Bên Biển xanh trở mình thao thức,
Sóng kể anh nghe - cổ tích một chuyện tình...
Xưa lắm rồi... Mãi tự thuở hồng hoang
Trên Trái đất loài người chưa xuất hiện
Chỉ có Đất liền - Bầu Trời – và Biển
Qua mỗi ngày thêm gắn bó cùng nhau!
Biển đa tình đắm đuối với lời yêu...
Trước hai người đàn ông tuyệt vời ấy
Một Đất liền hiền từ, nhẫn nại
Một Bầu Trời phóng khoáng – dáng bảnh bao!
Rồi đêm ngày sống với những khát khao...
Yêu hết mình cho Bầu Trời buổi sáng
Khi đêm đến - Trời nồng nàn say giấc,
Bước nhẹ nhàng về bên Đất ái ân!
Thời gian vô tình rút ngắn đêm tháng Năm
Để Bầu Trời ngập tràn trong ân ái
Cuống cuồng rút ngày tháng Mười ngắn lại,
Cho mạch tình trong lòng Đất đê mê...
Rồi sau mỗi giây phút huyền diệu kia,
Trời không muốn xa rời nàng Biển
Muốn giữ Biển gần bên mình vĩnh viễn
Nên xuất hiện ghen ghét giữa lòng tham
Và thức dậy trong lòng những tính toan...
Trời đổ nắng cho khô cằn đời Đất
Rồi gọi sấm, gọi mưa về uy hiếp
Đất vẫn hiền từ nhẫn nại bao dung!
Biển bồn chồn khi Đất cứ lặng thinh...
Chợt nàng thấy một trái tim ấm áp
Đập từng nhịp rộn ràng trong lòng Đất,
Vút bay lên... cất tiếng hát thanh bình!
Đất hiền từ không thích chiến tranh,
Biển hiểu ra – và nàng bật khóc...
Xé vòng tay Bầu Trời, lao mình về với Đất
Trời ngỡ ngàng - gào thét: Biển!...Vì sao?
Biển ngoái nhìn: Chàng không hiểu được đâu!
Và nàng nguyện gắn đời mình cùng Đất
Trả cho Trời những đứa con lấp lánh...
Một Trăng tròn – và triệu triệu Vì sao
Trời bẽ bàng, ngậm ngùi với niềm đau...
Giấu những đứa con vào mênh mông lồng ngực
Mắt thù hận nhìn đám con của Đất:
Trong mỗi dáng hình đều đập một trái tim!
Trời lén mang những ích kỷ nhỏ nhen
Những tính toan, hận thù, yêu – ghét...
Rót nhẹ nhàng vào tim con của Đất,
Rồi đẩy mình lên cao mãi, vời cao...
Biển ngỡ mình bị lừa dối từ lâu
Khi trái tim những đứa con không như nàng nghĩ,
Rời xa Đất âm thầm lặng lẽ...
Sóng tạ từ hát khúc hát biệt ly!
Mãi từ đó cho đến tận bây giờ,
Trời - Biển - Đất – ba miền cách biệt
Biển muôn đời trở mình tình thao thức...
Sâu trong lòng khắc khoải những yêu thương!
Có những đứa con của Đất liền - Biển xanh
Mãi lênh đênh trên tàu thuyền hôm sớm...
Chẳng quản ngày đêm nhọc nhằn mưa nắng,
Kéo Biển gần về với Đất thương yêu!
Sóng ngọt ngào ru giấc ngủ Trăng – Sao
Hát bài tình cho Bầu Trời xưa cũ...
Rồi những khi đầm đìa thương nhớ,
Thuỷ triều dâng hôn lặng lẽ Đất liền...
Và đêm nay...
Bên Biển xanh thao thức trở mình,
Anh kể em nghe một chuyện tình cổ tích!
Sưu tầm.
Sóng kể anh nghe - cổ tích một chuyện tình...
Xưa lắm rồi... Mãi tự thuở hồng hoang
Trên Trái đất loài người chưa xuất hiện
Chỉ có Đất liền - Bầu Trời – và Biển
Qua mỗi ngày thêm gắn bó cùng nhau!
Biển đa tình đắm đuối với lời yêu...
Trước hai người đàn ông tuyệt vời ấy
Một Đất liền hiền từ, nhẫn nại
Một Bầu Trời phóng khoáng – dáng bảnh bao!
Rồi đêm ngày sống với những khát khao...
Yêu hết mình cho Bầu Trời buổi sáng
Khi đêm đến - Trời nồng nàn say giấc,
Bước nhẹ nhàng về bên Đất ái ân!
Thời gian vô tình rút ngắn đêm tháng Năm
Để Bầu Trời ngập tràn trong ân ái
Cuống cuồng rút ngày tháng Mười ngắn lại,
Cho mạch tình trong lòng Đất đê mê...
Rồi sau mỗi giây phút huyền diệu kia,
Trời không muốn xa rời nàng Biển
Muốn giữ Biển gần bên mình vĩnh viễn
Nên xuất hiện ghen ghét giữa lòng tham
Và thức dậy trong lòng những tính toan...
Trời đổ nắng cho khô cằn đời Đất
Rồi gọi sấm, gọi mưa về uy hiếp
Đất vẫn hiền từ nhẫn nại bao dung!
Biển bồn chồn khi Đất cứ lặng thinh...
Chợt nàng thấy một trái tim ấm áp
Đập từng nhịp rộn ràng trong lòng Đất,
Vút bay lên... cất tiếng hát thanh bình!
Đất hiền từ không thích chiến tranh,
Biển hiểu ra – và nàng bật khóc...
Xé vòng tay Bầu Trời, lao mình về với Đất
Trời ngỡ ngàng - gào thét: Biển!...Vì sao?
Biển ngoái nhìn: Chàng không hiểu được đâu!
Và nàng nguyện gắn đời mình cùng Đất
Trả cho Trời những đứa con lấp lánh...
Một Trăng tròn – và triệu triệu Vì sao
Trời bẽ bàng, ngậm ngùi với niềm đau...
Giấu những đứa con vào mênh mông lồng ngực
Mắt thù hận nhìn đám con của Đất:
Trong mỗi dáng hình đều đập một trái tim!
Trời lén mang những ích kỷ nhỏ nhen
Những tính toan, hận thù, yêu – ghét...
Rót nhẹ nhàng vào tim con của Đất,
Rồi đẩy mình lên cao mãi, vời cao...
Biển ngỡ mình bị lừa dối từ lâu
Khi trái tim những đứa con không như nàng nghĩ,
Rời xa Đất âm thầm lặng lẽ...
Sóng tạ từ hát khúc hát biệt ly!
Mãi từ đó cho đến tận bây giờ,
Trời - Biển - Đất – ba miền cách biệt
Biển muôn đời trở mình tình thao thức...
Sâu trong lòng khắc khoải những yêu thương!
Có những đứa con của Đất liền - Biển xanh
Mãi lênh đênh trên tàu thuyền hôm sớm...
Chẳng quản ngày đêm nhọc nhằn mưa nắng,
Kéo Biển gần về với Đất thương yêu!
Sóng ngọt ngào ru giấc ngủ Trăng – Sao
Hát bài tình cho Bầu Trời xưa cũ...
Rồi những khi đầm đìa thương nhớ,
Thuỷ triều dâng hôn lặng lẽ Đất liền...
Và đêm nay...
Bên Biển xanh thao thức trở mình,
Anh kể em nghe một chuyện tình cổ tích!
Sưu tầm.