evil_angel
New member
- Xu
- 0
Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn cách biệt bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó,người yêu có thể cô đơn ngay khi ở bên nhau.
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội. Thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. Vì thế, người ta có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa người ta kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư người ta đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm.
Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn.Nó đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .
Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này ..
Cô đơn - cảm giác không thể gọi thành tên . một mình trên đường ... Dòng người vẫn đi, vẫn ồn ào ... Một mình ta lặng lẽ ... Vậy là cô đơn !!!
Cô đơn là khi một mình với biển ... Biển vẫn vậy ... Vẫn ồn ào ... Vẫn hôn lên bờ cát ... Tự nhiên thấy mình vô duyên lạ ...
Một mình với biển ... Thả bộ ... Trên mình khoác chiếc áo gió ... Mũ trùm kín đầu ... Mưa nhẹ phả vào mặt ... Buốt ... Lạnh .... Muốn có một vòng tay ai đó ôm mình ... Kéo mình vào lòng ... Biết mình cô đơn ...
Nhìn lại dấu chân trên cát chỉ có mình ...
Cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa ... Một mình khóc, mong mưa xoá hết nước mắt để mai mình vững vàng hơn ...
Cô đơn khi một mình trong phòng ... Bản nhạc vẫn vang lên ... Muốn có ai đó gọi điện chỉ để nói một câu xin chào ... Muốn có một cái xiết tay thật chặt để biết mình không một mình, để biết mình không đơn độc.
Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe ... người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói ... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên ... Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn ... Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề ... Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn ... vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn ...
Và ... bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó ... đang cô đơn ...
Khi cô đơn người ta sẽ cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần ... cần nhiều lắm ... cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác ... Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả ... Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia ... Còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận ... dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm mét ...
Cô đơn là khi một mình nhìn hoàng hôn đang dần qua ... Muốn có ai đó để ôm vào lòng ...
Cô đơn là khi giáng sinh đến, ai cũng có người tay trong tay, hay một nhóm bạn vừa đi vừa nô đùa ... Nhớ Noen trước mình cùng với mấy nhóc đi bộ hết con phố này đến con phố khác ... đứa nào cũng mệt nhưng vui...Nhưng giờ nhìn lại đâu còn ai?
Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn ... Để mình không phải một mình trước biển, để có ai đó nắm tay mình thật chặt, để có ai đó gọi 3 giây chỉ để nói xin chào ... Để có những người bạn cùng đi chơi đêm noen lạnh giá ...
Cuộc sống, vốn mang nhiều gam màu. Như người ta vẫn hay dùng bằng từ ngữ thông thường, ngắn gọn: phức tạp. Và cũng có người dùng bằng từ ngữ bóng bẩy, triết lý: không phải một thảm hoa hồng, mà nếu có là thảm hoa hồng thì ắt sẽ đầy gai nhọn, bước vào cuộc sống ai sẽ tránh được gai nhọn?
Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng sẽ làm thi vị cuộc sống. Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng cũng làm u tối cuộc sống.
Nhưng, chẳng ai tránh được. Vì nếu không có nó, cuộc sống biết đâu sẽ chẳng còn là cuộc sống.
Ai cũng từng cô đơn, ai cũng từng tuyệt vọng. Dù theo những xúc cảm và hoàn cảnh khác nhau.
Cô đơn không có nghĩa là khi ở một mình. Tuyệt vọng không có nghĩa là khi thất bại, hết niềm tin.
Ở giữa hạnh phúc không có nghĩa là hoàn toàn hạnh phúc, ở giữa hy vọng không có nghĩa sẽ không tuyệt vọng.
Chấp nhận cô đơn là không còn cô đơn, không "thấy" mình cô đơn nữa. Cô đơn lúc đó sẽ thấp lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ ta cô đơn. Chấp nhận cô đơn ta sẽ cao hơn cô đơn.
Dám tuyệt vọng là tuyệt vọng đã không còn, không còn "thấy" mình đang tuyệt vọng nữa. Tuyệt vọng lúc đó sẽ yếu lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ sự tuyệt vọng. Dám tuyệt vọng, ta sẽ mạnh hơn tuyệt vọng.
Mấy hôm nay cảm xúc mang nhiều góc cạnh. Muốn viết thật nhiều nhưng chẳng viết nổi. Muốn nói thật nhiều nhưng chẳng nói nổi. Muốn làm nhiều thứ nhưng không thể làm nổi.
Thôi thì cứ để nó diễn ra như nó đang diễn ra. Biết rằng lòng vẫn thích câu thơ "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng", nhưng sự cô đơn mà nhiều người biết sẽ chẳng thành cô đơn nữa, sự tuyệt vọng mà được nhiều người biết sẽ chẳng là tuyệt vọng nữa.
Đêm nay vẫn một mình nghe những bản nhạc yêu thích, nhưng khi rảnh rỗi vẫn thường lang thang trên mạng chả biết có phải đang cô đơn. Có thể đêm mai, đêm kia sẽ không còn hy vọng ở những điều đang hy vọng, chả biết có phải là tuyệt vọng không.
Và ta vẫn phải cám ơn cuộc sống, sau mỗi sớm mai thức giấc...
You'll never walk alone
Cô đơn..? Ai có thực sự cô đơn hay chỉ cố gắng làm ra như mình cô đơn.. ?
Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.
Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội. Thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. Vì thế, người ta có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa người ta kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư người ta đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm.
Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn.Nó đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.
Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .
Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này ..
Cô đơn - cảm giác không thể gọi thành tên . một mình trên đường ... Dòng người vẫn đi, vẫn ồn ào ... Một mình ta lặng lẽ ... Vậy là cô đơn !!!
Cô đơn là khi một mình với biển ... Biển vẫn vậy ... Vẫn ồn ào ... Vẫn hôn lên bờ cát ... Tự nhiên thấy mình vô duyên lạ ...
Một mình với biển ... Thả bộ ... Trên mình khoác chiếc áo gió ... Mũ trùm kín đầu ... Mưa nhẹ phả vào mặt ... Buốt ... Lạnh .... Muốn có một vòng tay ai đó ôm mình ... Kéo mình vào lòng ... Biết mình cô đơn ...
Nhìn lại dấu chân trên cát chỉ có mình ...
Cô đơn là khi một mình lang thang trong mưa ... Một mình khóc, mong mưa xoá hết nước mắt để mai mình vững vàng hơn ...
Cô đơn khi một mình trong phòng ... Bản nhạc vẫn vang lên ... Muốn có ai đó gọi điện chỉ để nói một câu xin chào ... Muốn có một cái xiết tay thật chặt để biết mình không một mình, để biết mình không đơn độc.
Có người hỏi tôi câu như vậy - Vì sao Sao Băng cô đơn?
Chịu! - Có lẽ bạn nên hỏi tổng đài 1080
Sao băng cô đơn trong suốt cuộc hành trình. Một thiên thể cô đơn, hành trình cô đơn, cháy sáng, rực rỡ cô đơn và tan biến đi cũng trong cô đơn.
Khi thấy sao băng, chúng ta luôn ước thật nhiều, ước trong một niềm tin mãnh liệt - Khi sao băng lướt qua và chúng ta ước một điều gì đó... khi vệt nước mắt của bầu trời vụt tắt, mang theo hàng triệu ước mơ, nỗi khát khao và sự hạnh phúc.
Đơn giản là sao băng quá hiếm hoi khi xuất hiện, hiếm hoi như chính lòng tin của chúng ta vậy...
Lòng tin luôn phải dựa vào một cái gì đó để tồn tại...
Thật tình tôi không thể hiểu nổi tại sao Sao Băng luôn cô đơn - chắc là ý trời..
Con người ta cũng vậy !Cũng có đôi lúc cô đơn...Buồn...và khóc...
Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc.
Sao băng cô đơn trong suốt cuộc hành trình. Một thiên thể cô đơn, hành trình cô đơn, cháy sáng, rực rỡ cô đơn và tan biến đi cũng trong cô đơn.
Khi thấy sao băng, chúng ta luôn ước thật nhiều, ước trong một niềm tin mãnh liệt - Khi sao băng lướt qua và chúng ta ước một điều gì đó... khi vệt nước mắt của bầu trời vụt tắt, mang theo hàng triệu ước mơ, nỗi khát khao và sự hạnh phúc.
Đơn giản là sao băng quá hiếm hoi khi xuất hiện, hiếm hoi như chính lòng tin của chúng ta vậy...
Lòng tin luôn phải dựa vào một cái gì đó để tồn tại...
Thật tình tôi không thể hiểu nổi tại sao Sao Băng luôn cô đơn - chắc là ý trời..
Con người ta cũng vậy !Cũng có đôi lúc cô đơn...Buồn...và khóc...
Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc.
Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào khoe' môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “ hạ nhiệt ” và ... sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc ... Nhưng khi người ta đã khóc đến sưng mắt, khóc đến thảm thương thì việc gì người ta cũng dám làm … Một phút nông nổi nhất thời trong cô đơn và tuyệt vọng, còn gì cô đơn hơn thế ???
Cô đơn nơi đông người ... Tin được không nhỉ ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim ??? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy ... Giá như được ôm một ai đó, dụi đầu vào người đó và khóc ... Giá như có một người lạ bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành ... thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết ... Giá như kẻ thù của ta gọi hỏi thăm ta khi mắc bệnh…thì nỗi ngạc nhiên sẽ hút cạn nỗi cô đơn ...Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe ... người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói ... Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên ... Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn ... Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề ... Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn ... vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn ...
Và ... bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó ... đang cô đơn ...
Khi cô đơn người ta sẽ cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng, cần ... cần nhiều lắm ... cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác ... Nhưng họ chẳng dám nói ra, vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ, chẳng có ai quan tâm đến họ cả ... Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia ... Còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận ... dù chỉ là vài ba cây số hay vài trăm mét ...
Cô đơn là khi một mình nhìn hoàng hôn đang dần qua ... Muốn có ai đó để ôm vào lòng ...
Cô đơn là khi giáng sinh đến, ai cũng có người tay trong tay, hay một nhóm bạn vừa đi vừa nô đùa ... Nhớ Noen trước mình cùng với mấy nhóc đi bộ hết con phố này đến con phố khác ... đứa nào cũng mệt nhưng vui...Nhưng giờ nhìn lại đâu còn ai?
Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn ... Để mình không phải một mình trước biển, để có ai đó nắm tay mình thật chặt, để có ai đó gọi 3 giây chỉ để nói xin chào ... Để có những người bạn cùng đi chơi đêm noen lạnh giá ...
Cuộc sống, vốn mang nhiều gam màu. Như người ta vẫn hay dùng bằng từ ngữ thông thường, ngắn gọn: phức tạp. Và cũng có người dùng bằng từ ngữ bóng bẩy, triết lý: không phải một thảm hoa hồng, mà nếu có là thảm hoa hồng thì ắt sẽ đầy gai nhọn, bước vào cuộc sống ai sẽ tránh được gai nhọn?
Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng sẽ làm thi vị cuộc sống. Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng cũng làm u tối cuộc sống.
Nhưng, chẳng ai tránh được. Vì nếu không có nó, cuộc sống biết đâu sẽ chẳng còn là cuộc sống.
Ai cũng từng cô đơn, ai cũng từng tuyệt vọng. Dù theo những xúc cảm và hoàn cảnh khác nhau.
Cô đơn không có nghĩa là khi ở một mình. Tuyệt vọng không có nghĩa là khi thất bại, hết niềm tin.
Ở giữa hạnh phúc không có nghĩa là hoàn toàn hạnh phúc, ở giữa hy vọng không có nghĩa sẽ không tuyệt vọng.
Chấp nhận cô đơn là không còn cô đơn, không "thấy" mình cô đơn nữa. Cô đơn lúc đó sẽ thấp lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ ta cô đơn. Chấp nhận cô đơn ta sẽ cao hơn cô đơn.
Dám tuyệt vọng là tuyệt vọng đã không còn, không còn "thấy" mình đang tuyệt vọng nữa. Tuyệt vọng lúc đó sẽ yếu lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ sự tuyệt vọng. Dám tuyệt vọng, ta sẽ mạnh hơn tuyệt vọng.
Mấy hôm nay cảm xúc mang nhiều góc cạnh. Muốn viết thật nhiều nhưng chẳng viết nổi. Muốn nói thật nhiều nhưng chẳng nói nổi. Muốn làm nhiều thứ nhưng không thể làm nổi.
Thôi thì cứ để nó diễn ra như nó đang diễn ra. Biết rằng lòng vẫn thích câu thơ "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng", nhưng sự cô đơn mà nhiều người biết sẽ chẳng thành cô đơn nữa, sự tuyệt vọng mà được nhiều người biết sẽ chẳng là tuyệt vọng nữa.
Đêm nay vẫn một mình nghe những bản nhạc yêu thích, nhưng khi rảnh rỗi vẫn thường lang thang trên mạng chả biết có phải đang cô đơn. Có thể đêm mai, đêm kia sẽ không còn hy vọng ở những điều đang hy vọng, chả biết có phải là tuyệt vọng không.
Và ta vẫn phải cám ơn cuộc sống, sau mỗi sớm mai thức giấc...
You'll never walk alone
Cô đơn..? Ai có thực sự cô đơn hay chỉ cố gắng làm ra như mình cô đơn.. ?
".. Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vuj hơn cả một trận cười.
Lúc bé, tưởng đống bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình...
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế...
Hiểu hết giá trị của nó ..
Khi cô đơn bạn sẽ thấy mình tuy có nhiều bạn nhưng hiện tại không có ai bên cạnh lúc này.....đôi khi cô đơn bạn sẽ nghe được âm thanh của kim đồng hồ đang chạy, tuy nó phát ra rất nhỏ nhưng bạn biết không, bạn đang nghe âm thanh của thời gjan đó.
Khi cô đơn bạn sẽ biết mình đang thiếu gì, có gì và muốn gì nhất.
Khi cô đơn bạn sẽ biết mình cần ai, tin tưởng ai và muốn ai có mặt ngay lúc này để bạn trải lòng chia sẻ...
Khi cô đơn bạn sẽ có cơ hội ngẫm nghĩ về cuộc sống, gia đình, bạn bè và mọi điều tốt xấu trong cuộc sống...
Khi cô đơn ý tưởng bạn sẽ nổi dậy, các nhà khoa học cũng vì cô đơn mà có thời gian yên tĩnh nghĩ ra những phát minh vĩ đại đó thôi.
Khi cô đơn bạn sẽ thêm yêu quý niềm vui , hạnh phúc....
Nhưng lại thấy ở đâu đó ghi , lại nghe ai đó nói .
Cuộc đời... cơ bản là... Buồn....
Lúc bé, tưởng đống bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình...
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế...
Hiểu hết giá trị của nó ..
Khi cô đơn bạn sẽ thấy mình tuy có nhiều bạn nhưng hiện tại không có ai bên cạnh lúc này.....đôi khi cô đơn bạn sẽ nghe được âm thanh của kim đồng hồ đang chạy, tuy nó phát ra rất nhỏ nhưng bạn biết không, bạn đang nghe âm thanh của thời gjan đó.
Khi cô đơn bạn sẽ biết mình đang thiếu gì, có gì và muốn gì nhất.
Khi cô đơn bạn sẽ biết mình cần ai, tin tưởng ai và muốn ai có mặt ngay lúc này để bạn trải lòng chia sẻ...
Khi cô đơn bạn sẽ có cơ hội ngẫm nghĩ về cuộc sống, gia đình, bạn bè và mọi điều tốt xấu trong cuộc sống...
Khi cô đơn ý tưởng bạn sẽ nổi dậy, các nhà khoa học cũng vì cô đơn mà có thời gian yên tĩnh nghĩ ra những phát minh vĩ đại đó thôi.
Khi cô đơn bạn sẽ thêm yêu quý niềm vui , hạnh phúc....
Nhưng lại thấy ở đâu đó ghi , lại nghe ai đó nói .
Cuộc đời... cơ bản là... Buồn....
(Sưu tầm)