"Chữa"… ốm
Trời mùa hè, lúc nắng gay gắt, lúc lại đổ mưa rào. Con trai đãng trí quên đội mũ, quên mang áo mưa, vậy là ốm. Nằm trên giường, sốt hầm hập, lại cứ “lắc cái đầu” không chịu uống thuốc. Con trai “tinh vi”: “Ốm xoàng ấy mà, sao phải thuốc cơ chứ”. Con trai mệt nên bỏ cả cơm. Vậy là mặt mũi bơ phờ, xấu xí. Mẹ của con trai cũng phải… “bó tay” trước một tên vô cùng… ngang ngạnh này.
Thế mà: Khi con gái biết chuyện, vội vã đến thăm, con trai dù mệt đến mấy cũng gượng gạo tươi cười: “Không mệt gì hết”. Thì sợ “bộ dạng” bơ phờ sẽ “mất điểm” mà lị. Con gái vừa mới thủ thỉ: “Tiếc quá, chủ nhật này đang định rủ ấy đi pic nic cùng bọn tớ, thế mà ấy lại ốm”. Thế là con trai mắt… long lanh hẳn lên: “Không sao, không sao, tớ hết ốm rồi, thật mà. Tớ đi được”. Rồi chẳng cần mẹ giục, con trai cứ… đòi uống thuốc, cố gắng ăn liền… 3 bát cơm. Chưa đầy hai ngày sau, ốm đành phải chạy chỗ khác chơi mất tiêu. Con gái siêu quá, bằng một câu nói mà giúp con trai khỏe re rồi kìa!
"Chữa"… nhớ nhung
Tình hình là: Chẳng hiểu sao, nghỉ hè rồi, đáng lẽ phải thật vui, thật thoải mái, vậy mà con trai cứ buồn xo, cứ thấy… thiếu thiếu một điều gì đấy. Con trai làm việc gì cũng không thể tập trung được, lại còn ra ngẩn vào ngơ nữa chứ. Chẹp chẹp.
Rồi con trai cũng hiểu ra, hóa ra là con trai đang thấy thiếu tiếng cười giòn tan của con gái. Trước đây mỗi ngày lên lớp, con trai đều được “chí chóe”, được “buôn dưa lê”, được trêu chọc con gái, bây giờ thấy thiếu, thấy buồn là tất nhiên rồi.
Và con trai tìm đủ mọi lý do để gọi điện đến nhà con gái mỗi ngày… 10 lần. Con trai giả bộ chăm học, đến mượn sách vở về ôn tập, để tranh thủ nhìn thấy con gái tí ti…
Và, chỉ cần một SMS nhận từ con gái, một xíu xiu gặp mặt ấy, cũng đủ để con trai… cười một mình cả ngày rồi.
"Chữa trị" rắc rối
Là thế này: Một cô bạn lớp bên “để ý” con trai từ rất rất lâu rồi, nhưng tất nhiên là con trai chẳng có tí tẹo gì “đặc biệt” với người ta cả. Dạo này người ta “cầm cưa” con trai mạnh mẽ quá, vậy là con trai bối rối. Một lần, con trai đã từ chối, và người ta… khóc. Eo ơi, con trai sợ nước mắt con gái lắm cơ, thế là lúc nào con trai cũng… đăm chiêu, chẳng biết nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa.
Tìm đến “bác sĩ” con gái, con gái đã giúp con trai làm một tấm thiệp thật đẹp, rồi vẽ lên đó một đôi bạn thân thiết, cộng thêm những lời lẽ rất dịu dàng: “Tớ muốn chúng mình mãi là bạn tốt của nhau. Tớ rất yêu quý và muốn có một người bạn như cậu mà”. Và người ta đủ nhạy cảm để hiểu ý của con trai, cũng chẳng thấy tự ái như lời từ chối thẳng thừng lúc trước. Người ta chấp nhận là bạn bè, con trai vui ơi là vui, thầm cảm ơn “bác sĩ” lúc nào cũng giúp con trai “sửa chữa” những rắc rối một cách tốt đẹp nhất.
Dù “bác sĩ” con gái rất là tài giỏi, thì vẫn phải “bó tay” với… trái tim con trai. Con gái lúc nào cũng khiến trai tim con trai phải lỗi nhịp, phải “rung rinh”, rồi “đập loạn xạ” nữa chứ. Vì điều này, mà con trai thấy “ghét” con gái ghê cơ!
Và “bác sĩ” con gái cũng rất… ngốc xít, đôi khi cũng ốm, cũng ngại uống thuốc, ngại ăn cơm, cũng nhớ nhung và gặp nhiều rắc rối. Con gái chẳng thể nào tự “chữa lành” cho mình, mà luôn cần đến một “bác sĩ” khác: Là… con trai ấy mà!
Tin
Trời mùa hè, lúc nắng gay gắt, lúc lại đổ mưa rào. Con trai đãng trí quên đội mũ, quên mang áo mưa, vậy là ốm. Nằm trên giường, sốt hầm hập, lại cứ “lắc cái đầu” không chịu uống thuốc. Con trai “tinh vi”: “Ốm xoàng ấy mà, sao phải thuốc cơ chứ”. Con trai mệt nên bỏ cả cơm. Vậy là mặt mũi bơ phờ, xấu xí. Mẹ của con trai cũng phải… “bó tay” trước một tên vô cùng… ngang ngạnh này.
Thế mà: Khi con gái biết chuyện, vội vã đến thăm, con trai dù mệt đến mấy cũng gượng gạo tươi cười: “Không mệt gì hết”. Thì sợ “bộ dạng” bơ phờ sẽ “mất điểm” mà lị. Con gái vừa mới thủ thỉ: “Tiếc quá, chủ nhật này đang định rủ ấy đi pic nic cùng bọn tớ, thế mà ấy lại ốm”. Thế là con trai mắt… long lanh hẳn lên: “Không sao, không sao, tớ hết ốm rồi, thật mà. Tớ đi được”. Rồi chẳng cần mẹ giục, con trai cứ… đòi uống thuốc, cố gắng ăn liền… 3 bát cơm. Chưa đầy hai ngày sau, ốm đành phải chạy chỗ khác chơi mất tiêu. Con gái siêu quá, bằng một câu nói mà giúp con trai khỏe re rồi kìa!
Con gái luôn lắng nghe những rắc rối của con trai...
"Chữa"… nhớ nhung
Tình hình là: Chẳng hiểu sao, nghỉ hè rồi, đáng lẽ phải thật vui, thật thoải mái, vậy mà con trai cứ buồn xo, cứ thấy… thiếu thiếu một điều gì đấy. Con trai làm việc gì cũng không thể tập trung được, lại còn ra ngẩn vào ngơ nữa chứ. Chẹp chẹp.
Rồi con trai cũng hiểu ra, hóa ra là con trai đang thấy thiếu tiếng cười giòn tan của con gái. Trước đây mỗi ngày lên lớp, con trai đều được “chí chóe”, được “buôn dưa lê”, được trêu chọc con gái, bây giờ thấy thiếu, thấy buồn là tất nhiên rồi.
Và con trai tìm đủ mọi lý do để gọi điện đến nhà con gái mỗi ngày… 10 lần. Con trai giả bộ chăm học, đến mượn sách vở về ôn tập, để tranh thủ nhìn thấy con gái tí ti…
Và, chỉ cần một SMS nhận từ con gái, một xíu xiu gặp mặt ấy, cũng đủ để con trai… cười một mình cả ngày rồi.
"Chữa trị" rắc rối
Là thế này: Một cô bạn lớp bên “để ý” con trai từ rất rất lâu rồi, nhưng tất nhiên là con trai chẳng có tí tẹo gì “đặc biệt” với người ta cả. Dạo này người ta “cầm cưa” con trai mạnh mẽ quá, vậy là con trai bối rối. Một lần, con trai đã từ chối, và người ta… khóc. Eo ơi, con trai sợ nước mắt con gái lắm cơ, thế là lúc nào con trai cũng… đăm chiêu, chẳng biết nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa.
Tìm đến “bác sĩ” con gái, con gái đã giúp con trai làm một tấm thiệp thật đẹp, rồi vẽ lên đó một đôi bạn thân thiết, cộng thêm những lời lẽ rất dịu dàng: “Tớ muốn chúng mình mãi là bạn tốt của nhau. Tớ rất yêu quý và muốn có một người bạn như cậu mà”. Và người ta đủ nhạy cảm để hiểu ý của con trai, cũng chẳng thấy tự ái như lời từ chối thẳng thừng lúc trước. Người ta chấp nhận là bạn bè, con trai vui ơi là vui, thầm cảm ơn “bác sĩ” lúc nào cũng giúp con trai “sửa chữa” những rắc rối một cách tốt đẹp nhất.
... và giúp con trai chữa trị hiệu quả nhất.
Thế nhưng…
Dù “bác sĩ” con gái rất là tài giỏi, thì vẫn phải “bó tay” với… trái tim con trai. Con gái lúc nào cũng khiến trai tim con trai phải lỗi nhịp, phải “rung rinh”, rồi “đập loạn xạ” nữa chứ. Vì điều này, mà con trai thấy “ghét” con gái ghê cơ!
Và “bác sĩ” con gái cũng rất… ngốc xít, đôi khi cũng ốm, cũng ngại uống thuốc, ngại ăn cơm, cũng nhớ nhung và gặp nhiều rắc rối. Con gái chẳng thể nào tự “chữa lành” cho mình, mà luôn cần đến một “bác sĩ” khác: Là… con trai ấy mà!
Tin