small star
Moderator
- Xu
- 94
Sài Gòn đang lững thững bước vào mùa đông theo cách riêng của nó. Một mùa đông không có tuyết, không rét mướt, không co ro bên ánh lửa hồng, không cặm cụi về nhà thật mau để tránh rét.
Sài Gòn những ngày đầu tháng 12 leng keng tiếng chuông ngân vang từ khắp các ngả đường lên đèn màu, chớp ta chớp tắt như đôi mắt biết mỉm cười giữa cái se lạnh của tiết trời cuối năm.
Sài Gòn đổ ra đường những dòng xe thật chậm để thấm cho đủ cái lạnh rồi cười thầm ôi chao ấm bụng dù bàn tay tê tái vuốt nhẹ vài giọt nước nóng hổi lén trào ra khoé mắt.
Sài Gòn cũng có mùa đông - mùa đông Sài Gòn. Một mùa đông có gió, hiu hắt thổi nhè nhẹ luồn vào áo khoác, mơn trớn chạm vào gáy - rùng mình. Tia nắng nhạt ánh lên từng sợi nhớ, sợi thương, vương trên tóc, lùa vội vã vào phòng đánh tan nỗi hiu quạnh những ngày người ta gọi là đông.
Nhạc vẫn rộn ràng vang nhắc khéo những hình nhân tội nghiệp còn đang ủ rũ trong mớ chăn dày đã xỉn màu, thốc lên nồng nồng mùi khét và ẩm mốc của quá khứ. Phủi một lớp bụi thời gian nghễu nghệ trên song cửa sổ, thắp đèn lên cho sáng hiện tại, vén tóc cho thật gọn, khoác lên người màu áo tinh tươm rồi lê la khắp các quán gió. Sài Gòn đừng thở dài với hoang tàn mùa đông. Sài Gòn rộn ràng xuyên mùa đông - mùa đông rất Sài Gòn.
Miên man nghĩ về một mùa đông có tuyết - hay có rét mướt - hay có ánh lửa hồng - và bàn tay lần tìm một bàn tay siết chặt bên trong túi áo to sụ kín đáo nơi góc quán mùa đông. Căn phòng ấm dần những yêu thương rất vội của đôi tình nhân nào đó đẩy xa giá lạnh mùa đông là có thật co ro bên ngoài cửa sổ.
Có đi ngang những rét mướt - thì mới giật mình thấy hoang tàn đang dần thấm.
Gửi mùa đông không Sài Gòn, nụ cười khẽ cho những hoang tàn tan đi mất.
ST
Sài Gòn những ngày đầu tháng 12 leng keng tiếng chuông ngân vang từ khắp các ngả đường lên đèn màu, chớp ta chớp tắt như đôi mắt biết mỉm cười giữa cái se lạnh của tiết trời cuối năm.
Sài Gòn đổ ra đường những dòng xe thật chậm để thấm cho đủ cái lạnh rồi cười thầm ôi chao ấm bụng dù bàn tay tê tái vuốt nhẹ vài giọt nước nóng hổi lén trào ra khoé mắt.
Sài Gòn cũng có mùa đông - mùa đông Sài Gòn. Một mùa đông có gió, hiu hắt thổi nhè nhẹ luồn vào áo khoác, mơn trớn chạm vào gáy - rùng mình. Tia nắng nhạt ánh lên từng sợi nhớ, sợi thương, vương trên tóc, lùa vội vã vào phòng đánh tan nỗi hiu quạnh những ngày người ta gọi là đông.
Nhạc vẫn rộn ràng vang nhắc khéo những hình nhân tội nghiệp còn đang ủ rũ trong mớ chăn dày đã xỉn màu, thốc lên nồng nồng mùi khét và ẩm mốc của quá khứ. Phủi một lớp bụi thời gian nghễu nghệ trên song cửa sổ, thắp đèn lên cho sáng hiện tại, vén tóc cho thật gọn, khoác lên người màu áo tinh tươm rồi lê la khắp các quán gió. Sài Gòn đừng thở dài với hoang tàn mùa đông. Sài Gòn rộn ràng xuyên mùa đông - mùa đông rất Sài Gòn.
*
Miên man nghĩ về một mùa đông có tuyết - hay có rét mướt - hay có ánh lửa hồng - và bàn tay lần tìm một bàn tay siết chặt bên trong túi áo to sụ kín đáo nơi góc quán mùa đông. Căn phòng ấm dần những yêu thương rất vội của đôi tình nhân nào đó đẩy xa giá lạnh mùa đông là có thật co ro bên ngoài cửa sổ.
Có đi ngang những rét mướt - thì mới giật mình thấy hoang tàn đang dần thấm.
Gửi mùa đông không Sài Gòn, nụ cười khẽ cho những hoang tàn tan đi mất.
ST