lớn như thế rồi kia mà, Mẹ lo cho con nhiều quá! Ấy vậy mà khi đến trường, đôi găng tay của con bị ướt vì sương khiến con phải tháo ra không đeo được nữa, chiếc khăn quàng cổ cũng bị ướt. Sương dày đặc như thế kia mà!</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">Mùa đông đầu tiên đầu tiên con xa nhà và trở thành một sinh viên đại học, con chẳng còn có Mẹ ở bên để chăm lo chu đáo cho con nữa. Một cuộc sống tự lập, cái mà con vẫn hằng ao ước, con sẽ được làm những thứ mà mình muốn; con sẽ được ngủ nướng thêm vài phút vì trời lạnh để rồi đến lớp muộn; con sẽ được mặc những chiếc áo nhẹ và mỏng hơn vì con thích sự thoải mái của nó để rồi ngày hôm sau mũi con sụt sịt; con sẽ tự cho phép mình đun ít nước ấm hơn để tắm vì…tiết kiệm ga và vì lười để rồi trong nhà tắm con phải rét run lên vì lạnh. Cuộc sống xa Mẹ khiến con thấy mình khôn lớn hơn, trưởng thành hơn, nhưng con đã ít quan tâm tới Mẹ hơn…Con không biết rằng trong khi con bỏ mặc sức khỏe của mình như thế thì có một người Mẹ ở nhà đang bị cám cúm vẫn lo lắng cho con. Mẹ gọi điện về nhắc con phải mặc áo ấm, nhắc con không được bỏ ăn sáng… Mẹ ơi, mùa đông 2009 tuy không lạnh lắm, nhưng con biết nơi Mẹ vẫn còn nhiều sương muối, và con chẳng thể lo lắng cho Mẹ trong khi Mẹ lo lắng cho con nhiều như thế…</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">Mùa đông thứ hai xa nhà, giờ thì con thấy trời lạnh lắm Mẹ ạ. Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều, sáng con chẳng muốn bước chân xuống giường. Nằm cuộn mình trong chiếc chăn ấm, con biết rằng Mẹ đã đang làm việc để gửi tiền hàng tháng cho con ăn học. Con mở cửa và nhìn ra ngoài, không thấy sương như quê mình Mẹ ạ! Vậy là con không bị ướt găng tay và khăn nữa, nhưng…Mẹ thì vẫn phải lướt đi trong nàm sương băng giá. Con nhìn ra ngoài của sổ, thấy một bà Mẹ đang đội thêm chiếc mũ cho đứa con gái trước khi đi đến trường, con lại thấy nhớ Mẹ! Mùa đông năm nay lạnh quá, có phải vì lạnh mà con mới nhận ra con đã vô tâm với Mẹ biết chừng nào! Một năm xa nhà, con chỉ điện thoại hỏi thăm Mẹ đôi chút, thông báo con sắp được về quê, dặn Mẹ chuẩn bị đồ ăn để “tẩm bổ” cho con hay đơn giản là nhắc Mẹ chuyển tiền cho con…</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">Chuông điện thoại reo, con đưa tay với lấy.</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">- Ở dưới đó có lạnh không con? Trên nhà mình lạnh lắm, Mẹ nghe dự báo thời tiết thấy bảo phải lạnh đến hết tuần này đấy.</span></p><p><span style="color: green">- Chỗ con cũng lạnh lắm Mẹ ạ, nhưng chắc không bằng trên nhà mình đầu, vì ở đây không có sương muối mà Mẹ.</span></p><p><span style="color: green">- Ừ, nhưng còn lạnh lâu đấy. Mẹ vừa gửi thêm tiền cho rồi, con đi mua thêm cái áo khoác dày mà mặc không ốm đấy.</span></p><p><span style="color: green">- Không cân mà Mẹ, con có áo rồi mà</span></p><p><span style="color: green">- Toàn áo mỏng thôi chứ gì, tôi còn lạ gì tính chị nữa, đi mua thêm cái dày vào, không ốm ra đó tốn tiền của tôi.</span></p><p><span style="color: green">- Vâng, nhưng áo của con cũng ấm rồi mà</span></p><p><span style="color: green">- Đã bảo mua đi, Mẹ đi làm đây, chiều đi mua đi nhé.</span></p><p><span style="color: green">- Vâng, con chào Mẹ!</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">Thế đấy, dù ở xa nhưng Mẹ vẫn không quên nhắc con mặc ấm mỗi khi trời trở lạnh. Bỗng dưng con thấy khóe mắt mình cay cay. Con không biết ở trên đó Mẹ có mua thêm chiếc áo ấm nào cho mình không? Mẹ có quàng khăn ấm không? Mẹ có bị cước chân như mùa đông năm nào hay không? Một năm qua, con chẳng thể hỏi han Mẹ về những điều đó.</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">3h chiều, con quàng khăn, mặc áo, đi giày đạp xe ra chợ mua áo. Đúng là lạnh thật Mẹ ạ. Con thấy con yêu Mẹ quá, nếu Mẹ không nhắc con, có khi con vẫn chỉ mặc chiếc áo khoắc mỏng và quên đi găng tay ra ngoài đường… Mẹ vẫn luôn là Mẹ của con, luôn bên con mỗi khi con cần. Lần này con phải đi một mình, không có Mẹ đi cùng để chọn cho con một chiếc áo thật ấm. Nhưng con sẽ nghe lời Mẹ, mua một chiếc áo thật dày dù cho đó không phải là sở thích của con, vì con không muốn Mẹ phải lo lắng cho con nhiều hơn nữa. Con cũng tìm cho Mẹ chiếc mũ len để đội giúp Mẹ đỡ lạnh, tìm thêm vài đôi găng tay và tất để Mẹ đi trong ngày đông, một đôi dép ấm để Mẹ đi trong nhà. Con hy vọng khi con về quê, trời vẫn con lạnh để Mẹ được đội chiếc mũ xinh xắn của con, được đi găng tay và tất của con, để con kịp chụp một tấm hình Mẹ trong ngày đông lạnh giá để con luôn mang bên mình, nó sẽ nhắc nhỏ con những khi không có Mẹ bên cạnh, và để Mẹ biết con cũng yêu Mẹ rất nhiều.</span></p><p><span style="color: green"></span></p><p><span style="color: green">Mua áo về, mặc ướm thử vô người, chiếc áo đẹp quá Mẹ ạ, nó đẹp vì có tình thương của Mẹ dành cho con, nó rất ấm vì con biết Mẹ luôn lo lắng cho con. Gọi điện cho Mẹ thông báo con đã mua được áo, và lần này con đã kịp nói ra 3 từ từ tận đáy trái tim con trước khi gác máy</span> “<span style="color: red"><span style="font-size: 18px">CON YÊU MẸ!</span>”</span></p><p></p><p><em><p style="text-align: center"><span style="color: blue">“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue"></span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc</span></p></em></p><p style="text-align: center"><em><span style="color: blue">Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con”. </span></p><p></em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="thoa812, post: 71473, member: 1331"] [COLOR="green"]Con yêu Mẹ! Từ trước đến nay con vẫn yêu Mẹ, nhưng hình như chưa bao giờ con nói ra điều đó với Mẹ. Như thể con sợ lời nói sẽ đem tình yêu của con bay đi, bay đi đến một nơi nào đó để Mẹ không kịp cảm nhận được tình yêu đó của con. Thế nên con cứ mãi giữ trọn nó trong lòng, thầm tự nói với mình rằng con yêu Mẹ lắm! Sáng nay Mẹ gọi điện, Mẹ bảo con đi mua thêm chiếc áo khoác thật ấm để mặc không rét. Trời rét 9oC Mẹ ạ, rét như thể cái rét đại hàn năm nào ấy, nhưng con biết bầu trơi nơi Mẹ con u ám và giá lạnh hơn con. Con nhớ trời trên nhà mình nhiều sương muối, buổi sáng dậy đứng trên ban công nhìn ra xa xa một chút xíu là trắng xóa như 1 làn khói dày đặc bao phủ. Sáng nào cũng vậy, con dậy đánh răng rửa mặt xong là Mẹ đã nấu cho con một bát mỳ để ăn cho ấm bụng, Mẹ dặn con mặc áo len, đội mũ, đi giầy, đeo găng tay và chẳng bao giờ Mẹ quên đưa con chiếc áo khoác thật dày. Ngày ấy con cứ nghĩ Mẹ xem thường con quá. Con gái của Mẹ đã lớn như thế rồi kia mà, Mẹ lo cho con nhiều quá! Ấy vậy mà khi đến trường, đôi găng tay của con bị ướt vì sương khiến con phải tháo ra không đeo được nữa, chiếc khăn quàng cổ cũng bị ướt. Sương dày đặc như thế kia mà! Mùa đông đầu tiên đầu tiên con xa nhà và trở thành một sinh viên đại học, con chẳng còn có Mẹ ở bên để chăm lo chu đáo cho con nữa. Một cuộc sống tự lập, cái mà con vẫn hằng ao ước, con sẽ được làm những thứ mà mình muốn; con sẽ được ngủ nướng thêm vài phút vì trời lạnh để rồi đến lớp muộn; con sẽ được mặc những chiếc áo nhẹ và mỏng hơn vì con thích sự thoải mái của nó để rồi ngày hôm sau mũi con sụt sịt; con sẽ tự cho phép mình đun ít nước ấm hơn để tắm vì…tiết kiệm ga và vì lười để rồi trong nhà tắm con phải rét run lên vì lạnh. Cuộc sống xa Mẹ khiến con thấy mình khôn lớn hơn, trưởng thành hơn, nhưng con đã ít quan tâm tới Mẹ hơn…Con không biết rằng trong khi con bỏ mặc sức khỏe của mình như thế thì có một người Mẹ ở nhà đang bị cám cúm vẫn lo lắng cho con. Mẹ gọi điện về nhắc con phải mặc áo ấm, nhắc con không được bỏ ăn sáng… Mẹ ơi, mùa đông 2009 tuy không lạnh lắm, nhưng con biết nơi Mẹ vẫn còn nhiều sương muối, và con chẳng thể lo lắng cho Mẹ trong khi Mẹ lo lắng cho con nhiều như thế… Mùa đông thứ hai xa nhà, giờ thì con thấy trời lạnh lắm Mẹ ạ. Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều, sáng con chẳng muốn bước chân xuống giường. Nằm cuộn mình trong chiếc chăn ấm, con biết rằng Mẹ đã đang làm việc để gửi tiền hàng tháng cho con ăn học. Con mở cửa và nhìn ra ngoài, không thấy sương như quê mình Mẹ ạ! Vậy là con không bị ướt găng tay và khăn nữa, nhưng…Mẹ thì vẫn phải lướt đi trong nàm sương băng giá. Con nhìn ra ngoài của sổ, thấy một bà Mẹ đang đội thêm chiếc mũ cho đứa con gái trước khi đi đến trường, con lại thấy nhớ Mẹ! Mùa đông năm nay lạnh quá, có phải vì lạnh mà con mới nhận ra con đã vô tâm với Mẹ biết chừng nào! Một năm xa nhà, con chỉ điện thoại hỏi thăm Mẹ đôi chút, thông báo con sắp được về quê, dặn Mẹ chuẩn bị đồ ăn để “tẩm bổ” cho con hay đơn giản là nhắc Mẹ chuyển tiền cho con… Chuông điện thoại reo, con đưa tay với lấy. - Ở dưới đó có lạnh không con? Trên nhà mình lạnh lắm, Mẹ nghe dự báo thời tiết thấy bảo phải lạnh đến hết tuần này đấy. - Chỗ con cũng lạnh lắm Mẹ ạ, nhưng chắc không bằng trên nhà mình đầu, vì ở đây không có sương muối mà Mẹ. - Ừ, nhưng còn lạnh lâu đấy. Mẹ vừa gửi thêm tiền cho rồi, con đi mua thêm cái áo khoác dày mà mặc không ốm đấy. - Không cân mà Mẹ, con có áo rồi mà - Toàn áo mỏng thôi chứ gì, tôi còn lạ gì tính chị nữa, đi mua thêm cái dày vào, không ốm ra đó tốn tiền của tôi. - Vâng, nhưng áo của con cũng ấm rồi mà - Đã bảo mua đi, Mẹ đi làm đây, chiều đi mua đi nhé. - Vâng, con chào Mẹ! Thế đấy, dù ở xa nhưng Mẹ vẫn không quên nhắc con mặc ấm mỗi khi trời trở lạnh. Bỗng dưng con thấy khóe mắt mình cay cay. Con không biết ở trên đó Mẹ có mua thêm chiếc áo ấm nào cho mình không? Mẹ có quàng khăn ấm không? Mẹ có bị cước chân như mùa đông năm nào hay không? Một năm qua, con chẳng thể hỏi han Mẹ về những điều đó. 3h chiều, con quàng khăn, mặc áo, đi giày đạp xe ra chợ mua áo. Đúng là lạnh thật Mẹ ạ. Con thấy con yêu Mẹ quá, nếu Mẹ không nhắc con, có khi con vẫn chỉ mặc chiếc áo khoắc mỏng và quên đi găng tay ra ngoài đường… Mẹ vẫn luôn là Mẹ của con, luôn bên con mỗi khi con cần. Lần này con phải đi một mình, không có Mẹ đi cùng để chọn cho con một chiếc áo thật ấm. Nhưng con sẽ nghe lời Mẹ, mua một chiếc áo thật dày dù cho đó không phải là sở thích của con, vì con không muốn Mẹ phải lo lắng cho con nhiều hơn nữa. Con cũng tìm cho Mẹ chiếc mũ len để đội giúp Mẹ đỡ lạnh, tìm thêm vài đôi găng tay và tất để Mẹ đi trong ngày đông, một đôi dép ấm để Mẹ đi trong nhà. Con hy vọng khi con về quê, trời vẫn con lạnh để Mẹ được đội chiếc mũ xinh xắn của con, được đi găng tay và tất của con, để con kịp chụp một tấm hình Mẹ trong ngày đông lạnh giá để con luôn mang bên mình, nó sẽ nhắc nhỏ con những khi không có Mẹ bên cạnh, và để Mẹ biết con cũng yêu Mẹ rất nhiều. Mua áo về, mặc ướm thử vô người, chiếc áo đẹp quá Mẹ ạ, nó đẹp vì có tình thương của Mẹ dành cho con, nó rất ấm vì con biết Mẹ luôn lo lắng cho con. Gọi điện cho Mẹ thông báo con đã mua được áo, và lần này con đã kịp nói ra 3 từ từ tận đáy trái tim con trước khi gác máy[/COLOR] “[COLOR="red"][SIZE="5"]CON YÊU MẸ![/SIZE]”[/COLOR] [I][CENTER][COLOR="blue"]“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn Mang cả tấm thân gầy Cha che chở đời con Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghen con”. [/COLOR][/CENTER][/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
LƯU TRỮ
CHỜ PHÂN LOẠI
Con yêu Mẹ!
Top