CON ĐƯỜNG CỦA ĐỜI TÔI
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày ấy, đó là lúc tôi học lớp một và đó cũng là lúc mùa thu đang thổi những chiếc lá xào xạc bên ngoài. Trong nhà, ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, một ngày kia tôi tận mắt chứng kiến cảnh hai người ký đơn li hôn. T ôi ngồi một mình trong căn phòng trống vắng, căn phòng đã bao giờ giam giữ khoảnh thời gian đơn độc của tôi, những lúc tôi khóc bởi những cuộc cải vã của ba mẹ những nỗi sợ hãi của tôi cũng đã được in đẫm trong căn phòng này… bao nỗi đắng cay chen lẫn sợ hãi khi khi nghĩ đến những tháng ngày thiếu cha, xa mẹ… tôi sợ lắmcái cả giác ấy… Bất ngờ, tôi chợt nghe một tiếng quát lớn của ba từ ngoài phòng vọng vào cùng với tiếng khóc rên rỉ, la khóc của mẹ… khi nghe những tiếng cay độc, đánh mắng của ba chửi rủa mẹ, tôi thấy xót lòng, vội hé mở cánh cửa phòng, đưa đôi mắt sợ hãi ngân ngấn lệ qua khe cửa… ôi… một cái cảnh mà chắc có lẽ đứa bé bảy tuổi chưa bao giờ nhìn thấy. Ba tôi rút từ trong túi ra một tờ giấy, lúc ấy tôi còn quá nhỏ để biết đấy là tờ giấy ly dị, mẹ tôi đau đớn, hai hàng nước mắt mẹ rơi xuống đi theo những nét chữ của ba trong tờ giấy ấy… ba đặt bút xuống rồi… kí … sau, ba đưa tờ giấy cho mẹ, ba tôi quát lớn:
- Đó, tôi kí rồi đó! Bà kí đi!
Mẹ tôi dường như cũng hơi sợ khi nghe tiếng quát ấy, mẹ tôi cầm bút lên, tay run run còn nước mắt thì vẫn cứ chảy… thế rồi mẹ… cũng kí vào đó… thế là hết rồi… hạnh phúc gia đình tôi chấm dứt từ ngày ấy… rồi từ đó, con đường của ba tôi đi sẽ vắng bóng mẹ và tôi… đến bây giờ tôi vẫn chưa quên được cái hình ảnh ấy – ngày ba buông tay tôi ra, bỏ hai mẹ con tôi sống côi cúc trong căn nhà chứa biết bao nhiêu kỉ niệm tươi đẹp mà giờ đây đã trở thành quá khứ…
Rồi những ngày tháng thiếu vắng ba, mẹ dìu dắt tôi sống bương chãi giữa cuộc đời chỉ dựa vào những đồng tiền bán hàng của mẹ ở chợ mỗi ngày. Khoảng thời gian ấy, với tôi có rất nhiều chuyện đáng nhớ, nhưng chỉ có một chuyện làm tôi nhớ mãi, tôi cũng không nhớ rõ nó như thế nào, bởi lúc ấy tôi còn quá nhỏ để biết hết sự việc, tôi chỉ nghe mọi người kể lại, và cũng chính câu chuyện này đã đánh dấu bước ngoặc quảng đường còn lại của đời tôi…
Nhưng cuộc sống tươi đẹp vốn không mỉm cười với hai mẹ con tôi. Tôi bàng hoàng hụt hẫng khi biết mẹ mang theo trong người căn bệnh nan y quái ác. Nó đang dần rút ngắn cuộc sống vốn dĩ buồn nhiều hơn vui của mẹ. Tôi hiểu từ lâu mẹ đã không tha thiết với cuộc đời này, điều mà mẹ nặng lo nhất là tương lai của tôi….
Do mẹ tôi mỗi ngày kiếm tiền bằng nghề bán hàng ở chợ, mẹ vất vả nuôi tôi từng miếng cơm manh áo hàng ngày. Mỗi sáng, khoảng 3 giờ sáng, mẹ phải thức dậy lên tận Thị Xã để lấy hàng về bán, những lúc như thế, chỉ còn một mình tôi ở nhà, căn nhà hiu quạnh vắng bóng ba bao chặt lấy đứa con đang chìm trong một giấc mộng tươi đẹp, chỉ một mình ở nhà, và như thế từng ngày từng ngày trôi qua… Nhưng có một hôm, chẳng biết vì sao ngay lúc mẹ đi vắng, tôi chợt giật mình thức dậy, nhìn xung quanh chẳng thấy mẹ mình đâu, một cảm giác thật sợ hãi trong tôi, miệng kêu “mẹ ơi, mẹ ơi…”, trên mặt nước mắt vẫn giàn giụa chảy… thấy vậy, tôi vội mở cánh cửa ra, cánh cửa vẫn mở bởi lúc mẹ tôi đi vẫn chưa khóa lại. Tôi đi từ từ ra trước nhà, ngồi xuống bậc thềm trước đó, đợi mẹ về, vẫn cái bộ dạng “thút thít” ấy mà thời gian cũng dần dần trôi qua đến mờ sáng… Nhưng may mắn thay lúc ấy có hai người đàn bà đi thể dục ngang qua, hai người ấy đối với tôi cũng không xa lạ gì, đó là hai người bạn thân của mẹ tôi. Thấy vậy, tôi mừng quýnh, lên tiếng:
- Cô T…
Cô T quay lại, nhìn quanh quẩn chẳng thấy ai, rồi cô tiếp tục đi tiếp. Thấy vậy, tôi liền cố thêm một lần nữa:
- Cô T, cô H vào đây chơi với con đi…
Hai cô nghe vậy, nhìn lại thêm một lần nữa… à, ra thì lần này đã thấy. Hai người đến bên tôi, thấy tò mò, hỏi:
- Sao con lại ngồi đây? Sao con không đi ngủ đi?
Lúc ấy, tôi khóc òa lên, trong tiếng nấc nghẹn ngào, lấy tay quẹt nước mắt, tôi trả lời:
- Hic hic, mẹ con đi đâu mất tiêu rồi… lúc nãy con thức dậy con không thấy mẹ con đâu cả… hu hu hu…
Cô T và cô H mỉm cười, cô T an ủi:
- Mẹ con đi đây chút xíu là về liền à, con đừng chờ nữa, vào nhà ngủ tiếp đi, con ngồi đây sẽ bị cảm lạnh đấy, vào nhà đi con…
Tôi không chịu, bảo:
- Thôi, con không chịu đâu, hai cô ở đây chơi với con cho đến khi mẹ con về luôn đi, ở đây một mình con sợ lắm…
Cô T vội ôm tôi vào lòng, vừa xoa đầu tôi, vừa nói:
- Thôi thôi, được rồi, hai cô sẽ ở lại đây với con, con đừng khóc nữa…
Rồi thời gian cũng trôi theo những câu chuyện mà hai cô đã kể cho tôi nghe nhằm “xoa dịu nỗi lòng của đứa trẻ mồ côi cha” lúc ấy cho đến khi mẹ tôi về. Và cứ thế, mỗi ngày qua đi, ngày nào tôi cũng dậy sớm đón hai cô ấy đi ngang qua rồi sau đó lại ghé vào kể chuyện cho tôi nghe…. cứ như thế mà đã thành lệ…
Chuyện gì dến rồi cũng đến, năm tôi lên 10 tuổi, mẹ tôi đã vĩnh viễn ra đi bỏ lại mình tôi bơ vơ, đơn độc giữa cuộc đời. , nó quầy quật thân xác mẹ tôi suốt bao nhiêu năm qua và giờ đây mẹ cũng phải gục ngã và chịu thua trước nó… khi còn là một đứa bé, tôi đã phải đội chiếc khăn tang trắng nặng trỉu ấy trên đầu… giờ còn đâu một bàn tay ấm áp hao gầy của mẹ đặt lên má con trong những buổi mùa thu lành lạnh… còn đâu đôi mắt hiền hậu mẹ nhìn con khẽ mỉm cười và nói “con gái của mẹ cố gắng học đi nha con, mẹ thương…” còn đâu ánh mắt dịu dàng mẹ nhìn con rồi từ từ xịu xuống khi lại phải nhớ đến cái quá khứ không được tươi đẹp ấy… còn đâu những phút giây con ngồi chờ mẹ trước cái bậc thềm trước nhà… ôi… giờ mẹ tôi còn đâu… chợt nghĩ đến mẹ lòng tôi nhói buốt… Một nỗi nhớ vẫn luôn day dẳng, một nỗi buồn sẽ không bao giờ chấm dứt, một khoảng thời gian làm tôi nhớ mãi… từng giọt nước mắt tôi rơi trên từng hình ảnh của mẹ, ôi… mẹ ơi! Con thương mẹ biết bao!
Và đến đây cuộc đời tôi sẽ trôi về đâu? Thật là may mắn biết bao khi giờ đây tôi đã có một nơi nương tựa vững chắc, đó chính là “gia đình mới” của tôi và đó cũng là gia đình của… cô T! Và từ ngày mẹ tôi mất đi, cô T đã bảo tôi về sống chung với vợ chồng cô ấy – đau đớn thay, một cặp vợ chồng bị hiếm muộn. Rồi từ đó cuộc sống mới của tôi bắt đầu, những ngày u ám đã qua đi, tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng ấy, bởi từ bước đường ấy tôi mới có được ngày hôm nay, một đứa con đã trải qua biết bao sóng gió trong cuộc sống nhưng rồi tất cả cũng đã cho tôi những bài học cuộc sống, phải biết đứng dậy trước những vấp ngã, phải biết vượt qua những lúc khó khăn nhất, phải mạnh mẽ trước những cơn bão của “số mệnh” của dòng đời xô đẩy, phải biết yêu thương khoảng thời gian, những phút giây hạnh phút khi mình đã nắm được và sẽ không bao giờ để nó vụt mất thêm một lần nữa,… và có thể là còn nhiều điều hơn nữa…
Rồi giờ đây, một mình tôi bước đi trên con đường mùa thu dịu mát chứ không còn ngồi trong căn phòng ảm đạm của lúc nhỏ nữa, tôi luôn có một “người mẹ” và một người “ba” luôn luôn tận tâm yêu thương tôi, một cảm giác ấm áp gia đình giống như những ngày ấy… ôi… tôi hạnh phúc và may mắn biết bao… tôi cám ơn ba, cám ơn mẹ và cám ơn tất cả mọi người xung quanh đã cho tôi thêm sức lực để đi hết con đường đầy chông gia, khó khăn ấy. Tôi sẽ cố gắng học thành tài để đền đáp lại những công ơn đó, trở thành người con, người công dân tốt và có ích cho xã hội, trở thành một người mạnh mẽ, vững vàng trong cuộc sống… Sẽ đi tiếp “con đường mùa thu đây quanh co” này để đến với bước đường thành công mà tôi mơ ước bằng sự quyết tâm của mình, sự tảo tần và tình thương yêu sâu sắc của mọi người dành cho tôi. Vẫn biết con đường phía trước đầy chông gai, hiểm trở nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng, vẫn sẽ hưởng thụ những gì hạnh phúc nhất ngay trong tôi lúc này… hưởng thụ cái hương thơm dịu ngọt thoang thoáng đâu đây của hoa sữa, lắng nghe tiếng gió thu thổi xào xạc đâu đó, ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi xuống và chờ đợi những chồi non sẽ dần dần hé nở và hạnh phúc từ cái cuộc sống bộn bề này…
* Bài viết chỉ mang tính sáng tác.
-------------------
Bài này mình "can đảm" đưa lên đại, chỉ là 1 bài trong cái bài viết số 3 của mình thôi, nói về văn thơ thì mình không được giỏi cho lắm, nên có gì không hay mong các bạn góp ý ^^!
Bài này mình "can đảm" đưa lên đại, chỉ là 1 bài trong cái bài viết số 3 của mình thôi, nói về văn thơ thì mình không được giỏi cho lắm, nên có gì không hay mong các bạn góp ý ^^!