• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Con tim đã vui trở lại !

  • Thread starter Thread starter Tona
  • Ngày gửi Ngày gửi

Tona

New member
Xu
0
CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI.

Tôi là người khá suôn sẻ trong chuyện học hành sự nghiệp, nhưng lại khá long đong trong chuyện tình duyên.
Khi đã 29 tuổi tôi vẫn một mình mang nặng mối sầu tình. Nhưng điều đáng buồn nhất của tôi là mẹ luôn áy náy chuyện tôi chưa yên phận chuyện chồng con. Nhiều khi bà bảo, chẳng cần con học đến đại học, cao học làm gì, chỉ cần học xong lớp chín cũng được, rồi làm cô thợ may nhưng có một gia đình êm ấm mẹ vẫn yên lòng hơn.

Là phụ nữ, ai lại chẳng muốn có một tổ ấm để mà chăm chút, yêu thương, năm 22 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ dại gì nữa thế mà tôi vẫn nhầm. Tôi tin mình được yêu một cách trong sáng, chân tình thế nhưng chỉ vì một cô gái giàu có thân thế hơn anh đã bán mình để đổi lấy một cuộc sống an nhàn.

Vừa đau khổ vừa thất vọng, trái tim tôi như đóng băng một thời gian dài. Mất niềm tin thật là kinh khủng, nhìn người đàn ông nào tôi cũng thấy đó là kẻ đào mỏ.

Rồi vết thương cũng lành, tôi lại yêu, một người có học thức, có địa vị nhưng đó lại là một người đàn ông hẹp hòi cố chấp, hay ghen tuông đồng thời luôn tìm cách chiếm hữu thân xác tôi…

Không được tôi đáp ứng nhu cầu thế là tình yêu cũng vơi cạn. Từ đó tôi nhìn phái nam như những kẻ khát tình và đâm ra sợ tất cả. Tôi chỉ còn niềm vui duy nhất là làm việc. Làm một cách tận tụy, say mê như là trên đời không còn một điều gì đáng kể hơn.

Trong công ty chỉ có một người làm việc nhiều như tôi đó là sếp. Hình như sếp cũng đang chạy trốn một điều gì đó chăng? Tôi không biết nhưng giữa chúng tôi như bắt đầu có một mối liên hệ vô hình. Gặp nhau chỉ nói chuyện công việc nhưng tôi cảm nhận được mình đang được chia sẻ, quan tâm và cả sự che chở, nâng niu…

Và tôi chỉ khóc khi nghe anh kể về thời thiếu niên cơ cực của mình, về mối tình đau đáu không thành của anh chỉ vì anh nghèo túng…

Lạ lùng thay một sự đồng cảm tràn ngập trong trái tim tôi và tôi biết mình “sống lại”. Anh không hề nói yêu tôi, cũng không hứa hẹn điều gì và không bao giờ tặng quà.

Hai người tình “già” cũng chỉ có những cái nắm tay ngượng ngập. Rồi một ngày anh dẫn tôi về căn hộ mới mua của anh và bảo: “Đây là thứ anh dành dụm gần nửa đời người, anh nhờ em sắp xếp…”.

Tôi đã bật khóc, không phải vì món quà quá lớn mà vì tôi đã có được anh, một bờ vai vững chãi, đáng tin cậy, một hạnh phúc giản dị ngay trong tầm tay… Giờ đây tôi đang bận bịu mua sắm, chọn từng cái chén, đôi đũa, cái bình cắm hoa, bức tranh treo tường cho tổ ấm của mình. Còn anh ngồi cặm cụi, nắn nót viết tên từng vị khách mời trên tấm thiệp hồng thoang thoảng mùi hương hoa…


Ánh Tuyết


 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top