Cô đơn
Nhiều khi, quan sát bạn bè xung quanh và những người lớn tuổi hơn, cũng như những người nhỏ tuổi hơn sống; tôi ngậm ngùi mà kết luận rằng: tất cả chúng ta đều đáng thương. Và hình như, cái động cơ cuối cùng để thế giới này quay, cái duy nhất khiến chúng ta làm những gì chúng ta đang làm là sự cô đơn.
Ta cô đơn lúc ở 1 mình. Ta cô đơn ngay khi đứng giữa đám đông bạn bè. Ngay cả khi ta cười rất tươi, tươi cực điểm thì hình như vẫn có sự cô đơn hiện hữu như cái nam châm ở phía xa. Nó kéo ta gắng níu thêm khoảnh khắc này và cố gắng hoàn thiện mình để được ở lại cùng đồng loại, để không bị ruồng bỏ.
…Mỗi con người trong bản thân chúng ta ai cũng có những khoảng riêng dành cho sự cô đơn. Đó là khi ta mải miết sống, nhưng giật mình nhìn lại thì chẳng còn ai xung quanh. Đó cũng có thể là khi ta cảm thấy chẳng một ai có thể hiểu và chia sẻ với ta những gì ta suy nghĩ hay đam mê. Đó cũng có thể là khi bạn muốn trút bỏ nỗi lòng nhưng lại chẳng thể tìm được ai rảnh rỗi để san sẻ. Đó cũng có thể là khi bạn ở giữa đông đúc những nụ cười mà lại thấy mình như đi bên lề cuộc vui. Đó cũng có thể là khi bạn vừa buồn bã, vừa kiêu hãnh, khoái trá đi lại tung tăng ngạo ngược trong thế giới của riêng mình. Chỉ thỉnh thoảng hào phóng mời vào một, hai người khách rồi lại mời họ ra ngoài để ta đóng cửa lại.
Trong nhiều sự cô đơn, có lẽ đáng sợ nhất là sự cô đơn giữa những người thân yêu, cô đơn với chính bản thân mình.
Một ngày dài...
(st)
Nhiều khi, quan sát bạn bè xung quanh và những người lớn tuổi hơn, cũng như những người nhỏ tuổi hơn sống; tôi ngậm ngùi mà kết luận rằng: tất cả chúng ta đều đáng thương. Và hình như, cái động cơ cuối cùng để thế giới này quay, cái duy nhất khiến chúng ta làm những gì chúng ta đang làm là sự cô đơn.
Ta cô đơn lúc ở 1 mình. Ta cô đơn ngay khi đứng giữa đám đông bạn bè. Ngay cả khi ta cười rất tươi, tươi cực điểm thì hình như vẫn có sự cô đơn hiện hữu như cái nam châm ở phía xa. Nó kéo ta gắng níu thêm khoảnh khắc này và cố gắng hoàn thiện mình để được ở lại cùng đồng loại, để không bị ruồng bỏ.
…Mỗi con người trong bản thân chúng ta ai cũng có những khoảng riêng dành cho sự cô đơn. Đó là khi ta mải miết sống, nhưng giật mình nhìn lại thì chẳng còn ai xung quanh. Đó cũng có thể là khi ta cảm thấy chẳng một ai có thể hiểu và chia sẻ với ta những gì ta suy nghĩ hay đam mê. Đó cũng có thể là khi bạn muốn trút bỏ nỗi lòng nhưng lại chẳng thể tìm được ai rảnh rỗi để san sẻ. Đó cũng có thể là khi bạn ở giữa đông đúc những nụ cười mà lại thấy mình như đi bên lề cuộc vui. Đó cũng có thể là khi bạn vừa buồn bã, vừa kiêu hãnh, khoái trá đi lại tung tăng ngạo ngược trong thế giới của riêng mình. Chỉ thỉnh thoảng hào phóng mời vào một, hai người khách rồi lại mời họ ra ngoài để ta đóng cửa lại.
Trong nhiều sự cô đơn, có lẽ đáng sợ nhất là sự cô đơn giữa những người thân yêu, cô đơn với chính bản thân mình.
Một ngày dài...
(st)