Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Có một điều em không biết: anh yêu em
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tala_Ruri" data-source="post: 100287" data-attributes="member: 150105"><p><span style="font-size: 15px"><strong>[FONT=&quot]Chap 78</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>[/FONT]</strong></span>[FONT=&quot]<span style="font-size: 15px">- Tôi còn bao nhiêu ngày nữa? – Ông Lâm nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt thống thiết.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Chưa biết chính xác nhưng... ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần. – Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ? – Ông Lâm thì thầm với chính bản thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói – Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao?</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ông ơi ông. – Nó hốt hoảng chạy vào phòng ông.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Có chuyện gì sao? – Ông Lâm vội vàng đứng bật dậy.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ông theo cháu, nhanh ông. – Nó chạy lại và kéo ông Lâm đi ra phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – Ông có điện thoại ạ.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Xời, làm ta tưởng cháy nhà. – Ông Lâm cốc đầu nó rồi vui vẻ cầm điện thoại.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Alo. – Giọng ông trầm ấm.</span></p><p><span style="font-size: 15px">-.... – Đầu dây bên kia im lặng.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ai vậy? Khụ...khụ... – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng nề.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Ông vẫn khỏe chứ?></span></p><p><span style="font-size: 15px">Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Bà... bà... Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Umk. Ông không nhầm đâu. Là tôi đây. Nghe bảo ông không khỏe.></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông Lâm thốt lên đầy vui sướng.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Sao ông toàn nói gỡ vậy? Ông... có một đứa cháu dâu cực tuyệt đấy. Mỗi lần nhìn con bé là tôi lại không thể ngăn bản thân mình giận ông. Nó rất giống... ông nội nó> - Giọng nói nghèn nghẹn.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Con bé xin tôi hãy gặp ông một lần.></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Tôi có lỗi với nó vì đã không thể ngăn cản ông></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ... hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người. Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất.</span></p><p><span style="font-size: 15px">~oOo~</span></p><p><span style="font-size: 15px">Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày... một ngày đặc biệt.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Alo></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Có chuyện gì vậy cháu dâu? Lại muốn nhờ ta nói chuyện với... ông à?> - Bà ngập ngừng.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Ngày gì?></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <À!></span></p><p><span style="font-size: 15px">- À là sao ạ? – Nó thắc mắc.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Không sao! Mà cháu gọi cho ta chỉ để nói vậy thôi sao?> - Bà nội khẽ thở dài.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Hơ... vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <...></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Cháu biết không? Cháu quả thật là một người cháu dâu tuyệt vời đấy. Mong rằng cháu sẽ vẫn mãi... tuyệt vời như vậy dù có chuyện gì đi chăng nữa. Còn lời đề nghị của cháu để tính sau cháu nhé!></span></p><p><span style="font-size: 15px">Bà Lâm nói rồi gập máy. Nó ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn đều nói chuyện khó hiểu vậy không? Nhưng không nghĩ nhiều, nó nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo ngoài và chạy ra khỏi nhà. Nó muốn có một món quà gì đó cho ông. Ông là người tốt với nó nhất và quan trọng là nó rất quý mến ông.</span></p><p><span style="font-size: 15px">“Mua gì bây giờ?” Nó nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu niệm.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Mắt nó sáng lên và đầu nó lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại khi “ăn cắp bản quyền” của ai đó nhưng thôi, nó chỉ cần có quà cho ông, thế là đủ.</span></p><p><span style="font-size: 15px"><em><span style="color: darkorchid">If you wander off too far. My love will get you home...</span></em></span></p><p><span style="font-size: 15px"></span></p><p><span style="font-size: 15px">- Alo. – Nó hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Lâm Duy hối hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- <Nhanh lên... cô.... > - Đang lên cao trào thì cái màn hình điện thoại đen khịch, điện thoại của nó rất biết chọn thời điểm để hết pin.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao? – Nó lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Tự dưng nó thấy lo. Linh cảm mách bảo nó rằng có một chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó... cần thời gian bằng tốc độ ánh sáng.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Nó ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Lâm Duy. – Vừa bước vào đến cổng, nó đã gọi toáng lên.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi. – Một người giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó nữa nhưng nó đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Bệnh viện? Đã có chuyện gì? Không chần chừ, nó lại tiếp tục phóng nhanh đến bệnh viện, lòng nhấp nhổm không yên nhưng môi vẫn không thôi mấp máy cầu nguyện.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Bệnh viện thành phố. Phòng cấp cứu đặc biệt.</span></p><p><span style="font-size: 15px">“Rầm” Nó đẩy cửa mạnh và bước vào bên trong.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Gì vậy? Sao mọi người lại ở đây? Sao lại khóc? Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra thế này? – Nó nhìn quanh rồi lại nhìn giường bệnh, một thân thể bất động với tấm vải trắng trải lên người, kín đầu.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Chẳng ai nói gì cả, chỉ nhìn nó với ánh mắt xót thương.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Lâm Duy, anh nói gì đi? – Nó nài nỉ rồi bước đến bên giường, hộp quà trên tay nó run run.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Tấm khăn trắng kia được vén lên từ từ. Người đó... quen thuộc. Từng đường nét làm sao nó có thể quên đây?</span></p><p><span style="font-size: 15px">“Cộp”</span></p><p><span style="font-size: 15px">Hộp quà đáp đất không mấy êm ái. Những ngôi sao lấp lánh vương ***.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Ông ơi... – Nó chăm chú nhìn gương mặt thanh thản của ông nội.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Lâm Duy không nói gì. Người ta thấy cậu khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên đôi gò má, đọng lại ở khóe miệng, cho cậu cảm nhận được vị mặn của nước mắt.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Cổ họng nghẹn đắng, cậu không thốt nổi nên lời. Nhìn không khí ảm đạm, sao bỗng dưng muốn đập phá tất cả.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Hôm nay là sinh nhật ông. Hôm nay cháu đã mua được quà và định tặng ông. Anh Key từng bảo một trăm ngôi sao sẽ đổi lại một điều ước. Cháu muốn ông sẽ có điều ước cho riêng mình và cháu biết ông sẽ ước bà sẽ về cạnh ông đúng không ông? Nhưng... có lẽ cháu chậm chân hơn Thần chết rồi... – Nó nhoẻn miệng cười trong làn nước mắt đau khổ.</span></p><p><span style="font-size: 15px">- Lam Bình, con hãy để ông ra đi trong thanh thản đi. Nhìn mọi người thế này, ông sẽ không vui đâu. – Ba chồng nó vỗ vai.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Nó lại cười. Càng cười lại càng đau. Quệt vội hàng nước mắt, nó cũng không muốn ông nhìn thấy nó khóc. Ông ơi... cháu sẽ gửi lời đến bà giùm ông rằng ông vẫn còn rất yêu bà, yêu nhiều lắm ông nhỉ?</span></p><p><span style="font-size: 15px">Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ. Chẳng ai dám gào thét, chẳng ai dám khóc lớn mặc dù đó là điều mà ai cũng muốn làm. Như một tín hiệu bí mật, họ hiểu rằng ông Lâm thích yên tĩnh, ông không muốn bị làm phiền... trong giấc ngủ say. Nó nhìn Lâm Duy đứng bật động bên giường bệnh. Tay cậu nắm chặt lấy tay ông không buông. Có lẽ trước lúc đi, ông đã nói gì đó với cậu, có lẽ trước lúc đi, ông đã cười với cậu. Nó biết cậu đau khổ nhưng lại không muốn thể hiện mình đang đau.</span></p><p><span style="font-size: 15px">Rồi Lâm Duy buông dần bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của ông ra và bước ra ngoài.</span></p><p><span style="font-size: 15px"><strong>....::::::::: **::::::::::......</strong></span></p><p><span style="font-size: 15px"><em>Tôi không tin rằng mình sợ. Là không tin hay là không muốn tin?</em></span></p><p><span style="font-size: 15px"><em>Vậy là ông nội đã xa tôi thật rồi. Vẫn biết rằng có hợp rồi cũng sẽ có tan nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải. Chẳng muốn, chẳng muốn xíu nào. Tôi đâu phải là kẻ yếu đuối? Tôi có thể “tồn tại” mà không có ông nhưng lại không thể hình dung ra mình sẽ “sống” sao nếu ông không ở cạnh.</em></span></p><p><span style="font-size: 15px"><em>Tôi nhớ ông. Tôi muốn khóc thật lớn và hét lên thật to, thậm chí là kiêu chiến với Tử thần để người trả ông nội về cho tôi. Nhưng tôi biết ông không muốn trông thấy tôi với một hình ảnh như vậy.</em></span></p><p><span style="font-size: 15px"><em>Cháu của ông luôn luôn mạnh mẽ mà.</em></span></p><p><span style="font-size: 15px"><em>Lắm lúc tôi hối hận. Tôi tự trách bản thân mình, sao lại đi điều tra về chuyện của mười hai năm trước làm gì cơ chứ. Nếu không phải gần đây ông quá lo lắng về chuyện này thì có thể ông sẽ ở cạnh bên tôi lâu hơn. Tại tôi, có chăng cũng là tại tôi cả. Tôi ghét chính bản thân mình đã tước đi của ông nội cái quyền được an hưởng tuổi già.</em></span></p><p><span style="font-size: 15px"><em>Rồi ngày mai sẽ ra sao đây? Ngày mai thức dậy, không được thấy ông cười hiền hậu, không được nghe lời khuyên của ông mỗi lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, không được ông trêu đùa đến đỏ mặt tía tai. Ngày mai... ngày mai của tôi nhưng ông... đã không còn có ngày mai nữa rồi. Có phải chăng chính tôi đã vô tâm cướp đi ngày mai của ông nội?</em></span></p><p> <span style="font-size: 15px"></span></p><p> [/FONT]</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tala_Ruri, post: 100287, member: 150105"] [SIZE=4][B][FONT="]Chap 78 [/FONT][/B][/SIZE][FONT="][SIZE=4]- Tôi còn bao nhiêu ngày nữa? – Ông Lâm nhìn vị bác sĩ già bằng ánh mắt thống thiết. - Chưa biết chính xác nhưng... ngài vẫn nên chuẩn bị tinh thần. – Vị bác sĩ thở dài rồi rời bước khỏi thư phòng. - Ta thì có gì để chuẩn bị cơ chứ? – Ông Lâm thì thầm với chính bản thân mình rồi quay lại nhìn khung ảnh trên bàn làm việc, cười nói – Ta sắp đi rồi, chẳng lẽ bà vẫn không thể tha thứ cho ta sao? - Ông ơi ông. – Nó hốt hoảng chạy vào phòng ông. - Có chuyện gì sao? – Ông Lâm vội vàng đứng bật dậy. - Ông theo cháu, nhanh ông. – Nó chạy lại và kéo ông Lâm đi ra phòng khách. Tay cầm cái điện thoại và mỉm cười tinh nghịch. – Ông có điện thoại ạ. - Xời, làm ta tưởng cháy nhà. – Ông Lâm cốc đầu nó rồi vui vẻ cầm điện thoại. - Alo. – Giọng ông trầm ấm. -.... – Đầu dây bên kia im lặng. - Ai vậy? Khụ...khụ... – Ông nhíu mày rồi đặt tay lên cổ, ho nặng nề. - <Ông vẫn khỏe chứ?> Giọng nói không thể lẫn vào đâu được. Ông nhìn nó đang cười đầy gian xảo rồi lại lắp bắp. - Bà... bà... Tôi có nhầm không? Là bà gọi cho tôi sao? – Nó đứng gần nên có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trên khóe mắt đầy những nếp nhăn của ông. - <Umk. Ông không nhầm đâu. Là tôi đây. Nghe bảo ông không khỏe.> - Không. Nghe được giọng bà thì tôi có chết cũng mãn nguyện. – Ông Lâm thốt lên đầy vui sướng. - <Sao ông toàn nói gỡ vậy? Ông... có một đứa cháu dâu cực tuyệt đấy. Mỗi lần nhìn con bé là tôi lại không thể ngăn bản thân mình giận ông. Nó rất giống... ông nội nó> - Giọng nói nghèn nghẹn. - Tôi xin lỗi. – Ông quay sang nhìn cô cháu dâu bằng ánh mắt khó hiểu khiến nó không khỏi bàng hoàng. Nó không giỏi giải mã ánh mắt của người khác mà. - <Con bé xin tôi hãy gặp ông một lần.> - Tôi biết. Bà sẽ không bao giờ tự động muốn gặp tôi. - <Tôi có lỗi với nó vì đã không thể ngăn cản ông> - Không, chính tôi mới là người gây ra tất cả. Cảm ơn bà vì đã chịu nói chuyện với tôi. Nó nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của ông nội, trong lòng gợn lên một niềm vui nho nhỏ. Nó không biết vì sao ông bà không sống chung cùng nhau. Nó không biết vì sao bà là giận ông, càng không biết vì sao bà lại không muốn gặp ông. Nhưng có một điều nó chắc chắn là mình biết rõ, đó là ông bà chưa bao giờ... hết yêu, chưa bao giờ thôi dõi mắt theo một người. Có lẽ người ta nói đúng. Người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất, mặc dù người ngoài cuộc chưa hẳn là người biết nhiều nhất. ~oOo~ Nó mân mê quyển lịch để bàn và chợt Á lên một tiếng. Tay nó chạm nhẹ lên cái gạch bằng mực đỏ trên lịch. Hôm nay là ngày... một ngày đặc biệt. Nghĩ ngợi một hồi, nó rút điện thoại ra và bấm số. - <Alo> - Bà à. Cháu Lam Bình đây ạ. – Nó cười toe. - <Có chuyện gì vậy cháu dâu? Lại muốn nhờ ta nói chuyện với... ông à?> - Bà ngập ngừng. - Hì. Bà biết hôm nay là ngày gì chứ ạ? – Nó chớp mắt. - <Ngày gì?> - Ây da. Hôm nay là sinh nhật ông. Ông không có thói quen tổ chức tiệc mừng thọ đâu ạ. - <À!> - À là sao ạ? – Nó thắc mắc. - <Không sao! Mà cháu gọi cho ta chỉ để nói vậy thôi sao?> - Bà nội khẽ thở dài. - Hơ... vâng ạ. Cháu muốn bà gọi điện chúc mừng sinh nhật ông. Chắc ông sẽ vui lắm ạ. – Nó tưởng tượng cả một viễn cảnh trong đầu. - <...> - Bà ơi. – Nó gọi khẽ khi không thấy tín hiệu trả lời. - <Cháu biết không? Cháu quả thật là một người cháu dâu tuyệt vời đấy. Mong rằng cháu sẽ vẫn mãi... tuyệt vời như vậy dù có chuyện gì đi chăng nữa. Còn lời đề nghị của cháu để tính sau cháu nhé!> Bà Lâm nói rồi gập máy. Nó ú ớ chẳng hiểu gì cả. Có phải người lớn đều nói chuyện khó hiểu vậy không? Nhưng không nghĩ nhiều, nó nhanh chóng đúng bật dậy, khoác lấy áo ngoài và chạy ra khỏi nhà. Nó muốn có một món quà gì đó cho ông. Ông là người tốt với nó nhất và quan trọng là nó rất quý mến ông. “Mua gì bây giờ?” Nó nghĩ thầm và đi vòng quanh tiệm đồ lưu niệm. Mắt nó sáng lên và đầu nó lóe lên một suy nghĩ. Cũng cảm thấy ngại khi “ăn cắp bản quyền” của ai đó nhưng thôi, nó chỉ cần có quà cho ông, thế là đủ. [I][COLOR=darkorchid]If you wander off too far. My love will get you home...[/COLOR][/I] - Alo. – Nó hí hửng trong khi đầu dây bên kia, giọng Lâm Duy hối hả. Cứ làm như ai đó tranh phần nói của cậu vậy. - <Nhanh lên... cô.... > - Đang lên cao trào thì cái màn hình điện thoại đen khịch, điện thoại của nó rất biết chọn thời điểm để hết pin. - Hắn ta vừa nói cái gì vậy nhỉ? Kêu mình nhanh lên là sao? – Nó lắc đầu rồi nguyền rủa cái điện thoại. Tự dưng nó thấy lo. Linh cảm mách bảo nó rằng có một chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó... cần thời gian bằng tốc độ ánh sáng. Nó ôm hộp quà rồi chạy thẳng về nhà. - Lâm Duy. – Vừa bước vào đến cổng, nó đã gọi toáng lên. - Tiểu thư, cô về rồi, cô mau đến bệnh viện ngay đi. – Một người giúp việc trong nhà nó hốt hoảng. Bác ấy còn nói thêm điều gì đó nữa nhưng nó đã không còn đủ sức để nghe nữa rồi. Bệnh viện? Đã có chuyện gì? Không chần chừ, nó lại tiếp tục phóng nhanh đến bệnh viện, lòng nhấp nhổm không yên nhưng môi vẫn không thôi mấp máy cầu nguyện. Bệnh viện thành phố. Phòng cấp cứu đặc biệt. “Rầm” Nó đẩy cửa mạnh và bước vào bên trong. - Gì vậy? Sao mọi người lại ở đây? Sao lại khóc? Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra thế này? – Nó nhìn quanh rồi lại nhìn giường bệnh, một thân thể bất động với tấm vải trắng trải lên người, kín đầu. Chẳng ai nói gì cả, chỉ nhìn nó với ánh mắt xót thương. - Lâm Duy, anh nói gì đi? – Nó nài nỉ rồi bước đến bên giường, hộp quà trên tay nó run run. Tấm khăn trắng kia được vén lên từ từ. Người đó... quen thuộc. Từng đường nét làm sao nó có thể quên đây? “Cộp” Hộp quà đáp đất không mấy êm ái. Những ngôi sao lấp lánh vương ***. - Ông ơi... – Nó chăm chú nhìn gương mặt thanh thản của ông nội. Lâm Duy không nói gì. Người ta thấy cậu khóc, những giọt nước mắt lướt nhẹ trên đôi gò má, đọng lại ở khóe miệng, cho cậu cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Cổ họng nghẹn đắng, cậu không thốt nổi nên lời. Nhìn không khí ảm đạm, sao bỗng dưng muốn đập phá tất cả. - Hôm nay là sinh nhật ông. Hôm nay cháu đã mua được quà và định tặng ông. Anh Key từng bảo một trăm ngôi sao sẽ đổi lại một điều ước. Cháu muốn ông sẽ có điều ước cho riêng mình và cháu biết ông sẽ ước bà sẽ về cạnh ông đúng không ông? Nhưng... có lẽ cháu chậm chân hơn Thần chết rồi... – Nó nhoẻn miệng cười trong làn nước mắt đau khổ. - Lam Bình, con hãy để ông ra đi trong thanh thản đi. Nhìn mọi người thế này, ông sẽ không vui đâu. – Ba chồng nó vỗ vai. Nó lại cười. Càng cười lại càng đau. Quệt vội hàng nước mắt, nó cũng không muốn ông nhìn thấy nó khóc. Ông ơi... cháu sẽ gửi lời đến bà giùm ông rằng ông vẫn còn rất yêu bà, yêu nhiều lắm ông nhỉ? Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ. Chẳng ai dám gào thét, chẳng ai dám khóc lớn mặc dù đó là điều mà ai cũng muốn làm. Như một tín hiệu bí mật, họ hiểu rằng ông Lâm thích yên tĩnh, ông không muốn bị làm phiền... trong giấc ngủ say. Nó nhìn Lâm Duy đứng bật động bên giường bệnh. Tay cậu nắm chặt lấy tay ông không buông. Có lẽ trước lúc đi, ông đã nói gì đó với cậu, có lẽ trước lúc đi, ông đã cười với cậu. Nó biết cậu đau khổ nhưng lại không muốn thể hiện mình đang đau. Rồi Lâm Duy buông dần bàn tay đã trở nên lạnh ngắt của ông ra và bước ra ngoài. [B]....::::::::: **::::::::::......[/B] [I]Tôi không tin rằng mình sợ. Là không tin hay là không muốn tin? Vậy là ông nội đã xa tôi thật rồi. Vẫn biết rằng có hợp rồi cũng sẽ có tan nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải. Chẳng muốn, chẳng muốn xíu nào. Tôi đâu phải là kẻ yếu đuối? Tôi có thể “tồn tại” mà không có ông nhưng lại không thể hình dung ra mình sẽ “sống” sao nếu ông không ở cạnh. Tôi nhớ ông. Tôi muốn khóc thật lớn và hét lên thật to, thậm chí là kiêu chiến với Tử thần để người trả ông nội về cho tôi. Nhưng tôi biết ông không muốn trông thấy tôi với một hình ảnh như vậy. Cháu của ông luôn luôn mạnh mẽ mà. Lắm lúc tôi hối hận. Tôi tự trách bản thân mình, sao lại đi điều tra về chuyện của mười hai năm trước làm gì cơ chứ. Nếu không phải gần đây ông quá lo lắng về chuyện này thì có thể ông sẽ ở cạnh bên tôi lâu hơn. Tại tôi, có chăng cũng là tại tôi cả. Tôi ghét chính bản thân mình đã tước đi của ông nội cái quyền được an hưởng tuổi già. Rồi ngày mai sẽ ra sao đây? Ngày mai thức dậy, không được thấy ông cười hiền hậu, không được nghe lời khuyên của ông mỗi lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, không được ông trêu đùa đến đỏ mặt tía tai. Ngày mai... ngày mai của tôi nhưng ông... đã không còn có ngày mai nữa rồi. Có phải chăng chính tôi đã vô tâm cướp đi ngày mai của ông nội?[/I] [/SIZE] [/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Có một điều em không biết: anh yêu em
Top