Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Cô nàng hotboy
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 72505" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">1)</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Bị bố *** hại bắt đến ngôi trường này……..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Lần đầu tiên đến trường………</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Vào câu lạc bộ quần vợt nam…..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam…..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Thích Hàn Thành Nam…….</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Hiểu lầm với Hàn Thành Nam…….</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Hàn Thành Nam níu kéo……..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">……..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh…..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh…..</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh muốn níu kéo tôi sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh……</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh ấy và anh….</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Anh…….</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Nghe những lời nói ấy của tôi, nghe anh nói muốn từ bỏ tôi, tôi bất giác muốn đẩy cửa ra, muốn lao ra tìm hình bóng của Hàn Thành Nam vừa mới biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Nhưng khi nhìn nét mặt của Hạ Dạ Hàn, nhìn dáng vẻ run rẩy của anh tôi lại không thể làm được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi sợ rằng nếu tôi bỏ đi thì anh sẽ lại chọn cách rời xa thế giới này giống như cái hôm mà anh đứng trên tầng thượng của bệnh viện.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Mặc dù nếu không có cậu có lẽ sẽ rất đau khổ. Nhưng trước đây không có cậu mình vẫn sống tốt. Trên thế giới này, không có chuyện ai ra đi ai không thể sống được. Mình không muốn mượn danh nghĩa mình yêu cậu để cố níu kéo cái vỏ bọc trống rỗng của cậu. Cậu đã trao trái tim cho người đó, vì vậy, cho dù có giữ cậu ở bên thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Tuy vị trí của cậu trong trái tim mình là không thể thay thế, nhưng thời gian sẽ thay đổi tất cả. Bây giờ mình thích cậu như vậy nhưng biết đâu sau này sẽ thấy tình cảm này thật trẻ con, ngốc nghếch. Nếu bây giờ cố níu kéo cậu ở thế giới của mình, có lẽ nhiều năm sau cậu sẽ thích mình, mình luôn luôn nghĩ như vậy. Chỉ cần thêm một chút thời gian, có lẽ cậu sẽ thích mình, bởi vì mình thích cậu nhiều hơn tưởng tượng của cậu. Nhưng mình phát hiện tình cảm không thể đặt lên bàn cân để đong đếm được. Mình…không muốn nhìn thấy nỗi đau khổ trên khuôn mặt cậu, cũng không muốn lấy danh nghĩa yêu cậu để trói buộc cậu. Vì thế, cậu hãy đi tìm cậu ấy đi. Nếu hy vọng người mình yêu tìm thấy hạnh phúc thì nên chúc phúc cho cô ấy, dõi theo bóng cô ấy. Bây giờ mình muốn làm như vậy, vì vậy, cậu hãy đi tìm cậu ấy đi”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tuy khuôn mặt của anh ẩn chứa nỗi bi thương nhưng anh vẫn cười với tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp trong nụ cười của anh. Thì ra nụ cười của anh cũng có thể ấm áp như thế. Thì ra đó mới là nụ cười thực sự của anh. Nụ cười thật sự ấm áp.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi mỉm cười nhìn anh, cười bằng cả trái tim mình. Tôi không còn nhớ mình đã mỉm cười như thế nào trong lần đầu gặp anh. Tuy không còn nhớ nhưng bậy giờ tôi đã cười bằng cả trái tim. Tôi nghĩ anh thông minh như thế chắc chắn sẽ nhận ra ý nghĩa ẩn bên trong nụ cười ấy. Nụ cười của tôi là lời chúc phúc cho anh, hy vọng anh hạnh phúc, hy vọng cho dù không có tôi ở bên thì nụ cười ấm áp ấy vẫn mãi mãi nở trên môi anh. Mãi mãi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Sau đó, tôi đẩy cửa rồi chạy đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi muốn đi tìm hạnh phúc của mình. Tôi muốn chạy về phía hạnh phúc của mình. Tôi phải đi tìm Hàn Thành Nam….Sau này tôi và Hàn Thành Nam sẽ hạnh phúc bên nhau.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi dốc hết sức lực của mình chạy thật nhanh trên con đường to và rộng. Tôi không muốn bỏ lỡ thời gian chúng tôi ở bên nhau một phút một giây nào, vì thế tôi cố gắng chạy thật nhanh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tuy nhiên, khi tôi cố gắng, vui vẻ, phấn khích, sung sướng chạy trên đường thì đột nhiên tôi dừng bước. Bởi vì trước mặt tôi là một vụ….tai nạn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Bỗng chốc tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Nhìn chiếc xe đạp tan tành, linh kiện, bánh xe, khung bắn tung tóe dưới đất, trong lòng tôi bắt đầu thấy hoảng sợ. Nếu chiếc xe đạp đã thành ra thế này thì chắc là người đi xe sẽ càng thê thảm hơn?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Bỗng chốc, đầu óc tôi rối bời.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Hàn Thành Nam….Anh đừng có mà xảy ra chuyện gì? Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi phải làm thế nào đây? Nếu anh xảy ra chuyện thì hạnh phúc của tôi đâu? Rõ ràng là tôi vừa mới quyết định sau này sẽ sống thật hạnh phúc bên anh, sao bây giờ có thể như thế này được?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Nước mắt của tôi tuôn rơi không thể kìm nén được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi đi từng bước, từng bước về phía hiện trường vụ tai nạn. Trái tim của tôi gần như trào lên cổ họng. Làm thế nào? Phải làm thế nào bây giờ? Nếu là Hàn Thành Nam thì phải làm thế nào đây?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Chân của tôi nhũn ra, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Khi tôi nhìn rõ người bị tai nạn, bộ quần áo thể thao đen ấy, bộ quần áo thể thao quen thuộc ấy….</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Hàn Thành Nam…..” Tôi hét lên.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi không biết vì sao đột nhiên mình có thể nói được, tôi chỉ biết, khoảnh khắc nhìn thấy người nằm trong vũng máu, đột nhiên tôi muốn gọi tên anh, sau đó tôi đã bật thành tiếng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi, không thể kìm nén được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Đầu óc tôi trống rỗng, tôi không biết lúc này mình nên làm gì, tôi chỉ biết rằng sau khi nhìn thấy người nằm trên vũng máu, chân tôi mềm nhũn đến nỗi ngồi bệt xuống đất không thể đứng dậy được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Rõ ràng là lúc nãy người đó vẫn còn cố gắng đạp xe đạp đuổi theo tôi, vì sau lúc này lại nằm im bất động như thế này?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Hàn Thành Nam…Hàn Thành Nam…” Tôi không ngừng gọi tên anh, không ngừng nhắc lại tên anh.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">Tôi muốn lại gần người nằm trên đất kia, muốn ghé sát vào người anh ấy nhưng tôi không thể, đôi chân của tôi đã không còn nghe theo sự điều khiển của tôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: Navy"><span style="font-size: 15px">“Hàn Thành Nam…Hàn Thành Nam…” Tôi ngồi đờ dưới đất như một con ngốc, không ngừng lẩm nhẩm gọi tên anh. Nhưng cho dù bây giờ tôi có gọi bao nhiêu lần thì dường như anh cũng không thể đứng dậy được nữa. </span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 72505, member: 50865"] [FONT=Times New Roman][COLOR=Navy][SIZE=4]1) Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương. “Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam. Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn. Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy. Bị bố *** hại bắt đến ngôi trường này…….. Lần đầu tiên đến trường……… Vào câu lạc bộ quần vợt nam….. Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam….. Thích Hàn Thành Nam……. Hiểu lầm với Hàn Thành Nam……. Hàn Thành Nam níu kéo…….. …….. Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức. Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ. “Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi. Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu. “Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng. Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao? Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu. Anh….. Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh. Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô. Anh….. “Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi. Anh muốn níu kéo tôi sao? Anh…… Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc. Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời. Anh ấy và anh…. “Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô. Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe. Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây? Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó. Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô. Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người. “Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy. Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào. “Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi. “Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”. Anh……. Nghe những lời nói ấy của tôi, nghe anh nói muốn từ bỏ tôi, tôi bất giác muốn đẩy cửa ra, muốn lao ra tìm hình bóng của Hàn Thành Nam vừa mới biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Nhưng khi nhìn nét mặt của Hạ Dạ Hàn, nhìn dáng vẻ run rẩy của anh tôi lại không thể làm được. Tôi sợ rằng nếu tôi bỏ đi thì anh sẽ lại chọn cách rời xa thế giới này giống như cái hôm mà anh đứng trên tầng thượng của bệnh viện. “Mặc dù nếu không có cậu có lẽ sẽ rất đau khổ. Nhưng trước đây không có cậu mình vẫn sống tốt. Trên thế giới này, không có chuyện ai ra đi ai không thể sống được. Mình không muốn mượn danh nghĩa mình yêu cậu để cố níu kéo cái vỏ bọc trống rỗng của cậu. Cậu đã trao trái tim cho người đó, vì vậy, cho dù có giữ cậu ở bên thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Tuy vị trí của cậu trong trái tim mình là không thể thay thế, nhưng thời gian sẽ thay đổi tất cả. Bây giờ mình thích cậu như vậy nhưng biết đâu sau này sẽ thấy tình cảm này thật trẻ con, ngốc nghếch. Nếu bây giờ cố níu kéo cậu ở thế giới của mình, có lẽ nhiều năm sau cậu sẽ thích mình, mình luôn luôn nghĩ như vậy. Chỉ cần thêm một chút thời gian, có lẽ cậu sẽ thích mình, bởi vì mình thích cậu nhiều hơn tưởng tượng của cậu. Nhưng mình phát hiện tình cảm không thể đặt lên bàn cân để đong đếm được. Mình…không muốn nhìn thấy nỗi đau khổ trên khuôn mặt cậu, cũng không muốn lấy danh nghĩa yêu cậu để trói buộc cậu. Vì thế, cậu hãy đi tìm cậu ấy đi. Nếu hy vọng người mình yêu tìm thấy hạnh phúc thì nên chúc phúc cho cô ấy, dõi theo bóng cô ấy. Bây giờ mình muốn làm như vậy, vì vậy, cậu hãy đi tìm cậu ấy đi”. Tuy khuôn mặt của anh ẩn chứa nỗi bi thương nhưng anh vẫn cười với tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp trong nụ cười của anh. Thì ra nụ cười của anh cũng có thể ấm áp như thế. Thì ra đó mới là nụ cười thực sự của anh. Nụ cười thật sự ấm áp. Tôi mỉm cười nhìn anh, cười bằng cả trái tim mình. Tôi không còn nhớ mình đã mỉm cười như thế nào trong lần đầu gặp anh. Tuy không còn nhớ nhưng bậy giờ tôi đã cười bằng cả trái tim. Tôi nghĩ anh thông minh như thế chắc chắn sẽ nhận ra ý nghĩa ẩn bên trong nụ cười ấy. Nụ cười của tôi là lời chúc phúc cho anh, hy vọng anh hạnh phúc, hy vọng cho dù không có tôi ở bên thì nụ cười ấm áp ấy vẫn mãi mãi nở trên môi anh. Mãi mãi. Sau đó, tôi đẩy cửa rồi chạy đi. Tôi muốn đi tìm hạnh phúc của mình. Tôi muốn chạy về phía hạnh phúc của mình. Tôi phải đi tìm Hàn Thành Nam….Sau này tôi và Hàn Thành Nam sẽ hạnh phúc bên nhau. Tôi dốc hết sức lực của mình chạy thật nhanh trên con đường to và rộng. Tôi không muốn bỏ lỡ thời gian chúng tôi ở bên nhau một phút một giây nào, vì thế tôi cố gắng chạy thật nhanh. Tuy nhiên, khi tôi cố gắng, vui vẻ, phấn khích, sung sướng chạy trên đường thì đột nhiên tôi dừng bước. Bởi vì trước mặt tôi là một vụ….tai nạn. Bỗng chốc tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi. Nhìn chiếc xe đạp tan tành, linh kiện, bánh xe, khung bắn tung tóe dưới đất, trong lòng tôi bắt đầu thấy hoảng sợ. Nếu chiếc xe đạp đã thành ra thế này thì chắc là người đi xe sẽ càng thê thảm hơn? Bỗng chốc, đầu óc tôi rối bời. Hàn Thành Nam….Anh đừng có mà xảy ra chuyện gì? Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi phải làm thế nào đây? Nếu anh xảy ra chuyện thì hạnh phúc của tôi đâu? Rõ ràng là tôi vừa mới quyết định sau này sẽ sống thật hạnh phúc bên anh, sao bây giờ có thể như thế này được? Nước mắt của tôi tuôn rơi không thể kìm nén được. Tôi đi từng bước, từng bước về phía hiện trường vụ tai nạn. Trái tim của tôi gần như trào lên cổ họng. Làm thế nào? Phải làm thế nào bây giờ? Nếu là Hàn Thành Nam thì phải làm thế nào đây? Chân của tôi nhũn ra, toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Khi tôi nhìn rõ người bị tai nạn, bộ quần áo thể thao đen ấy, bộ quần áo thể thao quen thuộc ấy…. “Hàn Thành Nam…..” Tôi hét lên. Tôi không biết vì sao đột nhiên mình có thể nói được, tôi chỉ biết, khoảnh khắc nhìn thấy người nằm trong vũng máu, đột nhiên tôi muốn gọi tên anh, sau đó tôi đã bật thành tiếng. Nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi, không thể kìm nén được. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi không biết lúc này mình nên làm gì, tôi chỉ biết rằng sau khi nhìn thấy người nằm trên vũng máu, chân tôi mềm nhũn đến nỗi ngồi bệt xuống đất không thể đứng dậy được. Rõ ràng là lúc nãy người đó vẫn còn cố gắng đạp xe đạp đuổi theo tôi, vì sau lúc này lại nằm im bất động như thế này? “Hàn Thành Nam…Hàn Thành Nam…” Tôi không ngừng gọi tên anh, không ngừng nhắc lại tên anh. Tôi muốn lại gần người nằm trên đất kia, muốn ghé sát vào người anh ấy nhưng tôi không thể, đôi chân của tôi đã không còn nghe theo sự điều khiển của tôi. “Hàn Thành Nam…Hàn Thành Nam…” Tôi ngồi đờ dưới đất như một con ngốc, không ngừng lẩm nhẩm gọi tên anh. Nhưng cho dù bây giờ tôi có gọi bao nhiêu lần thì dường như anh cũng không thể đứng dậy được nữa. [/SIZE][/COLOR][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Cô nàng hotboy
Top