Trả lời chủ đề

(4) 

Một ngày nắng ấm, trời cao và trong xanh. Thời tiết mới đẹp làm sao!


Có lẽ vì thời tiết quá đẹp nên tôi thấy một ngày như thế này có chút gì đó không chân thực.


“Cậu chờ lâu lắm rồi đúng không?” Tôi vẫn đang đắm đuối trong tiết trời tươi đẹp thì đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai.


Hàn Thành Nam xuất hiện trước mắt tôi trong bộ thể thao đen. Vì thời  tiết chăng? Hay vì tâm trạng? Không biết vì sao hôm nay tôi thấy anh  thật đẹp trai.


Tôi mỉm cười nhìn anh, sau đó lắc đầu, tỏ ý là mình không chờ lâu.


“Vì sao lại hẹn mình ở chỗ này?” Anh mơ màng nhìn về phía công viên trước mắt.


Công viên? Không sai, tôi và anh đang đứng ở công viên nổi tiếng nhất  thành phố này. Vì sao lại hẹn ở công viên? Vì đây là nơi mà những đôi  tình nhân thường hẹn hò. Vì sao lại muốn đến chỗ này ư?

Vì sắp phải rời xa…..


Vì muốn lưu giữ lại hồi ức cuối cùng……..


Vì muốn lưu lại hồi ức tươi đẹp trong nỗi bi thương sau này…….


Rõ ràng là quyết tâm hôm nay phải thật vui, sao lại bắt đầu cảm thấy xót xa như thế này? Phải phấn chấn lên mới được.


Tôi mỉm cười với anh, không nói gì cả. Không phải vì không nói được mà là không muốn lo lắng giống mình.

 Tôi muốn một mình chịu đựng cảm giác bi thương khi phải chia tay như  thế này. Tuy tôi biết rằng nhất định sẽ có một ngày anh phải chịu đựng  nỗi bi thương này, nỗi đau khổ giày vò này, nhưng tôi hy vọng khi ở bên  tôi anh luôn vui vẻ.


Tôi chỉ tay về phía cổng công viên, tỏ ý muốn bảo anh đi vào.


Anh rảo bước đi vào công viên. Nhưng anh chưa bước được hai bước thì đã bị tôi kéo lại. 


Anh mơ màng quay lại, sau đó tôi mỉm cười đưa tay về phía anh.


Anh mơ màng nhìn tôi, sau đó kéo tay tôi.


Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, đột nhiên tôi có ảo giác, tôi  nghĩ dường như sẽ mãi nắm lấy bàn tay này, mãi mãi như thế này. Tôi nghĩ  nếu có thể nắm tay như thế này thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Tuy anh mơ màng nhưng anh lại không bỏ tay tôi ra.


Hơi ấm từ bàn tay anh khiến tôi cảm thấy ấm áp. Đây…có lẽ là lần đầu  tiên chúng tôi nắm tay như thế này. Nhưng….dường như lại là lần cuối  cùng. Tôi thật là, lúc nào cũng không kìm được lòng mình, hết buồn  chuyện này đến chuyện kia. Tôi không ngừng nói với mình không được tham  vọng quá nhiều, như thế này là tốt lắm rồi.


Chúng tôi nắm tay nhau như thế, cùng sánh vai đi trong công viên.


Có lẽ đây là thời khắc hạnh phúc nhất của tôi.


Tôi và anh mang đến hạnh phúc ngập tràn cho cả công viên.


Trên tàu lượn siêu tốc.


Tôi và anh cùng ngồi hàng thứ nhất. Chúng tôi nắm chặt tay nhau. Dường  như anh cảm nhận được sự khác lạ của tôi, dường như cũng cảm nhận được  rằng đây….là lần cuối cùng. Có lẽ anh sợ nếu bỏ tay tôi ra thì sau này  sẽ không thể nắm tay như thế này nữa. Vì thế anh đã nắm chặt tay tôi  suốt cả ngày.


Tàu lượn trượt lao vút trên đường ray, gió không ngừng táp vào mặt nhưng  không hề cảm thấy đau. Điều đó khiến tôi cảm thấy tất cả đều là thật.  Nhưng không lâu nữa thôi, tất cả đều trở nên hư ảo.

Trên thuyền lắc.


Tôi và anh ngồi hàng cuối cùng, cùng với chiếc thuyền lắc lư, tôi cảm  thấy lòng mình có cảm giác ngứ ngứa như kiến bò. Lúc ấy tôi mới có thể  dám chắc rằng trái tim đầy thương tích của mình không vì lúc này mà bãi  công, không vì quá đau đớn mà ngừng đập.


Trong nhà ma.


Không gian tối tắm khiến người ta ngạt thở nhưng tôi không cảm thấy điều  đó. Vì sao vậy? Bởi vì người đứng bên cạnh tôi, người nắm tay tôi rất  chặt. Chỉ cần có anh, tôi sẽ không sợ gì cả. Vì anh anh nên tôi thấy  thực sự hạnh phúc.


Đu ngựa


Anh ngồi trên con ngựa trắng được trang trí rất đẹp còn tôi ngồi trên  con ngựa đen nhỏ phía sau anh. Đột nhiên cảm thấy rất bi thương, bởi vì  cho dù ngựa gỗ quay không ngừng thì tôi cũng không thể quay đến bên  người mà tôi muốn. Tuy nhiên, lúc tôi cảm thấy bi thương thì đột nhiên  Hàn Thành Nam quay người lại, giơ một tay về phía tôi. Tôi mỉm cười, nắm  lấy tay anh. Anh muốn nói với tôi điều gì sao? Anh đang nói với tôi  điều gì đó. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, tôi cảm nhận được  điều đó.


Xe đạp đôi.


Anh ngồi trước, tôi ngồi sau. Anh cố gắng đạp còn tôi lại ngây người  nhìn anh. Cho dù không thể ở bên cạnh thì cũng có thể nhìn thấy anh. Vốn  dĩ tôi đã ôm hy vọng ấy, nhưng nếu đi du học thì ngay cả hay vọng nhỏ  bé ấy cũng không thể thực hiện được. Nghĩ đến đấy, nước mắt lại trào  xuống.


Dưới đu quay khổng lồ.


“Chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?” Tôi viết như vậy vào cuốn sổ tay mà mình luôn mang theo.

“Chơi gì?” Anh mỉm cười và nói


“Mình và cậu cùng ngồi ở hai khoang khác nhau. Khi nào hết vòng quay,  chúng ta sẽ đi tìm đối phương, xem chúng ta có thể gặp được nhau không,  ok?”


Tôi viết những dòng ấy vào cuốn sổ.


Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài nghi. Dường như anh có thể cảm nhận được  nỗi buồn của tôi? Anh mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa nỗi bi thương không thể  kìm nén được.


Tôi nhìn anh đi vào đu quay khổng lồ, khoảnh khắc ấy, nước mắt của tôi trào ra, không thể kìm lại được….

Tạm biệt Hàn Thành Nam.


Tạm biệt tình yêu đầu của em.


Mọi người đều mang theo hạnh phúc vào chiếc khoang nhỏ trong đu quay  khổng lồ, còn tôi lại chỉ có thể ngây người đứng nhìn hạnh phúc của mình  bước vào trong đó.


Khi cửa từ từ đóng lại –


Tôi nhìn hạnh phúc của mình từ từ đóng lại.


Tôi nhìn hạnh phúc của mình từ từ lên cao.


Tôi nhìn hạnh phúc của mình cách mình càng ngày càng xa.


Tôi giơ tay muốn nắm lấy hạnh phúc mơ hồ ấy nhưng lại phát hiện mình  không thể nắm được, chỉ có thể nhìn hạnh phúc tuột khỏi tầm tay mình.


“Hàn Thành Nam, tạm biệt”. Tôi mở miệng nhưng không thể bật thành tiếng.


Sau đó tôi quay người bước đi.


Chiếc đu quay mang theo biết bao hạnh phúc ấy chưa bao giờ thuộc về tôi, vĩnh viễn không thuộc về tôi.


Trên trời có biết bao ngôi sao sáng lấp lánh nhưng rốt cuộc ngôi sao nào thuộc về tôi đây?


…….


Chiếc đu quay khổng lồ biến mất sau lưng tôi, tôi cũng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của nó.


Hạnh phúc thường ngắn ngủi như thế, cũng có lẽ vì tôi tham vọng quá nhiều.


Chỉ có điều, như thế cũng tốt.


Cuộc hẹn của tôi và Hàn Thành Nam, cuộc hẹn hạnh phúc nhất trong ký ức của tôi, vĩnh viễn in lại dấu ấn trong nước mắt của tôi.


Top