daibentre123456
New member
- Xu
- 0
Có những người quen đã thật lâu rồi không gặp lại, không có thông tin gì để liên lạc với họ, rất muốn gặp lại mà không thể,... chỉ biết chấp tay cầu nguyện và tin rằng dù không thể gặp lại nhưng họ vẫn còn sống, luôn được bình an, hạnh phúc. Cơ duyên nào đó trong cuộc sống rồi sẽ lại tương phùng. Hãy tin như vậy!
*Mình và anh học chung trường Chuyên cấp 3. Anh lớn hơn mình 1 lớp. Lớp anh và mình sát cạnh nhau, thi thoảng đi ra vào chạm mặt có chào nói vài câu. Ấn tượng của nó về anh là nét trầm ngâm ít nói, sự chững chạc, chất giọng ấm ấm. Những hôm 2 anh em vô tình cùng học với nhau ở thư viện. Rồi vào ĐH, lại ở cùng 1 tòa nhà ở KTX ĐH Quốc gia, vẫn gặp nhau những lúc lên cầu thang. Vài lần đang đi bộ đi học, gặp anh, anh lại cho mình quá giang, đèo mình trên chiếc xe đạp đến trường mình, rồi anh chạy qua trường anh. Về sau, mình chuyển lên trung tâm SG học, vài lần lại gặp anh trên xe bus... Rồi bặt tăm tít từ đó...
*Nó học sau mình 1 năm chung trường Chuyên cấp 3. Nó nhìn cũng đẹp trai, nhưng nhỏ con, lằm lằm, lì lì, không nói chuyện với ai, mặt cứ cuối gầm mỗi khi đi. Đám bạn chung lớp, chung khối gọi nó là thằng thiểu năng. Nó hung tợn vung tay đánh, đá lung tung mỗi khi ai đi theo sau trêu nó. Mình chợt nghĩ, thiểu năng sao vào được trường Chuyên này. Lân la và biết ba nó là một thầy giáo rất giỏi. Bỗng nhiên thấy quan tâm về nó. Ngày 20/11 sau khi thi sơ tuyển văn nghệ, mình đứng ở ban công, thì thấy nó cũng đứng cách mình mấy bước chân. Nó nhìn mình và cười. Mình thấy sợ sợ và không biết nó có nổi khùng cắn mình không. Rồi mình tiến đến gần nó. Nó cười và 2 anh em bắt đầu nói chuyện, mình hiểu vì sao nó lầm lì như vậy. Ngày cuối cùng mình ra trường, nó bẽn lẽn đưa cho mình 1 quyển số tay be bé và bảo mình ghi vào đó mail, số đt cho nó. Rồi từ đấy chẳng còn gặp nó nữa...
*Kỷ niệm cuối cùng về thầy với mình là 1 cái tên: thầy Chiến. Thầy là giáo sinh thực tập năm mình học lớp 3. Đúng ra mình còn 1 tấm hình kỉ niệm với thầy và cả lớp, nhưng một lần ngốc nghếch mình lấy nước để chùi vết bẩn trên hình và tấm ảnh trở nên trắng xóa. Ngày ấy thầy cưng mình nhất lớp. Thầy hay bồng và cõng nó trên lưng. Một tháng thực tập, ngày nào thầy cũng ra nhà đón chở mình đi học. Vào lớp, lúc nào thầy kêu mình phát biểu, kiểm tra cũng cho mình điểm cao. Ngày chia tay giáo sinh, thầy tặng cho mình 1 túi quà bánh thiệt là to. Đám bạn thấy mà ghanh tị. Nhưng từ đó đến nay, mình chẳng còn gặp lại thầy. Có lần, gặp 1 cô ngay xưa chung đoàn giáo sinh - vì cô này lấy thầy giáo chủ nhiệm lớp 3 của mình, mình hỏi cô về thầy, cô nói lâu rồi không gặp, chỉ nghe thầy bị tai nạn giao thông mất rồi...
Đại
*Mình và anh học chung trường Chuyên cấp 3. Anh lớn hơn mình 1 lớp. Lớp anh và mình sát cạnh nhau, thi thoảng đi ra vào chạm mặt có chào nói vài câu. Ấn tượng của nó về anh là nét trầm ngâm ít nói, sự chững chạc, chất giọng ấm ấm. Những hôm 2 anh em vô tình cùng học với nhau ở thư viện. Rồi vào ĐH, lại ở cùng 1 tòa nhà ở KTX ĐH Quốc gia, vẫn gặp nhau những lúc lên cầu thang. Vài lần đang đi bộ đi học, gặp anh, anh lại cho mình quá giang, đèo mình trên chiếc xe đạp đến trường mình, rồi anh chạy qua trường anh. Về sau, mình chuyển lên trung tâm SG học, vài lần lại gặp anh trên xe bus... Rồi bặt tăm tít từ đó...
*Nó học sau mình 1 năm chung trường Chuyên cấp 3. Nó nhìn cũng đẹp trai, nhưng nhỏ con, lằm lằm, lì lì, không nói chuyện với ai, mặt cứ cuối gầm mỗi khi đi. Đám bạn chung lớp, chung khối gọi nó là thằng thiểu năng. Nó hung tợn vung tay đánh, đá lung tung mỗi khi ai đi theo sau trêu nó. Mình chợt nghĩ, thiểu năng sao vào được trường Chuyên này. Lân la và biết ba nó là một thầy giáo rất giỏi. Bỗng nhiên thấy quan tâm về nó. Ngày 20/11 sau khi thi sơ tuyển văn nghệ, mình đứng ở ban công, thì thấy nó cũng đứng cách mình mấy bước chân. Nó nhìn mình và cười. Mình thấy sợ sợ và không biết nó có nổi khùng cắn mình không. Rồi mình tiến đến gần nó. Nó cười và 2 anh em bắt đầu nói chuyện, mình hiểu vì sao nó lầm lì như vậy. Ngày cuối cùng mình ra trường, nó bẽn lẽn đưa cho mình 1 quyển số tay be bé và bảo mình ghi vào đó mail, số đt cho nó. Rồi từ đấy chẳng còn gặp nó nữa...
*Kỷ niệm cuối cùng về thầy với mình là 1 cái tên: thầy Chiến. Thầy là giáo sinh thực tập năm mình học lớp 3. Đúng ra mình còn 1 tấm hình kỉ niệm với thầy và cả lớp, nhưng một lần ngốc nghếch mình lấy nước để chùi vết bẩn trên hình và tấm ảnh trở nên trắng xóa. Ngày ấy thầy cưng mình nhất lớp. Thầy hay bồng và cõng nó trên lưng. Một tháng thực tập, ngày nào thầy cũng ra nhà đón chở mình đi học. Vào lớp, lúc nào thầy kêu mình phát biểu, kiểm tra cũng cho mình điểm cao. Ngày chia tay giáo sinh, thầy tặng cho mình 1 túi quà bánh thiệt là to. Đám bạn thấy mà ghanh tị. Nhưng từ đó đến nay, mình chẳng còn gặp lại thầy. Có lần, gặp 1 cô ngay xưa chung đoàn giáo sinh - vì cô này lấy thầy giáo chủ nhiệm lớp 3 của mình, mình hỏi cô về thầy, cô nói lâu rồi không gặp, chỉ nghe thầy bị tai nạn giao thông mất rồi...
Đại