Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Con "Mọt Sách" Biết Yêu
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hide Nguyễn" data-source="post: 8422" data-attributes="member: 6"><p><strong>Chương 2: Con "Mọt Sách" Biết Yêu</strong></p><p></p><p> Từ ngày có sự hiện diện của nhỏ, anh chị tôi không còn gọi tôi là "thằng nhà quê" hay con "mọt sách" nữa. Lúc mới đến nhà tôi được vài lần, nhỏ hỏi tôi một câu rất ngây ngô:</p><p> </p><p>- Anh Duy nè! Tại sao chị của anh kêu anh là "con mọt sách" mà không phải là "thằng mọt sách"?</p><p> </p><p> Tôi gỏ đầu nhỏ liên tiếp vài cái:</p><p> </p><p>- Nhỏ ngu ơi là ngu! Thế nhỏ có nghe ai gọi con mọt là "thằng mọt" bao giờ chưa? Và con kiến là "thằng kiến" không?</p><p> </p><p>Nhỏ vội lắc đầu và nhe răng cười trừ.</p><p> </p><p> Rồi có một lần tôi đang lái xe đưa nhỏ về nhà, trước khi xuống xe nhỏ quay qua bắt lỗi tôi:</p><p> </p><p>- Tại sao anh cứ gọi em bằng "nhỏ" hoài vậy? Người ta có tên đàng hoàng chứ bộ?</p><p> </p><p> Tôi đáp nhanh:</p><p> </p><p>- Thì nhỏ vừa nhỏ con, lại ít tuổi hơn anh, không gọi là "nhỏ" chứ gọi bằng gì?</p><p> </p><p> Nhỏ vội đính chính:</p><p> </p><p> - Gọi bằng Vi đi! Người ta sắp 18 tuổi đấy! Không còn là trẻ con nữa đâu!</p><p> </p><p> Tôi cười khanh khách:</p><p> </p><p>- Ha... ha... Trong mắt của anh, nhỏ lúc nào cũng là trẻ con hết...</p><p> </p><p>Nhận thấy nét mặt của nhỏ không được vui, tôi bèn xuống nước năn nỉ:</p><p> </p><p> - Nhỏ giận anh hả? Thôi được anh sẽ gọi nhỏ là "nhỏ Vi", chịu chưa?</p><p> </p><p>Ai ngờ, nhỏ giận thiệt:</p><p> </p><p>- Anh đúng là một thằng nhà quê nhất trên đời!</p><p> </p><p> Dứt lời, nhỏ đóng gầm cửa xe lại và đi thẳng vào nhà. Không đầy ba bửa sau, nhỏ tự động làm lành với tôi. Chiến tranh cũng là nhỏ mà hòa bình cũng một tay nhỏ cả. Ở bên cạnh nhỏ suốt mấy tháng nay, tôi hầu như đã làm quen hết những tính nết kỳ dị của nhỏ. Trong lúc tôi nhận thấy rằng mình rất thấu hiểu nhỏ thì có một ngày kia, nhỏ tự dưng cắt đứt mối quan hệ với tôi.</p><p> </p><p>Sự kiện xảy ra bắt đầu từ cái hôm sinh nhật 4 tuổi của bé Lan, đứa con gái đầu lòng của ông anh cả tôi. Sau khi tiệc tùng xong, nhỏ phụ rửa chén với chị dâu tôi, còn tôi thì nhanh chân bỏ trốn trong phòng vì xưa nay tôi vốn ghét cái không khí ồn ào và náo nhiệt. Lát sau chị Ba tôi đi vào, cố tình dò xét tình cảm giữa tôi và nhỏ:</p><p> </p><p> - Hồi nào tới giờ, chị tưởng đâu em chỉ biết có sách vở và cái vỏ ốc sên này thôi chứ, không ngờ em lại quen được một cô bạn gái rất xinh đẹp và dễ thương ghê. Theo chị thấy thì cả nhà mình trên dưới đều quý mến Vi cả, vậy người nhà của nó có thích em không?</p><p> </p><p> Tôi trố mắt, kinh ngạc nhìn chị mà trả lời:</p><p> </p><p>- Trời hỡi, bộ chị tưởng tụi em có gì với nhau sao? Con nhỏ đó nó không phiền em một ngày là em cám ơn trời phật lắm rồi. Con gái gì mà phá phách y như con trai, nói chuyện thì giống như mấy bà bán cá ngoài chợ, chả có tí dịu dàng và đoan trang của một người con gái chút nào cả.</p><p> </p><p>Tới phiên chị tôi tròn mắt hỏi lại:</p><p> </p><p> - Em không thích người ta, sao cứ đi chơi với con gái người ta hoài vậy? Năm nay em cũng đã 21 tuổi rồi, tuổi này có bạn gái là thích hợp nhất. à, hay là em đang chấm trúng người khác?</p><p> </p><p>Tôi vội vàng đính chính:</p><p> </p><p> - Tại nhỏ ép em đi chơi chứ em nào có muốn đi đâu, và em cũng chưa có để ý đến một ai cả. Em nói rồi, ngày nào chưa lấy xong bằng đại học, thì em quyết không quen ai cả.</p><p> </p><p>Chị tôi chắc lưỡi vài cái:</p><p> </p><p>- Ch... ch... ch... Em đúng là một con mọt sách chính hiệu!</p><p> </p><p>Nói xong, chị tôi bỏ đi ra ngoài, ra tới cửa, chị tôi đụng ngay Vi đang đứng bên cánh cửa tự bao giờ. Trong khi chị tôi tỏ ra lúng túng thì nhỏ vui vẻ trả lời:</p><p> </p><p>- Chị nói rất đúng! Ảnh đúng là một con mọt sách chính hiệu và là một thằng nhà quê nhất trên đời này. Còn khuya em mới thích anh?</p><p> </p><p> Chiều hôm đó, tôi chở nhỏ về như thường lệ. Trái hẳn mọi khi, hôm nay nhỏ im lặng một cách kỳ lạ song tôi chẳng buồn hỏi nhỏ vì sao. Mãi đến lúc xe đậu trước nhà nhỏ, thì nhỏ mới quay sang hỏi tôi một câu:</p><p> </p><p>- Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?</p><p> </p><p>Câu hỏi bất ngờ của nhỏ khiến tôi sửng sốt vài giây. Có phải nhỏ muốn ám chỉ tôi chăng? Tôi chưa kịp nói gì thì nhỏ đã nhanh nhẹn bước xuống xe rồi, và đó là lần cuối cùng mà tôi đã ở riêng với nhỏ.</p><p></p><p><strong><em>Khuyết danh !</em></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hide Nguyễn, post: 8422, member: 6"] [B]Chương 2: Con "Mọt Sách" Biết Yêu[/B] Từ ngày có sự hiện diện của nhỏ, anh chị tôi không còn gọi tôi là "thằng nhà quê" hay con "mọt sách" nữa. Lúc mới đến nhà tôi được vài lần, nhỏ hỏi tôi một câu rất ngây ngô: - Anh Duy nè! Tại sao chị của anh kêu anh là "con mọt sách" mà không phải là "thằng mọt sách"? Tôi gỏ đầu nhỏ liên tiếp vài cái: - Nhỏ ngu ơi là ngu! Thế nhỏ có nghe ai gọi con mọt là "thằng mọt" bao giờ chưa? Và con kiến là "thằng kiến" không? Nhỏ vội lắc đầu và nhe răng cười trừ. Rồi có một lần tôi đang lái xe đưa nhỏ về nhà, trước khi xuống xe nhỏ quay qua bắt lỗi tôi: - Tại sao anh cứ gọi em bằng "nhỏ" hoài vậy? Người ta có tên đàng hoàng chứ bộ? Tôi đáp nhanh: - Thì nhỏ vừa nhỏ con, lại ít tuổi hơn anh, không gọi là "nhỏ" chứ gọi bằng gì? Nhỏ vội đính chính: - Gọi bằng Vi đi! Người ta sắp 18 tuổi đấy! Không còn là trẻ con nữa đâu! Tôi cười khanh khách: - Ha... ha... Trong mắt của anh, nhỏ lúc nào cũng là trẻ con hết... Nhận thấy nét mặt của nhỏ không được vui, tôi bèn xuống nước năn nỉ: - Nhỏ giận anh hả? Thôi được anh sẽ gọi nhỏ là "nhỏ Vi", chịu chưa? Ai ngờ, nhỏ giận thiệt: - Anh đúng là một thằng nhà quê nhất trên đời! Dứt lời, nhỏ đóng gầm cửa xe lại và đi thẳng vào nhà. Không đầy ba bửa sau, nhỏ tự động làm lành với tôi. Chiến tranh cũng là nhỏ mà hòa bình cũng một tay nhỏ cả. Ở bên cạnh nhỏ suốt mấy tháng nay, tôi hầu như đã làm quen hết những tính nết kỳ dị của nhỏ. Trong lúc tôi nhận thấy rằng mình rất thấu hiểu nhỏ thì có một ngày kia, nhỏ tự dưng cắt đứt mối quan hệ với tôi. Sự kiện xảy ra bắt đầu từ cái hôm sinh nhật 4 tuổi của bé Lan, đứa con gái đầu lòng của ông anh cả tôi. Sau khi tiệc tùng xong, nhỏ phụ rửa chén với chị dâu tôi, còn tôi thì nhanh chân bỏ trốn trong phòng vì xưa nay tôi vốn ghét cái không khí ồn ào và náo nhiệt. Lát sau chị Ba tôi đi vào, cố tình dò xét tình cảm giữa tôi và nhỏ: - Hồi nào tới giờ, chị tưởng đâu em chỉ biết có sách vở và cái vỏ ốc sên này thôi chứ, không ngờ em lại quen được một cô bạn gái rất xinh đẹp và dễ thương ghê. Theo chị thấy thì cả nhà mình trên dưới đều quý mến Vi cả, vậy người nhà của nó có thích em không? Tôi trố mắt, kinh ngạc nhìn chị mà trả lời: - Trời hỡi, bộ chị tưởng tụi em có gì với nhau sao? Con nhỏ đó nó không phiền em một ngày là em cám ơn trời phật lắm rồi. Con gái gì mà phá phách y như con trai, nói chuyện thì giống như mấy bà bán cá ngoài chợ, chả có tí dịu dàng và đoan trang của một người con gái chút nào cả. Tới phiên chị tôi tròn mắt hỏi lại: - Em không thích người ta, sao cứ đi chơi với con gái người ta hoài vậy? Năm nay em cũng đã 21 tuổi rồi, tuổi này có bạn gái là thích hợp nhất. à, hay là em đang chấm trúng người khác? Tôi vội vàng đính chính: - Tại nhỏ ép em đi chơi chứ em nào có muốn đi đâu, và em cũng chưa có để ý đến một ai cả. Em nói rồi, ngày nào chưa lấy xong bằng đại học, thì em quyết không quen ai cả. Chị tôi chắc lưỡi vài cái: - Ch... ch... ch... Em đúng là một con mọt sách chính hiệu! Nói xong, chị tôi bỏ đi ra ngoài, ra tới cửa, chị tôi đụng ngay Vi đang đứng bên cánh cửa tự bao giờ. Trong khi chị tôi tỏ ra lúng túng thì nhỏ vui vẻ trả lời: - Chị nói rất đúng! Ảnh đúng là một con mọt sách chính hiệu và là một thằng nhà quê nhất trên đời này. Còn khuya em mới thích anh? Chiều hôm đó, tôi chở nhỏ về như thường lệ. Trái hẳn mọi khi, hôm nay nhỏ im lặng một cách kỳ lạ song tôi chẳng buồn hỏi nhỏ vì sao. Mãi đến lúc xe đậu trước nhà nhỏ, thì nhỏ mới quay sang hỏi tôi một câu: - Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ? Câu hỏi bất ngờ của nhỏ khiến tôi sửng sốt vài giây. Có phải nhỏ muốn ám chỉ tôi chăng? Tôi chưa kịp nói gì thì nhỏ đã nhanh nhẹn bước xuống xe rồi, và đó là lần cuối cùng mà tôi đã ở riêng với nhỏ. [B][I]Khuyết danh ![/I][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Con "Mọt Sách" Biết Yêu
Top