Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Có một điều em không biết: anh yêu em
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Tala_Ruri" data-source="post: 100243" data-attributes="member: 150105"><p><strong>Chap 42</strong></p><p>Một ý nghĩ gì đó thôi thúc cậu bước đi, đi về phía trước. Đi mãi mà không thấy có dấu hiệu gì kết thúc cái con đường kia. Một lúc nào đó, cậu nản chí và toan quay lưng bước đi thì một tiếng rên nho nhỏ lọt vào tai. Cậu bước lại gần đó và đập vào mắt cậu là nó. Nó đang ngồi co ro bên tảng đá to lớn, tóc xõa dài và ướt sũng, có phải là vì trận mưa đêm qua.</p><p>Lâm Duy chạy ngay đến chỗ nó, mặt nó tái mét và người nó lạnh ngắt, chẳng còn dấu hiệu nào của sự sống.</p><p><span style="color: darkorchid">- Ư....ư...</span> – Nó rên.</p><p><span style="color: lime">- Lam Bình, cô... đừng sợ, tôi đến cứu cô rồi này. </span>– Lâm Duy ôm lấy nó, người nó lạnh như băng. Cũng may đây là rừng, có mấy cái cây tán rộng che cho nó chứ không thì nó cũng đã chết vì lạnh rồi.</p><p><span style="color: darkorchid">- L..ạ..n..h...</span> – Nó lắp bắp, môi tím tái.</p><p><span style="color: lime">- Đồ ngốc, làm gì mà ra nông nổi này hả?</span></p><p>Nói rồi, Lâm Duy sực nhớ đến cả bọn, cậu lấy điện thoại bấm bấm:</p><p><span style="color: lime">- Alo, Key, tao tìm thấy cô ta rồi!</span></p><p><span style="color: deepskyblue">- <Đang ở đâu?></span></p><p><span style="color: lime">- Trong rừng thôi chứ biết ở đâu?</span></p><p><span style="color: deepskyblue">- <Vậy.... mày biết đường ra chứ?></span></p><p><span style="color: lime">- Xem thường vừa thôi, nói cả bọn rút rồi đặt chỗ trước ở bệnh viện Thành phố đi, lát nữa tao đem cô ta đến đó.</span></p><p>Nói rồi cậu cúp máy cái rụp <kiểu của chàng mà>.</p><p>Cậu nhìn nó, ướt từ A đến Z, giờ mà bế nó đi nữa để cho gió có cơ hội len lỏi, chắc nó ko chịu được mất.</p><p>Không hiểu cái ý nghĩ điên rồ nào đã thôi thúc cậu chạm tay vào cúc áo nó.</p><p>“Tách” Chiếc cúc áo đầu tiên được mở ra, âm thanh vang vọng.</p><p>Bất giác, bàn tay lạnh ngắt của nó chạm vào tay cậu, nói là chạm vì nó không đủ sức để cầm lấy cái khối âm ấm ấy nữa.</p><p><span style="color: darkorchid">- Làm... gì?</span> – Nó nói khẽ.</p><p><span style="color: lime">- Cởi áo cho cô chứ làm gì? </span>– Lâm Duy nói rồi đưa tay vào chiếc cúc áo thứ hai kêu “tách”</p><p><span style="color: darkorchid">- Anh....dám....</span></p><p><span style="color: lime">- Sắp chết rồi mà còn đanh đá hả? Nếu không làm thế, tôi sợ cô sẽ chết vì lạnh mất!</span> – Miệng nói tay làm, cậu đã gỡ được chiếc cúc thứ ba.</p><p>Nó dùng hết sức đẩy tên chồng kia ra xa, nó thà chết còn hơn. Vì thấy nó cố chấp, Lâm Duy đành hy sinh nụ hôn của mình, kiss lên môi nó. Nó sững sờ trong vài giây và vài giây cũng đủ để Lâm Duy thi hành tội ác. <đừng liên tưởng bậy bạ nha></p><p><span style="color: lime">- Xong rồi!</span> – Cậu thông báo.</p><p>Lúc nãy, Lâm Duy đã cởi áo mình mặc cho nó vì sợ quần áo ướt dễ nhiễm lạnh. Nó đưa tay lên tóm lấy cổ áo của mình, rồi gục đầu ngủ ngon lành.</p><p>Cảm giác lâng lâng như là ai đang bế nó vậy. Không phải như mà là thật, Lâm Duy đang cố mò ra khỏi khu rừng và cuối cùng thì cậu cũng đã đưa được nó đến bệnh viện.</p><p>Cả bọn đã chờ sẵn ở đó.</p><p><span style="color: red">- Sao lâu vậy?</span> – Nguyên Hoàng nhìn Lâm Duy rồi quay lại nhìn nó, tiện thể nhìn luôn...cái áo mới của nó. – <span style="color: red">Mày...làm gì cô ấy?</span></p><p><span style="color: lime">- Thay áo thôi mà !</span> – Lâm Duy nhếch mép rồi bế nó vào trong trước ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của mọi người.</p><p>Sau khi khám xong, bác sỹ bước ra từ phòng bệnh.</p><p><span style="color: blue">- Bạn ấy có sao ko ạ?</span> – Hân Hân chạy lại hỏi.</p><p><span style="color: teal">- Không sao rồi, may mà mọi người biết cách sơ cứu kịp, nếu cứ cho cô ấy ướt sũng thì có thánh cũng không cứu nổi. </span>– Bác sỹ nói rồi bước đi.</p><p>Cả bọn quay lại nhìn Lâm Duy, còn cậu thì thản nhiên đứng dậy và đi vào phòng bệnh của nó.</p><p><span style="color: blue">- Mọi người về đi, để mình chăm sóc bạn ấy.</span> – Hân Hân lo lắng nhìn nó.</p><p><span style="color: darkslateblue">- Không! </span>– cả bọn đồng thanh trừ Lâm Duy.</p><p>Ai cũng không chịu về, nên đành phân công theo từng đợt. Không biết xui rủi thế nào, Lâm Duy lại phải là người ở lại chăm sóc nó đêm nay.</p><p>Khi cả bọn về hết, cậu ngồi lại bên nó, nhìn nó ngủ mà....đoán xem nó mơ gì?</p><p><span style="color: darkorchid">- Tối...tối quá.... sợ quá... mẹ ơi...ba ơi.... cứu con đi, cho con đi với... sợ quá...híc....tối quá, sao con không thấy gì cả....</span> – Nó nói sảng nhưng những câu nói làm Lâm Duy lo lắng.</p><p><span style="color: lime">- Này, cô không sao chứ?</span> – Lâm Duy lay lay người nó.</p><p>Nó nắm chặt tay Lâm Duy rồi thở phào trong khi mắt nhắm nghiền:</p><p><span style="color: darkorchid">- Không sao... trời sáng rồi, không còn tối nữa... đón con sớm nhé... </span>– Nó cười làm Lâm Duy bật cười theo.</p><p><span style="color: lime">- Trẻ mẫu giáo hay sao còn đón sớm nữa. hì! </span>– Rồi, cậu ngủ quên cạnh nó lúc nào không biết.</p><p>Sáng hôm sau là chủ nhật nhưng nó vẫn chưa tỉnh.</p><p><span style="color: magenta">- Nguyên Hoàng với Key ở lại nhé! Lâm Duy phải về ngủ bù còn tớ.... đi cưa thêm mấy em nữa về ngủ cùng cho vui! </span>– Jun nháy mắt rồi bước ra khỏi phòng bệnh.</p><p><span style="color: deepskyblue">- Ở đây đấy, tớ ra ngoài mua đồ ăn đã!</span> – Thế rồi Key đi luôn. Còn lại nó và Nguyên Hoàng.</p><p>Nhìn nó ngủ, trông thật dễ thương, không giống như nó thường ngày, đanh đá, ngang bướng. Bất giác, cậu mỉm cười.</p><p><span style="color: red">- Tôi thích em, em biết điều đó chứ?</span> – Nguyên Hoàng hỏi như đang hỏi chính mình.</p><p>Anh chàng tiến lại giường nó, cúi mặt xuống và bất ngờ hôn lên môi nó. Nó vẫn cười trong sáng như vậy, chỉ cảm thấy đầu môi âm ấm nhưng cái cảm giác đó không kéo dài.</p><p>Đưa tay vuốt nhưng lọn tóc xõa trước trán nó, Nguyên Hoàng lại khẽ chạm tay vào môi mình. Vừa quay mặt lại, đã bị dáng cho một cú đấm vào mặt.</p><p>“Bụp”</p><p>Máu từ khóe miệng chảy ra. Quệt vết máu, cậu ngẩng mặt lên và sửng sốt. Người đứng trước mặt cậu lúc này, người đang mang một vẻ mặt tức giận và đáng sợ... là... là...</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Tala_Ruri, post: 100243, member: 150105"] [B]Chap 42[/B] Một ý nghĩ gì đó thôi thúc cậu bước đi, đi về phía trước. Đi mãi mà không thấy có dấu hiệu gì kết thúc cái con đường kia. Một lúc nào đó, cậu nản chí và toan quay lưng bước đi thì một tiếng rên nho nhỏ lọt vào tai. Cậu bước lại gần đó và đập vào mắt cậu là nó. Nó đang ngồi co ro bên tảng đá to lớn, tóc xõa dài và ướt sũng, có phải là vì trận mưa đêm qua. Lâm Duy chạy ngay đến chỗ nó, mặt nó tái mét và người nó lạnh ngắt, chẳng còn dấu hiệu nào của sự sống. [COLOR=darkorchid]- Ư....ư...[/COLOR] – Nó rên. [COLOR=lime]- Lam Bình, cô... đừng sợ, tôi đến cứu cô rồi này. [/COLOR]– Lâm Duy ôm lấy nó, người nó lạnh như băng. Cũng may đây là rừng, có mấy cái cây tán rộng che cho nó chứ không thì nó cũng đã chết vì lạnh rồi. [COLOR=darkorchid]- L..ạ..n..h...[/COLOR] – Nó lắp bắp, môi tím tái. [COLOR=lime]- Đồ ngốc, làm gì mà ra nông nổi này hả?[/COLOR] Nói rồi, Lâm Duy sực nhớ đến cả bọn, cậu lấy điện thoại bấm bấm: [COLOR=lime]- Alo, Key, tao tìm thấy cô ta rồi![/COLOR] [COLOR=deepskyblue]- <Đang ở đâu?>[/COLOR] [COLOR=lime]- Trong rừng thôi chứ biết ở đâu?[/COLOR] [COLOR=deepskyblue]- <Vậy.... mày biết đường ra chứ?>[/COLOR] [COLOR=lime]- Xem thường vừa thôi, nói cả bọn rút rồi đặt chỗ trước ở bệnh viện Thành phố đi, lát nữa tao đem cô ta đến đó.[/COLOR] Nói rồi cậu cúp máy cái rụp <kiểu của chàng mà>. Cậu nhìn nó, ướt từ A đến Z, giờ mà bế nó đi nữa để cho gió có cơ hội len lỏi, chắc nó ko chịu được mất. Không hiểu cái ý nghĩ điên rồ nào đã thôi thúc cậu chạm tay vào cúc áo nó. “Tách” Chiếc cúc áo đầu tiên được mở ra, âm thanh vang vọng. Bất giác, bàn tay lạnh ngắt của nó chạm vào tay cậu, nói là chạm vì nó không đủ sức để cầm lấy cái khối âm ấm ấy nữa. [COLOR=darkorchid]- Làm... gì?[/COLOR] – Nó nói khẽ. [COLOR=lime]- Cởi áo cho cô chứ làm gì? [/COLOR]– Lâm Duy nói rồi đưa tay vào chiếc cúc áo thứ hai kêu “tách” [COLOR=darkorchid]- Anh....dám....[/COLOR] [COLOR=lime]- Sắp chết rồi mà còn đanh đá hả? Nếu không làm thế, tôi sợ cô sẽ chết vì lạnh mất![/COLOR] – Miệng nói tay làm, cậu đã gỡ được chiếc cúc thứ ba. Nó dùng hết sức đẩy tên chồng kia ra xa, nó thà chết còn hơn. Vì thấy nó cố chấp, Lâm Duy đành hy sinh nụ hôn của mình, kiss lên môi nó. Nó sững sờ trong vài giây và vài giây cũng đủ để Lâm Duy thi hành tội ác. <đừng liên tưởng bậy bạ nha> [COLOR=lime]- Xong rồi![/COLOR] – Cậu thông báo. Lúc nãy, Lâm Duy đã cởi áo mình mặc cho nó vì sợ quần áo ướt dễ nhiễm lạnh. Nó đưa tay lên tóm lấy cổ áo của mình, rồi gục đầu ngủ ngon lành. Cảm giác lâng lâng như là ai đang bế nó vậy. Không phải như mà là thật, Lâm Duy đang cố mò ra khỏi khu rừng và cuối cùng thì cậu cũng đã đưa được nó đến bệnh viện. Cả bọn đã chờ sẵn ở đó. [COLOR=red]- Sao lâu vậy?[/COLOR] – Nguyên Hoàng nhìn Lâm Duy rồi quay lại nhìn nó, tiện thể nhìn luôn...cái áo mới của nó. – [COLOR=red]Mày...làm gì cô ấy?[/COLOR] [COLOR=lime]- Thay áo thôi mà ![/COLOR] – Lâm Duy nhếch mép rồi bế nó vào trong trước ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của mọi người. Sau khi khám xong, bác sỹ bước ra từ phòng bệnh. [COLOR=blue]- Bạn ấy có sao ko ạ?[/COLOR] – Hân Hân chạy lại hỏi. [COLOR=teal]- Không sao rồi, may mà mọi người biết cách sơ cứu kịp, nếu cứ cho cô ấy ướt sũng thì có thánh cũng không cứu nổi. [/COLOR]– Bác sỹ nói rồi bước đi. Cả bọn quay lại nhìn Lâm Duy, còn cậu thì thản nhiên đứng dậy và đi vào phòng bệnh của nó. [COLOR=blue]- Mọi người về đi, để mình chăm sóc bạn ấy.[/COLOR] – Hân Hân lo lắng nhìn nó. [COLOR=darkslateblue]- Không! [/COLOR]– cả bọn đồng thanh trừ Lâm Duy. Ai cũng không chịu về, nên đành phân công theo từng đợt. Không biết xui rủi thế nào, Lâm Duy lại phải là người ở lại chăm sóc nó đêm nay. Khi cả bọn về hết, cậu ngồi lại bên nó, nhìn nó ngủ mà....đoán xem nó mơ gì? [COLOR=darkorchid]- Tối...tối quá.... sợ quá... mẹ ơi...ba ơi.... cứu con đi, cho con đi với... sợ quá...híc....tối quá, sao con không thấy gì cả....[/COLOR] – Nó nói sảng nhưng những câu nói làm Lâm Duy lo lắng. [COLOR=lime]- Này, cô không sao chứ?[/COLOR] – Lâm Duy lay lay người nó. Nó nắm chặt tay Lâm Duy rồi thở phào trong khi mắt nhắm nghiền: [COLOR=darkorchid]- Không sao... trời sáng rồi, không còn tối nữa... đón con sớm nhé... [/COLOR]– Nó cười làm Lâm Duy bật cười theo. [COLOR=lime]- Trẻ mẫu giáo hay sao còn đón sớm nữa. hì! [/COLOR]– Rồi, cậu ngủ quên cạnh nó lúc nào không biết. Sáng hôm sau là chủ nhật nhưng nó vẫn chưa tỉnh. [COLOR=magenta]- Nguyên Hoàng với Key ở lại nhé! Lâm Duy phải về ngủ bù còn tớ.... đi cưa thêm mấy em nữa về ngủ cùng cho vui! [/COLOR]– Jun nháy mắt rồi bước ra khỏi phòng bệnh. [COLOR=deepskyblue]- Ở đây đấy, tớ ra ngoài mua đồ ăn đã![/COLOR] – Thế rồi Key đi luôn. Còn lại nó và Nguyên Hoàng. Nhìn nó ngủ, trông thật dễ thương, không giống như nó thường ngày, đanh đá, ngang bướng. Bất giác, cậu mỉm cười. [COLOR=red]- Tôi thích em, em biết điều đó chứ?[/COLOR] – Nguyên Hoàng hỏi như đang hỏi chính mình. Anh chàng tiến lại giường nó, cúi mặt xuống và bất ngờ hôn lên môi nó. Nó vẫn cười trong sáng như vậy, chỉ cảm thấy đầu môi âm ấm nhưng cái cảm giác đó không kéo dài. Đưa tay vuốt nhưng lọn tóc xõa trước trán nó, Nguyên Hoàng lại khẽ chạm tay vào môi mình. Vừa quay mặt lại, đã bị dáng cho một cú đấm vào mặt. “Bụp” Máu từ khóe miệng chảy ra. Quệt vết máu, cậu ngẩng mặt lên và sửng sốt. Người đứng trước mặt cậu lúc này, người đang mang một vẻ mặt tức giận và đáng sợ... là... là... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Có một điều em không biết: anh yêu em
Top