Đến ấp Ràng, xã Trung Lập Thượng, huyện Củ Chi, TPHCM, hỏi về cô giáo Thanh Thảo, đứa trẻ nào cũng biết. Bởi "cô Ba" chính là người dạy đọc, viết và kể chuyện cổ tích cho tụi trẻ nghèo nơi đây nghe.
Cô giáo chưa từng đến trường
Lọt lòng mẹ đã mang căn bệnh xương dễ vỡ, không đi được, không lớn được, ở tuổi 24, Huỳnh Thanh Thảo chỉ cao 65 cm, đôi chân teo quắp, bàn tay nhỏ xinh như 1 đứa trẻ. Từ khi biết nhận thức, Thảo đã cảm thấy sự thiệt thòi so với bạn bè đồng trang lứa, nhất là thấy các bạn được cắp sách đến trường. Tuy nhiên, lòng ham học của Thảo không vì thế mà thui chột.
Lên 9 tuổi, Thảo bắt đầu đòi mẹ và chị Hai dạy đọc, dạy viết. Nhưng mẹ thì bận đi làm, chị Hai bận học nên mọi người chỉ có thể hướng dẫn Thảo sơ qua. Còn lại Thảo phải tự học bằng sự nỗ lực của chính mình.
Thế nhưng, Thảo quyết tâm phải làm bằng được. Theo thời gian, những nét chữ nguệch ngoạc cũng dần ngay hàng thẳng lối và sau đó thì…đẹp đến không ngờ. Khó ai có thể tin được đó là những nét chữ của một bàn tay tật nguyền. Chỉ sau 1 tháng, với nỗ lực phi thường, Thảo đã có thể đọc thông, viết thạo.
Sự bén duyên của Thảo với nghề “gõ đầu trẻ” cũng hết sức tình cờ. Một chị công nhân ở cùng ấp thấy bé Ba (tên gọi thân mật ở nhà của Thảo) có thể tự học đọc, học viết “siêu” như vậy bèn gửi đứa con 6 tuổi nhờ Thảo vừa trông coi, vừa dạy học. Sau đó, thêm một gia đình ở xóm dưới tìm đến Thảo để gửi gắm con mình...
Những đứa trẻ được Thảo kèm cặp đều đạt kết quả học tập tốt. Tiếng lành đồn xa, ngày càng có nhiều người muốn gửi con cho Thảo dạy học đến nỗi Thảo phải mở lớp. Cũng kể từ đó, tụi trẻ trong ấp không gọi Thảo là bé Ba nữa mà gọi cô Ba, một cái tên thể hiện sự yêu quý, kính trọng với "cô giáo" đặc biệt của mình.
Dạy bằng nhiều tư thế
Nếu những cô giáo bình thường khác được vinh dự đứng trên bục giảng thì cô Ba chỉ có thể dạy ở những tư thế đặc biệt như ngồi xe lăn hoặc nằm sấp, nằm ngửa trên giường.
Bình thường, tụi trẻ thường kê ghế ngồi học cạnh chiếc bàn được đặt sát giường còn cô Ba ngồi xe lăn, lăn qua lăn lại giám sát từng nét chữ mỗi em. Nhưng mỗi khi trái nắng trở trời, chân tay đau nhức, cô Ba lại lăn từ xe xuống giường nằm giảng bài. Những lúc đó, Thảo chỉ dạy các em tập đọc, hoặc kể chuyện cổ tích cho các em nghe.
Khi lũ trẻ tập viết, Thảo phải giám sát từng li từng tí, từ tư thế ngồi cho đến cách đặt vở, cầm bút. Mặc dù vậy, Thảo cũng chỉ có thể hướng dẫn bằng miệng chứ bàn tay quá bé nhỏ của cô chẳng đủ sức để cầm tay, nắn từng nét chữ cho các em.
Năm 2005, Thảo phải nhập viện vì suy nhược cơ thể. Thấy vậy tụi trẻ rất lo lắng. “Chúng rủ nhau hái trộm ổi ở vườn nhà lén đem đến đặt đầu giường em rồi chạy biến. Trong đó có mẩu giấy ghi rằng: Chúc cô Ba mau khỏe để dạy tụi con học” - Thảo nhớ lại một kỷ niệm đặc biệt.
Với tư thế dạy đặc biệt Sau khi ra viện, dù sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng Thảo vẫn ham dạy. Tuy nhiên số buổi học cứ ít dần đi. Đến cuối năm 2008, Thảo phải nghỉ hẳn vì sức khỏe không cho phép. Thảo tâm sự rằng thấy day dứt lắm, ước rằng mình đủ sức để dạy các em.
Đến hè này vì quá nhớ lớp, Thảo lại muốn dạy học. Tính cho đến nay cô giáo tí hon đã có hơn 10 năm “gõ đầu trẻ”, với khoảng hơn 50 học sinh.
Cô nói: "Em thích dạy tụi trẻ và cảm thấy đó là niềm vui, hạnh phúc. Nhưng cho rằng là nghề kiếm sống thì không đúng vì em dạy trẻ hoàn toàn miễn phí".
Cô Ba Thảo tiếp lời: "Trong xã hội, có thể em không được coi là một giáo viên theo đúng nghĩa, nhưng tụi trẻ ở ấp Ràng này vẫn trao cho em niềm hạnh phúc được làm cô giáo. Còn nhớ ngày 20/11, chúng vẫn hái hoa dại, cỏ dại đến chúc mừng cô. Hoặc đôi khi chỉ cần nghe chúng kêu cô Ba là em đã vui lắm rồi".
Khi đang viết những dòng này thì tôi được biết tin Thảo lại vừa đổ bệnh. Liệu rằng cô Ba của tụi trẻ con ấp Ràng có đủ sức để thực hiện niềm mong mỏi của chúng trong hè này? Chúc Thảo mau khỏe để lớp học của những đứa trẻ nghèo nơi đây sẽ không còn bị dở dang…
Cô giáo chưa từng đến trường
Lọt lòng mẹ đã mang căn bệnh xương dễ vỡ, không đi được, không lớn được, ở tuổi 24, Huỳnh Thanh Thảo chỉ cao 65 cm, đôi chân teo quắp, bàn tay nhỏ xinh như 1 đứa trẻ. Từ khi biết nhận thức, Thảo đã cảm thấy sự thiệt thòi so với bạn bè đồng trang lứa, nhất là thấy các bạn được cắp sách đến trường. Tuy nhiên, lòng ham học của Thảo không vì thế mà thui chột.
Lên 9 tuổi, Thảo bắt đầu đòi mẹ và chị Hai dạy đọc, dạy viết. Nhưng mẹ thì bận đi làm, chị Hai bận học nên mọi người chỉ có thể hướng dẫn Thảo sơ qua. Còn lại Thảo phải tự học bằng sự nỗ lực của chính mình.
Cô Ba và lớp học đặc biệt
Học đọc còn đỡ, chứ học viết thì vô cùng khó khăn. Tay Thảo quá bé nhỏ, những ngón tay mềm nhũn rất dễ bị sưng tấy, bầm tím do chứng bệnh xương dễ vỡ. Với đôi tay ấy, cầm bút đã khó huống chi là viết.
Thế nhưng, Thảo quyết tâm phải làm bằng được. Theo thời gian, những nét chữ nguệch ngoạc cũng dần ngay hàng thẳng lối và sau đó thì…đẹp đến không ngờ. Khó ai có thể tin được đó là những nét chữ của một bàn tay tật nguyền. Chỉ sau 1 tháng, với nỗ lực phi thường, Thảo đã có thể đọc thông, viết thạo.
Sự bén duyên của Thảo với nghề “gõ đầu trẻ” cũng hết sức tình cờ. Một chị công nhân ở cùng ấp thấy bé Ba (tên gọi thân mật ở nhà của Thảo) có thể tự học đọc, học viết “siêu” như vậy bèn gửi đứa con 6 tuổi nhờ Thảo vừa trông coi, vừa dạy học. Sau đó, thêm một gia đình ở xóm dưới tìm đến Thảo để gửi gắm con mình...
Những đứa trẻ được Thảo kèm cặp đều đạt kết quả học tập tốt. Tiếng lành đồn xa, ngày càng có nhiều người muốn gửi con cho Thảo dạy học đến nỗi Thảo phải mở lớp. Cũng kể từ đó, tụi trẻ trong ấp không gọi Thảo là bé Ba nữa mà gọi cô Ba, một cái tên thể hiện sự yêu quý, kính trọng với "cô giáo" đặc biệt của mình.
Dạy bằng nhiều tư thế
Nếu những cô giáo bình thường khác được vinh dự đứng trên bục giảng thì cô Ba chỉ có thể dạy ở những tư thế đặc biệt như ngồi xe lăn hoặc nằm sấp, nằm ngửa trên giường.
Bình thường, tụi trẻ thường kê ghế ngồi học cạnh chiếc bàn được đặt sát giường còn cô Ba ngồi xe lăn, lăn qua lăn lại giám sát từng nét chữ mỗi em. Nhưng mỗi khi trái nắng trở trời, chân tay đau nhức, cô Ba lại lăn từ xe xuống giường nằm giảng bài. Những lúc đó, Thảo chỉ dạy các em tập đọc, hoặc kể chuyện cổ tích cho các em nghe.
Khi lũ trẻ tập viết, Thảo phải giám sát từng li từng tí, từ tư thế ngồi cho đến cách đặt vở, cầm bút. Mặc dù vậy, Thảo cũng chỉ có thể hướng dẫn bằng miệng chứ bàn tay quá bé nhỏ của cô chẳng đủ sức để cầm tay, nắn từng nét chữ cho các em.
Năm 2005, Thảo phải nhập viện vì suy nhược cơ thể. Thấy vậy tụi trẻ rất lo lắng. “Chúng rủ nhau hái trộm ổi ở vườn nhà lén đem đến đặt đầu giường em rồi chạy biến. Trong đó có mẩu giấy ghi rằng: Chúc cô Ba mau khỏe để dạy tụi con học” - Thảo nhớ lại một kỷ niệm đặc biệt.
Với tư thế dạy đặc biệt Sau khi ra viện, dù sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng Thảo vẫn ham dạy. Tuy nhiên số buổi học cứ ít dần đi. Đến cuối năm 2008, Thảo phải nghỉ hẳn vì sức khỏe không cho phép. Thảo tâm sự rằng thấy day dứt lắm, ước rằng mình đủ sức để dạy các em.
Đến hè này vì quá nhớ lớp, Thảo lại muốn dạy học. Tính cho đến nay cô giáo tí hon đã có hơn 10 năm “gõ đầu trẻ”, với khoảng hơn 50 học sinh.
Cô nói: "Em thích dạy tụi trẻ và cảm thấy đó là niềm vui, hạnh phúc. Nhưng cho rằng là nghề kiếm sống thì không đúng vì em dạy trẻ hoàn toàn miễn phí".
Cô Ba Thảo tiếp lời: "Trong xã hội, có thể em không được coi là một giáo viên theo đúng nghĩa, nhưng tụi trẻ ở ấp Ràng này vẫn trao cho em niềm hạnh phúc được làm cô giáo. Còn nhớ ngày 20/11, chúng vẫn hái hoa dại, cỏ dại đến chúc mừng cô. Hoặc đôi khi chỉ cần nghe chúng kêu cô Ba là em đã vui lắm rồi".
Khi đang viết những dòng này thì tôi được biết tin Thảo lại vừa đổ bệnh. Liệu rằng cô Ba của tụi trẻ con ấp Ràng có đủ sức để thực hiện niềm mong mỏi của chúng trong hè này? Chúc Thảo mau khỏe để lớp học của những đứa trẻ nghèo nơi đây sẽ không còn bị dở dang…
Bài và ảnh: Sinh Phạm