Cậu biết ko,trc khi gặp cậu,tớ là một con người hoàn toàn khác bậy giờ.Một con người luôn vô tư và ko bít lo nghĩ bất kì điều j cả.Ngay cả mớ bòng bong cậu fân tích để cho tớ thấy thì tớ cũng chỉ coi nó là nhẹ nhàng và bình thường thôi.Tại sao thì chắc cậu đã biết rồi,tớ còn quá vô tư,chưa từng vấp ngã và nếm trải như cậu. Nhưng rồi dần dần sự xuất hiện of cậu như một ánh sáng,cậu như một thiên thần hộ mệnh of tớ,cậu đến làm thay đổi hoàn toàn con người tó,cậu làm tớ biết suy nghĩ nhiều,và biết đánh giá tình hình.Cậu giúp tớ giải quyết những rắc rối nhất mà tớ ko hề hay biết.Cậu giúp tó nhận ra rằng tình củm ko thể gượng ép hay van xin,júp tớ nhận ra rằng mình đã quá sai lầm khi đồng ý thik một cậu bạn thân-người làm nhiều điều vì tó và vì tó có thể làm bất kì chuyện ngốc xít nào-nhưng trong khi đó tớ chỉ coi cậu ấy là một người bạn thân ko hơn ko kém.Cậu júp tớ nhận ra rằng thứ tình củm lâu nay of mình dành cho sư phụ chỉ là một thứ tình cảm mến mộ of một đứa đệ tưtrc sư fụ of mình-một con người có ngoại hình ưa nhìn,handsome,tốt bụng nhưng mà rất lạnh lùng trc mọi người.Cậu júp tớ nhận ra rằng cuộc sống ko đơn jản như tớ vẫn thường hay nghĩ,júp tớ nhận ra já trị of mình và mục tiêu mà bây jờ tớ cần thực hiện(cậu nói rằng ót còn cả một tương lai tương sáng đang đợi ở fía trc,sự trông mong kì vọng of người thân vì thế tớ ko đc fụ sự tin tưởng of họ........tớ biết điều này chứ)
Cậu biết ko,tuy chỉ qua cách nói chuyện và nhìn sơ hình cậu một lần(tấm hình nhỏ và mờ lắm)nhưng trong trí tưởng tượng of mình thì cậu là một người cao,gầy,hiền,chững chạc,nhưng có vẻ cũng rất là.........ngố.Mỗi lần nói chuyện tuy cậu luôn là người gọi tớ trc nhưng tó lại là người nói nhiều hơn cả.Với những người khác tớ ko thích fải nói nhiều như vậy.Nhưng ko hiểu sao trc cậu tớ lại thành như thế.Tớ thích những câu đố mà cậu đố tớ,nó hay và đơn giản.Có nhiều câu tớ biết đc đáp án nhưng tớ tớ ko trả lời,cậu biết là vì sao ko....... là vì cậu thua tớ nhiều oy nên tớ để cho cậu cân bẳng tỉ số đó(hjjjjjjjjjjjjj)Tớ thích cái cách mà cậu nói chuyện,tuy nó ko hài hước và dí dỏm nhưng nó lại rất tâm lí,và có đôi chút rất ngộ và dễ thương.Từng câu nói mà cậu nói ra như là một cử chỉ nhẹ nhàng cậu đang hực hiện với tớ vậy.Tớ thích cái cách lắng nghe ò cậu khi tớ có chuyện buồn cũng như chuyện vui,người đầu tiên mà tớ muốn chia sẻ đó là cậu.Khi đó,cậu sẽ ngồi yên ko nói j và sau đó đưa ra lời khuyên chân thành và tớ nghĩ đó là lời khuyên hợp lí nhất.Một tuần tớ chỉ gặp câụ có 2 hôm,có lẽ với những người khác thì đây là khoảng thời gian ít ỏi nhưng với tớ thì nhiu đây là đủ oy,tớ sẽ dành những thời gian kia để nghĩ đến những câu chuyện hài mà cậu kể tớ nghe.Nhưng cậu biết ko,đôi khi sao tớ trẻ con quá,tớ muốn đc cậu quan tâm tớ nhiều hơn nhưng khi đó cậu lại ko nhận ra,khi đó tớ cảm thấy sao ghét cậu vậy chứ,cậu đúng là một tên ngố,chẳng hiểu j cả..........
Nhưng tớ cảm ơn cậu nhiều nhiều nhiều nhiều...........lắm,cảm ơn cậu đã cho tớ biết nhiều điều mà từ trc tới jờ tớ nên cần biết và ngay cả những chuyện trc đây tớ không hề quan tâm
Và.............
Chợt hôm nay tớ nhận ra,hình như tớ đã..........cậu mất oy
(Gửi tới một người,mong rằng người đó sẽ đọc đc bài viết này)
Cậu biết ko,tuy chỉ qua cách nói chuyện và nhìn sơ hình cậu một lần(tấm hình nhỏ và mờ lắm)nhưng trong trí tưởng tượng of mình thì cậu là một người cao,gầy,hiền,chững chạc,nhưng có vẻ cũng rất là.........ngố.Mỗi lần nói chuyện tuy cậu luôn là người gọi tớ trc nhưng tó lại là người nói nhiều hơn cả.Với những người khác tớ ko thích fải nói nhiều như vậy.Nhưng ko hiểu sao trc cậu tớ lại thành như thế.Tớ thích những câu đố mà cậu đố tớ,nó hay và đơn giản.Có nhiều câu tớ biết đc đáp án nhưng tớ tớ ko trả lời,cậu biết là vì sao ko....... là vì cậu thua tớ nhiều oy nên tớ để cho cậu cân bẳng tỉ số đó(hjjjjjjjjjjjjj)Tớ thích cái cách mà cậu nói chuyện,tuy nó ko hài hước và dí dỏm nhưng nó lại rất tâm lí,và có đôi chút rất ngộ và dễ thương.Từng câu nói mà cậu nói ra như là một cử chỉ nhẹ nhàng cậu đang hực hiện với tớ vậy.Tớ thích cái cách lắng nghe ò cậu khi tớ có chuyện buồn cũng như chuyện vui,người đầu tiên mà tớ muốn chia sẻ đó là cậu.Khi đó,cậu sẽ ngồi yên ko nói j và sau đó đưa ra lời khuyên chân thành và tớ nghĩ đó là lời khuyên hợp lí nhất.Một tuần tớ chỉ gặp câụ có 2 hôm,có lẽ với những người khác thì đây là khoảng thời gian ít ỏi nhưng với tớ thì nhiu đây là đủ oy,tớ sẽ dành những thời gian kia để nghĩ đến những câu chuyện hài mà cậu kể tớ nghe.Nhưng cậu biết ko,đôi khi sao tớ trẻ con quá,tớ muốn đc cậu quan tâm tớ nhiều hơn nhưng khi đó cậu lại ko nhận ra,khi đó tớ cảm thấy sao ghét cậu vậy chứ,cậu đúng là một tên ngố,chẳng hiểu j cả..........
Nhưng tớ cảm ơn cậu nhiều nhiều nhiều nhiều...........lắm,cảm ơn cậu đã cho tớ biết nhiều điều mà từ trc tới jờ tớ nên cần biết và ngay cả những chuyện trc đây tớ không hề quan tâm
Và.............
Chợt hôm nay tớ nhận ra,hình như tớ đã..........cậu mất oy
(Gửi tới một người,mong rằng người đó sẽ đọc đc bài viết này)