Con đường thành công
Tôi dừng bước trước một dòng sông mênh mông rộng lớn mà trong lòng lo rằng: Những mơ ước của mình sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. Nhưng tôi đã may mắn tìm thấy một hòn đá sắc cạnh dùng nó để chặt cây làm cầu bắc qua sông.
Khi chọn cho mình một lối đi, tôi chọn con đường bắt đầu từ khu rừng Trẻ Thơ và kết thúc ở thành phố Vinh Quang.
Hành lý tôi mang theo chứa đầy Tri Thức cùng một ít Can Đảm và một chút lo toan.
Hành trang quý nhất mà tôi có chính là Khát Vọng được bước qua cánh cổng sáng chói của thành phố Vinh Quang ấy.
***
Tôi dừng bước trước một dòng sông mênh mông rộng lớn mà trong lòng lo rằng: Những mơ ước của mình sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi. Nhưng tôi đã may mắn tìm thấy một hòn đá sắc cạnh dùng nó để chặt cây làm cầu bắc qua sông.
Trời đột nhiên đổ mưa, tôi ước sũng và co ro vì lạnh. Tôi bắt đầu thấy sợ. Nhưng tôi đã khéo léo dùng lá cây kết thành một chiếc dù để giữ cho mình không bị ướt.
Chuyến hàng trình dài hơm tôi tưởng, thức ăn tôi mang theo đang cạn dần mà đường đi thì còn quá xa. Trước khi kiệt sức vì đối, tôi tự dạy mình cách câu cá.
Tôi bước đi, lòng mỏi mệt nghĩ về gánh nặng trên vai mình. Thế rồi tôi quyết định vất bỏ những nỗi lo ấy và tiếp tục hướng về phía trước.
***
Trời bắt đầu nhá nhem, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy thành phố Vinh Quang thấp thoáng ẩn hiện sau những tàng cây. Cuối cùng, tôi đã đạt được mục đích mình đặt ra.
Tôi ung dung bước vào thành phố nhưng cổng đã đóng. Người gác cổng nhìn tôi ái ngại nói:
“Ngươi đã lãng phí quá nhiều thời gian .Ta không thể để ngươi vào. Danh sách của ta không có tên ngươi”.
***
Tôi bật khóc và gào thét, cảm thấy cuộc sống mình đang rơi vào tận cùng của bế tắc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi đã quay đầu nhìn lại tất cả những trở ngại mà tôi đã vượt qua và nhận ra rằng: Dù không thể tiến vào thành phố Vinh Quang nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không chiến thắng. Khi nhìn lại chặng đường đã qua, tôi tự hào khi thấy.
Tôi đã học được cách băng qua dòng sông chảy xiết một cách an toàn và tôi cũng biết cách làm thế nào để giữ cho mình khỏi bị ướt trong cơn mưa.
Tôi đã học được rằng, tất cả những lo âu, phiền muộn đều không thể chiến thắng sức mạnh của ý chí.
Tôi cũng đã học được rằng, hãy luôn để cho trái tim mình rộng mở, dù đôi lúc phải đón nhận cả những nỗi đau.
Và rằng, sống có ý nghĩa hơn rất nhiều so với tồn tại đơn thuần Cuối cùng là bài học lớn nhất mà cuộc đời đã dạy cho tôi chính là :” Thành công và Vinh Quang chỉ là con đường mà tôi sẽ đi qua, chứ không phải là nơi tôi sẽ đến.”
ST