Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Có những chiều trời ngả nắng...
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Lonely" data-source="post: 29223" data-attributes="member: 13264"><p style="text-align: left">Chiều muộn.Ánh hoàng hôn buông xuống những con đường thẳng tắp. Sắc vàng và đỏ quyện vào nhau, trải dài đến vô tận. An bước ra khỏi trại huấn luyện quân sự, một nỗi buồn chợt nhen nhói theo ánh chiều vàng. Đôi lúc, nó nghĩ ở tập thể cũng tốt nhưng gần như nó không thể hòa mình vào mọi người. Nó cảm thấy cô độc. Cũng phải thôi, Nó không phải là đứa sôi nổi , hoạt bát cũng không phải là đứa yêu thích các phong trào Đoàn Đội. Đôi khi, nó cảm thấy những trò đó thật tẻ nhạt và vô bổ. Nó muốn trở nên năng động nhưng không đủ tự tin. Nó khép mình vào cuộc sống nội tâm, đóng cánh cửa ấy thật chặt. Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ thoảng qua đủ để làm cánh cửa đó lung lay nhưng không đủ để hé mở.Thi thoảng, nó đứng trong cánh cửa đó, nhìn qua khe cửa hẹp cười nhàn nhạt với những câu chuyện không đầu không cuối của lũ bạn cùng lớp. Một cảm giác khó chịu nhen lên trong con người nó. Nó cũng từng lấy hết can đảm để bước ra, hơi nhút nhát, nhưng đó cũng là cả một cố gắng lớn. Nhưng điều nó nhận được là gì chứ? Niềm tin của nó bị gạt bỏ, cảm giác bị thương hại làm nó đau nhói. Nó hiểu rằng niềm tin của nó không đủ để làm cảm động những người xung quanh nhưng trong tận đáy lòng nó vẫn mong rằng niềm tin của nó đã đặt nhầm chỗ. Cánh cửa ấy lại càng đóng chặt. Nó khóa cánh cửa ấy lại, ném chiếc chìa khóa vào hư không. Nhưng nó vẫn mong muốn, mong muốn trong vô vọng rồi một ngày sẽ có người nhặt được chiếc chìa khóa ấy, kéo nó ra khỏi sự cô độc. Ánh chiều nhàn nhạt lan tỏa, đủ để làm người ta bâng quơ nhưng không đủ để làm ta nhớ, ta cảm động.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Lonely, post: 29223, member: 13264"] [LEFT]Chiều muộn.Ánh hoàng hôn buông xuống những con đường thẳng tắp. Sắc vàng và đỏ quyện vào nhau, trải dài đến vô tận. An bước ra khỏi trại huấn luyện quân sự, một nỗi buồn chợt nhen nhói theo ánh chiều vàng. Đôi lúc, nó nghĩ ở tập thể cũng tốt nhưng gần như nó không thể hòa mình vào mọi người. Nó cảm thấy cô độc. Cũng phải thôi, Nó không phải là đứa sôi nổi , hoạt bát cũng không phải là đứa yêu thích các phong trào Đoàn Đội. Đôi khi, nó cảm thấy những trò đó thật tẻ nhạt và vô bổ. Nó muốn trở nên năng động nhưng không đủ tự tin. Nó khép mình vào cuộc sống nội tâm, đóng cánh cửa ấy thật chặt. Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ thoảng qua đủ để làm cánh cửa đó lung lay nhưng không đủ để hé mở.Thi thoảng, nó đứng trong cánh cửa đó, nhìn qua khe cửa hẹp cười nhàn nhạt với những câu chuyện không đầu không cuối của lũ bạn cùng lớp. Một cảm giác khó chịu nhen lên trong con người nó. Nó cũng từng lấy hết can đảm để bước ra, hơi nhút nhát, nhưng đó cũng là cả một cố gắng lớn. Nhưng điều nó nhận được là gì chứ? Niềm tin của nó bị gạt bỏ, cảm giác bị thương hại làm nó đau nhói. Nó hiểu rằng niềm tin của nó không đủ để làm cảm động những người xung quanh nhưng trong tận đáy lòng nó vẫn mong rằng niềm tin của nó đã đặt nhầm chỗ. Cánh cửa ấy lại càng đóng chặt. Nó khóa cánh cửa ấy lại, ném chiếc chìa khóa vào hư không. Nhưng nó vẫn mong muốn, mong muốn trong vô vọng rồi một ngày sẽ có người nhặt được chiếc chìa khóa ấy, kéo nó ra khỏi sự cô độc. Ánh chiều nhàn nhạt lan tỏa, đủ để làm người ta bâng quơ nhưng không đủ để làm ta nhớ, ta cảm động.[/LEFT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Có những chiều trời ngả nắng...
Top