Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Cô nàng hotboy
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 72500" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Cuối cùng anh không dừng lại còn tôi thì đã dừng lại. Vốn dĩ đêm khuya, trời lại mưa to, vốn dĩ đã không nhìn rõ mọi thứ, nước mưa lại còn làm nhòe khóe mi. Vũng nước dưới đất khiến tôi phải dừng bước. Tôi đã ngã, đã nằm bò dưới đất.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Hàn Thành Nam….vì sao anh không dừng bước? Lẽ nào anh không thấy em bị thương sao? Tôi ảo tưởng Hàn Thành Nam có thể chạy lại, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nhưng anh đã không quay lại, bóng anh biến mất trong màn đêm mịt mù, biến mất trong mưa. Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ rằng nếu anh biến mất như thế thì phải làm thế nào. Nếu anh biến mất khỏi thế giới của tôi thì phải làm thế nào?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi nằm trong vũng bùn, nước mắt dàn dụa, nước mưa và mùi bùn đất khiến tôi không biết phải làm thế nào.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi không bò dậy, không phải vì không bò dậy được mà vì tôi muốn Hàn Thành Nam đỡ mình dậy. Vừa nói tôi là kẻ ngốc nghếch vừa đỡ tôi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra không được sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Nhưng ngay cả hy vọng nhỏ nhoi ấy dường như cũng không thể được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đầu óc tôi lúc này giống như một cuộn phim tái hiện lại tất cả, niềm vui khi ở bên anh, niềm hạnh phúc khi ở bên anh, nhưng lúc cãi nhau với anh, những lúc làm anh giận, những lúc bị anh chọc giận…..Dường như chúng tôi chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng tôi hiểu rằng, cho dù không nhiều nhưng chỉ cần có một khoảng ký ức đáng nhớ là được.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vậy thì đối với tôi, đáng nhớ nhất là gì?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một bức tranh……</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Có lẽ đó là sau khi biết thân phận của tôi. Tôi muốn bỏ đi nhưng anh đã giữ tôi lại. Lúc ấy tôi rất cảm động. Thay vì nói cảm động, chi bằng nói là hạnh phúc.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Thực ra lúc ấy tôi nghĩ, nếu tôi ở lại thì nhất định là vì anh. Vì có anh nên tôi mới muốn ở lại. Vì hy vọng anh giữ tôi lại và anh thực sự đã làm như thế nên lúc ấy tôi mới thấy hạnh phúc biết nhường nào. Lúc ấy anh đã nói những gì để giữ tôi lại? Dường như những lời nói ấy vẫn còn vang lên bên tai tôi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu rời đi”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Dù là nam sinh hay nữ sinh, cậu vẫn là cậu, vì vậy hãy ở lại”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Dù cậu là nữ sinh cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần tôi không nói ra thì sẽ không sao cả”.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Bây giờ nghĩ lại, lời nói của anh không hề bùi tai, cũng không có gì là nồng nàn sâu đậm nhưng lại trở thành ký ức quan trọng nhất giữa tôi và anh. Không đúng, những câu nói đơn giản ấy gần như đã trở thành ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Bởi vì những lời nói tưởng chừng như đơn giản ấy đã đến với tôi lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất, vì thế nó mới xúc động đến thế.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lúc quyết định bỏ đi tôi đã đau khổ biết nhường nào? Còn anh, giờ đây anh ra đi với tâm trạng như thế nào đây? Tôi không hiểu, không hiểu sự ra đi của anh, cũng không hiểu vì sao mình lại không biết gì như thế này.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Mưa cứ rơi, giống như cái ngày mà Hạ Dạ Hàn bỏ đi.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Rõ ràng là cùng một sự ra đi, nhưng vì sao tôi lại thấy lúc này mình đau lòng hơn rất nhiều? Cảm giác bất lực cùng với nỗi đau khổ cũng nặng nề hơn.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi đưa tay, muốn với lấy thứ gì đó nhưng lại phát hiện mình chẳng với được gì cả. Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Dầm mưa như thế này không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt là những người mới hồi phục sức khỏe như cậu”. Đột nhiên những giọt mưa lạnh buốt biến mất.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi quay sang nhìn người đang ngồi xuống cạnh mình.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Không phải….Hàn Thành Nam.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vì sao Hạ Dạ Hàn lại xuất hiện lúc này? Hàn Thành Nam nói cho anh ấy biết mình ở đây sao?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Mau đứng dậy đi”. Bàn tay lạnh băng của anh muốn kéo tôi dậy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Khoảnh khắc tay anh chạm vào tay tôi, đột nhiên tôi muốn gạt tay anh ra. Bàn tay lạnh băng này tuyệt đối không phải là bàn tay mà tôi cần.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Lúc tôi vẫn còn đang nghĩ muốn gạt tay anh ra thì tay của tôi đã bắt đầu hành động rồi. Dường như động tác của tôi lúc nào cũng nhanh hơn tư duy một bước.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi gạt tay anh ra, tôi cảm thấy toàn thân anh đông cứng. Dường như Hạ Dạ Hàn bên cạnh tôi đã bị đóng băng. Chiếc ô trong tay cũng từ từ rơi xuống đất, sau đó, tôi lại đắm mình trong nước mưa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Đột nhiên hai gối của anh trùng xuống.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Đến cuối cùng vẫn bị bỏ rơi”. Giọng nói của anh lẫn với nước mưa, giọng cao nhưng không rõ, lời nói ẩn chứa nỗi bi thương. Không khí bi thương lúc này rất hài hòa với không khí lạnh buốt.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vì lời nói của anh, dường như tôi lại cảm thấy mình là người có tội.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi từ từ bò dậy, quỳ xuống đất. Nước mưa táp vào mắt, rất đau, rất xót.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">“Vì sao, người bị bỏ rơi luôn luôn là mình?” Giọng nói của anh có chút run rẩy.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Giọng nói run rẩy ấy để lộ sự yếu đuối của anh. Anh đang khóc? Dưới trời mưa to như thế này, tuy không biết những giọt nước lăn trên má là nước mắt hay nước mưa nhưng sự run rẩy trong giọng nói của anh khiến tôi cảm nhận được rằng nước mắt của anh đã chảy xuống.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Vì những giọt nước mắt của anh khiến tôi có cảm giác mình là kẻ xấu xa nhất thế giới. Cho dù Hàn Thành Nam bỏ đi thì tôi cũng không nhất thiết phải làm tổn thương Hạ Dạ Hàn như thế này. Cho dù tôi có đau lòng như thế nào thì cũng không được làm tổn thương trái tim của người khác. Nếu đã cảm nhận được nỗi đau đớn khi người mà mình muốn dựa vào ra đi khủng khiếp như thế nào thì vì sao lại khiến người khác cũng phải cảm nhận nó?</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tuy rằng tôi không biết mình chiếm vị trí như thế nào trong lòng Hạ Dạ Hàn, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, dường như vị trí của tôi trong lòng anh giống với vị trí của Hàn Thành Nam trong lòng tôi. Đó là một vị trí quan trọng không thể thiếu, bởi vì nếu vị trí ấy trống thì một số chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi đứng dậy, ôm Hạ Dạ Hàn đang khóc như một đứa trẻ không nơi lương tựa.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Trong đêm tối ấy, tôi và Hạ Dạ Hàn đã ôm nhau khóc như thế. Vì tôi nói được nên không thể dùng lời nói để an ủi anh, chỉ có thể ôm anh như thế này.</span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy"></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Book Antiqua'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: Navy">Tôi muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho anh. Tôi muốn dùng cái ôm của mình để xoa dịu nỗi tổn thương mà mình đã gây ra cho anh.</span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 72500, member: 50865"] [FONT=Book Antiqua][SIZE=4][COLOR=Navy]Cuối cùng anh không dừng lại còn tôi thì đã dừng lại. Vốn dĩ đêm khuya, trời lại mưa to, vốn dĩ đã không nhìn rõ mọi thứ, nước mưa lại còn làm nhòe khóe mi. Vũng nước dưới đất khiến tôi phải dừng bước. Tôi đã ngã, đã nằm bò dưới đất. Hàn Thành Nam….vì sao anh không dừng bước? Lẽ nào anh không thấy em bị thương sao? Tôi ảo tưởng Hàn Thành Nam có thể chạy lại, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy. Nhưng anh đã không quay lại, bóng anh biến mất trong màn đêm mịt mù, biến mất trong mưa. Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ rằng nếu anh biến mất như thế thì phải làm thế nào. Nếu anh biến mất khỏi thế giới của tôi thì phải làm thế nào? Tôi nằm trong vũng bùn, nước mắt dàn dụa, nước mưa và mùi bùn đất khiến tôi không biết phải làm thế nào. Tôi không bò dậy, không phải vì không bò dậy được mà vì tôi muốn Hàn Thành Nam đỡ mình dậy. Vừa nói tôi là kẻ ngốc nghếch vừa đỡ tôi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra không được sao? Nhưng ngay cả hy vọng nhỏ nhoi ấy dường như cũng không thể được. Đầu óc tôi lúc này giống như một cuộn phim tái hiện lại tất cả, niềm vui khi ở bên anh, niềm hạnh phúc khi ở bên anh, nhưng lúc cãi nhau với anh, những lúc làm anh giận, những lúc bị anh chọc giận…..Dường như chúng tôi chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng tôi hiểu rằng, cho dù không nhiều nhưng chỉ cần có một khoảng ký ức đáng nhớ là được. Vậy thì đối với tôi, đáng nhớ nhất là gì? Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một bức tranh…… Có lẽ đó là sau khi biết thân phận của tôi. Tôi muốn bỏ đi nhưng anh đã giữ tôi lại. Lúc ấy tôi rất cảm động. Thay vì nói cảm động, chi bằng nói là hạnh phúc. Thực ra lúc ấy tôi nghĩ, nếu tôi ở lại thì nhất định là vì anh. Vì có anh nên tôi mới muốn ở lại. Vì hy vọng anh giữ tôi lại và anh thực sự đã làm như thế nên lúc ấy tôi mới thấy hạnh phúc biết nhường nào. Lúc ấy anh đã nói những gì để giữ tôi lại? Dường như những lời nói ấy vẫn còn vang lên bên tai tôi. “Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu rời đi”. “Dù là nam sinh hay nữ sinh, cậu vẫn là cậu, vì vậy hãy ở lại”. “Dù cậu là nữ sinh cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần tôi không nói ra thì sẽ không sao cả”. Bây giờ nghĩ lại, lời nói của anh không hề bùi tai, cũng không có gì là nồng nàn sâu đậm nhưng lại trở thành ký ức quan trọng nhất giữa tôi và anh. Không đúng, những câu nói đơn giản ấy gần như đã trở thành ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Bởi vì những lời nói tưởng chừng như đơn giản ấy đã đến với tôi lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất, vì thế nó mới xúc động đến thế. Lúc quyết định bỏ đi tôi đã đau khổ biết nhường nào? Còn anh, giờ đây anh ra đi với tâm trạng như thế nào đây? Tôi không hiểu, không hiểu sự ra đi của anh, cũng không hiểu vì sao mình lại không biết gì như thế này. Mưa cứ rơi, giống như cái ngày mà Hạ Dạ Hàn bỏ đi. Rõ ràng là cùng một sự ra đi, nhưng vì sao tôi lại thấy lúc này mình đau lòng hơn rất nhiều? Cảm giác bất lực cùng với nỗi đau khổ cũng nặng nề hơn. Tôi đưa tay, muốn với lấy thứ gì đó nhưng lại phát hiện mình chẳng với được gì cả. Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng. “Dầm mưa như thế này không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt là những người mới hồi phục sức khỏe như cậu”. Đột nhiên những giọt mưa lạnh buốt biến mất. Tôi quay sang nhìn người đang ngồi xuống cạnh mình. Không phải….Hàn Thành Nam. Vì sao Hạ Dạ Hàn lại xuất hiện lúc này? Hàn Thành Nam nói cho anh ấy biết mình ở đây sao? “Mau đứng dậy đi”. Bàn tay lạnh băng của anh muốn kéo tôi dậy. Khoảnh khắc tay anh chạm vào tay tôi, đột nhiên tôi muốn gạt tay anh ra. Bàn tay lạnh băng này tuyệt đối không phải là bàn tay mà tôi cần. Lúc tôi vẫn còn đang nghĩ muốn gạt tay anh ra thì tay của tôi đã bắt đầu hành động rồi. Dường như động tác của tôi lúc nào cũng nhanh hơn tư duy một bước. Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi gạt tay anh ra, tôi cảm thấy toàn thân anh đông cứng. Dường như Hạ Dạ Hàn bên cạnh tôi đã bị đóng băng. Chiếc ô trong tay cũng từ từ rơi xuống đất, sau đó, tôi lại đắm mình trong nước mưa. Đột nhiên hai gối của anh trùng xuống. “Đến cuối cùng vẫn bị bỏ rơi”. Giọng nói của anh lẫn với nước mưa, giọng cao nhưng không rõ, lời nói ẩn chứa nỗi bi thương. Không khí bi thương lúc này rất hài hòa với không khí lạnh buốt. Vì lời nói của anh, dường như tôi lại cảm thấy mình là người có tội. Tôi từ từ bò dậy, quỳ xuống đất. Nước mưa táp vào mắt, rất đau, rất xót. “Vì sao, người bị bỏ rơi luôn luôn là mình?” Giọng nói của anh có chút run rẩy. Giọng nói run rẩy ấy để lộ sự yếu đuối của anh. Anh đang khóc? Dưới trời mưa to như thế này, tuy không biết những giọt nước lăn trên má là nước mắt hay nước mưa nhưng sự run rẩy trong giọng nói của anh khiến tôi cảm nhận được rằng nước mắt của anh đã chảy xuống. Vì những giọt nước mắt của anh khiến tôi có cảm giác mình là kẻ xấu xa nhất thế giới. Cho dù Hàn Thành Nam bỏ đi thì tôi cũng không nhất thiết phải làm tổn thương Hạ Dạ Hàn như thế này. Cho dù tôi có đau lòng như thế nào thì cũng không được làm tổn thương trái tim của người khác. Nếu đã cảm nhận được nỗi đau đớn khi người mà mình muốn dựa vào ra đi khủng khiếp như thế nào thì vì sao lại khiến người khác cũng phải cảm nhận nó? Tuy rằng tôi không biết mình chiếm vị trí như thế nào trong lòng Hạ Dạ Hàn, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, dường như vị trí của tôi trong lòng anh giống với vị trí của Hàn Thành Nam trong lòng tôi. Đó là một vị trí quan trọng không thể thiếu, bởi vì nếu vị trí ấy trống thì một số chuyện sẽ trở nên vô nghĩa. Tôi đứng dậy, ôm Hạ Dạ Hàn đang khóc như một đứa trẻ không nơi lương tựa. Trong đêm tối ấy, tôi và Hạ Dạ Hàn đã ôm nhau khóc như thế. Vì tôi nói được nên không thể dùng lời nói để an ủi anh, chỉ có thể ôm anh như thế này. Tôi muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho anh. Tôi muốn dùng cái ôm của mình để xoa dịu nỗi tổn thương mà mình đã gây ra cho anh.[/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
KHOA HỌC XÃ HỘI
VĂN HỌC
Truyện ngắn chọn lọc
Cô nàng hotboy
Top