Khi con gái vừa thôi nôi, bà mẹ phát hiện khớp xương chân tay mình đau nhức và ngày càng teo. Bé được 4 tuổi cũng là lúc bà mẹ không còn khả năng đi lại nữa. Bé bắt đầu đảm nhiệm việc chăm sóc mẹ ở cái tuổi mà bản thân vẫn còn cần được chăm sóc...
Như một cơn ác mộng...
Bé gái ấy là Trần Thị Thanh Trúc, nay đã 15 tuổi, vừa tốt nghiệp lớp 9 trường THCS Nguyễn Văn Tư (huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre). Người mẹ lau nước mắt kể: "Cô ngã bệnh một năm thì chú bị giãn cột sống, phải bán đất lấy tiền trang trải. Nhưng tiền bán đất ăn mãi cũng hết, lại đi vay mượn... Anh trai của Trúc phải đi làm phụ hồ để lo thuốc thang cho mẹ. Thương Trúc lắm, vì mới đỏ hỏn đã không còn được mẹ ôm ấp, nâng niu nữa. 4 tuổi, Trúc đã phải tập tành vệ sinh cá nhân cho cô. Có lần, Trúc mang cái bô đầy đi đổ mà làm ướt cả quần áo, hoặc những lúc cô ngã đè lên con bé... 4 tuổi thì biết gì đâu, con bé chỉ biết đứng khóc vì thương mẹ... Những lúc trời trở lạnh, vừa thoa thuốc cho cô, Trúc vừa thút thít. Tội nhất là khi mưa lớn, nước tràn vào nhà, nó cứ chạy cuống cuồng kiếm đồ che cho cô khỏi ướt...".
Trúc đang chăm sóc mẹ.
Gánh gia đình trên vai...
Khi Trúc lên lớp 4, mắt ba ngày một mờ do ảnh hưởng của bệnh giãn cột sống, anh trai đi làm xa kiếm tiền lo thuốc thang. Vì vậy mọi việc từ nấu thuốc, cơm nước, tắm giặt cho mẹ đều một tay Trúc đảm đương. 4 giờ sáng cô bé lọ mọ đi chợ nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, rồi đến trường. Chiều về, bạn lại vào bếp lo buổi ăn chiều cho mẹ. Trúc học bài trên một cái ván đặt cạnh giường mẹ để khi mẹ cần là bạn đến ngay. Tập sách, quần áo của Trúc đều của người ta cho. Cứ 3 - 4 tháng hoặc nửa năm một lần, anh Hai lại gửi về 600 - 700 ngàn đồng. Số tiền ít ỏi đó Trúc phải tính toán rất chi li, không đủ thuốc men cho mẹ và sinh hoạt gia đình, Trúc phải vay mượn thêm. Khi có học bổng, bạn gom lại để trả nợ.
Vất vả là thế, nhưng Trúc luôn là học sinh giỏi nhiều năm liền. Mẹ Trúc tự hào: "Những giấy khen dán trên vách kia là gia tài của Trúc đấy". Nằm lẫn trong số giấy khen là Bằng khen của UBTW Mặt trận Tổ quốc Việt Nam dành cho những người con hiếu thảo, có lẽ đó là chứng nhận quý giá nhất của cô bạn có lòng hiếu thảo sáng như gương này.
Theo Tuyết Hường
Như một cơn ác mộng...
Bé gái ấy là Trần Thị Thanh Trúc, nay đã 15 tuổi, vừa tốt nghiệp lớp 9 trường THCS Nguyễn Văn Tư (huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre). Người mẹ lau nước mắt kể: "Cô ngã bệnh một năm thì chú bị giãn cột sống, phải bán đất lấy tiền trang trải. Nhưng tiền bán đất ăn mãi cũng hết, lại đi vay mượn... Anh trai của Trúc phải đi làm phụ hồ để lo thuốc thang cho mẹ. Thương Trúc lắm, vì mới đỏ hỏn đã không còn được mẹ ôm ấp, nâng niu nữa. 4 tuổi, Trúc đã phải tập tành vệ sinh cá nhân cho cô. Có lần, Trúc mang cái bô đầy đi đổ mà làm ướt cả quần áo, hoặc những lúc cô ngã đè lên con bé... 4 tuổi thì biết gì đâu, con bé chỉ biết đứng khóc vì thương mẹ... Những lúc trời trở lạnh, vừa thoa thuốc cho cô, Trúc vừa thút thít. Tội nhất là khi mưa lớn, nước tràn vào nhà, nó cứ chạy cuống cuồng kiếm đồ che cho cô khỏi ướt...".
Trúc đang chăm sóc mẹ.
15 tuổi, Trúc quán xuyến mọi việc trong nhà.
Gánh gia đình trên vai...
Khi Trúc lên lớp 4, mắt ba ngày một mờ do ảnh hưởng của bệnh giãn cột sống, anh trai đi làm xa kiếm tiền lo thuốc thang. Vì vậy mọi việc từ nấu thuốc, cơm nước, tắm giặt cho mẹ đều một tay Trúc đảm đương. 4 giờ sáng cô bé lọ mọ đi chợ nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, rồi đến trường. Chiều về, bạn lại vào bếp lo buổi ăn chiều cho mẹ. Trúc học bài trên một cái ván đặt cạnh giường mẹ để khi mẹ cần là bạn đến ngay. Tập sách, quần áo của Trúc đều của người ta cho. Cứ 3 - 4 tháng hoặc nửa năm một lần, anh Hai lại gửi về 600 - 700 ngàn đồng. Số tiền ít ỏi đó Trúc phải tính toán rất chi li, không đủ thuốc men cho mẹ và sinh hoạt gia đình, Trúc phải vay mượn thêm. Khi có học bổng, bạn gom lại để trả nợ.
Vất vả là thế, nhưng Trúc luôn là học sinh giỏi nhiều năm liền. Mẹ Trúc tự hào: "Những giấy khen dán trên vách kia là gia tài của Trúc đấy". Nằm lẫn trong số giấy khen là Bằng khen của UBTW Mặt trận Tổ quốc Việt Nam dành cho những người con hiếu thảo, có lẽ đó là chứng nhận quý giá nhất của cô bạn có lòng hiếu thảo sáng như gương này.
Theo Tuyết Hường
Mực Tím